Đàm Luận (4)
Bắc Minh Hải Thần
2024-09-24 00:07:54
Vương Đổng khẽ cười: “Tiêu tổng, kỳ thực cô có thể nhìn ra, ta và lão Tiêu giao tình không quá sâu , hơn nữa tôi cũng không sợ hắn, cho nên tôi mới đưa ra điều khoản này, nếu như cô có thể đồng ý đáp ứng, thì ích lợi của tôi so với 1000 vạn còn cao hơn nữa, đã như vậy, tôi cũng sẽ lựa chọn hợp tác với cô.”
“Chỉ là Tiêu tổng, nếu cô không đồng ý đề nghị của tôi, thì thật xin lỗi, 1000 vạn này, đối với tôi mà nói vẫn tương đối cám dỗ.”
Đối với sự “thẳng thắn” của Vương Đổng , Tiêu Tình Tuyết cũng không có cách nào lay chuyển ông ta.
Nhưng mà, ngay khi Tiêu Tình Tuyết biết rằng cuộc đàm phán này có thể phải dừng lại, nụ cười của Vương Đổng dần trở nên có chút tà mị bỉ ổi .
“Đương nhiên, thật ra còn có một cách khác để chúng ta có cơ hội hợp tác.”
Tiêu Tình Tuyết khẽ giật mình.
Vừa rồi lời nói của Vương Đổng đã rất rõ ràng, cô không nghĩ có khả năng hòa hoãn.
“cách gì?”
Tiêu Tình Tuyết mặc dù có loại dự cảm xấu, thế nhưng vẫn không nhịn được hỏi.
Giọng điệu của Vương Đổng đột nhiên trở nên thú vị, nhìn chằm chằm vào dáng vẻ lả lướt tinh xảo của Tiêu Tình Tuyết và nói: “Tiêu tổng, “cô biết đấy, ngoài tiền ra, tôi thực sự rất thích phụ nữ xinh đẹp.”
Tiêu Tình Tuyết nhướng mày, vẻ mặt lập tức bất trong nháy mắt : “Vương Đổng lời này là có ý gì?”
“Tiêu tổng, cô cực kì thông minh, tôi tin rằng cô cũng cần phải hiểu tôi đang nói cái gì, huống hồ tôi đã nói như thê mà cô vẫn chưa đủ hiểu à?”
Vương Đổng cười hắc hắc: “Cùng lắm thì Tiêu tổng yên tâm, tôi còn có gia đình nên sẽ không đưa ra yêu cầu quá mức ,không hỏi nhiều. Chỉ là mấy ngày nữa tôi sẽ đi Châu Âu công tác, cô cũng biết đấy, một người đàn đi công tác, kiểu gì cũng sẽ nhàm chán.”
Tiêu Tình Tuyết hung hăng siết quả đấm.
Cô đương nhiên hiểu đối phương nói là ý gì.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Chỉ là Tiêu tổng, nếu cô không đồng ý đề nghị của tôi, thì thật xin lỗi, 1000 vạn này, đối với tôi mà nói vẫn tương đối cám dỗ.”
Đối với sự “thẳng thắn” của Vương Đổng , Tiêu Tình Tuyết cũng không có cách nào lay chuyển ông ta.
Nhưng mà, ngay khi Tiêu Tình Tuyết biết rằng cuộc đàm phán này có thể phải dừng lại, nụ cười của Vương Đổng dần trở nên có chút tà mị bỉ ổi .
“Đương nhiên, thật ra còn có một cách khác để chúng ta có cơ hội hợp tác.”
Tiêu Tình Tuyết khẽ giật mình.
Vừa rồi lời nói của Vương Đổng đã rất rõ ràng, cô không nghĩ có khả năng hòa hoãn.
“cách gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Tình Tuyết mặc dù có loại dự cảm xấu, thế nhưng vẫn không nhịn được hỏi.
Giọng điệu của Vương Đổng đột nhiên trở nên thú vị, nhìn chằm chằm vào dáng vẻ lả lướt tinh xảo của Tiêu Tình Tuyết và nói: “Tiêu tổng, “cô biết đấy, ngoài tiền ra, tôi thực sự rất thích phụ nữ xinh đẹp.”
Tiêu Tình Tuyết nhướng mày, vẻ mặt lập tức bất trong nháy mắt : “Vương Đổng lời này là có ý gì?”
“Tiêu tổng, cô cực kì thông minh, tôi tin rằng cô cũng cần phải hiểu tôi đang nói cái gì, huống hồ tôi đã nói như thê mà cô vẫn chưa đủ hiểu à?”
Vương Đổng cười hắc hắc: “Cùng lắm thì Tiêu tổng yên tâm, tôi còn có gia đình nên sẽ không đưa ra yêu cầu quá mức ,không hỏi nhiều. Chỉ là mấy ngày nữa tôi sẽ đi Châu Âu công tác, cô cũng biết đấy, một người đàn đi công tác, kiểu gì cũng sẽ nhàm chán.”
Tiêu Tình Tuyết hung hăng siết quả đấm.
Cô đương nhiên hiểu đối phương nói là ý gì.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro