Rốt Cuộc Tìm Đư...
Bắc Minh Hải Thần
2024-09-24 00:07:54
Hôm nay là ngày mà Tề Dương sẽ đính hôn , nữ thần của lòng anh - Lưu Na cuối cùng cũng đã chịu gả cho anh!
Mẹ của anh là Lâm Phương lại càng kích động hơn đến một đêm ngủ không được, sáng sớm liền rời giường chuẩn bị.
Tề Dương đang ngủ giữa lúc mơ mơ màng màng, điện thoại lại vang lên.
Lấy ra xem thử, vẫn là số xa lạ đó.
Ấn nút nghe máy, anh nghe cái thanh âm như muốn quen thuộc đó: “thiếu gia, người xem lúc nào trở về kế thừa tài sản của lão gia?”
Tề Dương lập tức ngắt máy cuộc trò chuyện, đem dãy số điện thoại đó kéo vào sổ đen.
“Cái đám ôn dịch chúng mày! Biết rõ lão tử đã nghèo rồi, còn có bọn điên này nói trêu chọc!” Tề Dương nhịn không được chửi mắng một tiếng.
Bởi vì anh đã lần thứ năm liên tiếp bắt máy người này.
Người này còn nói có một số tài sản lớn cần chính anh đứng ra kế thừa.
Trên trời sao có thể vô cớ rớt đĩa bánh?
Không phải điên rồ chính là lừa đảo!
Lại nghĩ hôm nay anh phải đi tới nhà Lưu Na tiễn đưa lễ đính hôn, cũng không thể để bọn điên rồ này làm ảnh hưởng tới tâm tình của mình.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Tề Dương liền cùng mẹ xuất phát đi tới nhà của Lưu Na .
Lưu Na ngồi trong nhà.
Hai bác gái của cô cũng tới.
Hôm nay là ngày mà Lưu Na đính hôn, các bác ai cũng nghĩ muốn nhìn xem chồng tương lai Lưu Na dáng dấp ra sao, đưa bao nhiêu sính lễ.
Cho nên vừa sáng sớm cho đến giờ này bên các bậc trưởng bối nói chuyện cũng là về cái đề tài này.
Cái này khiến cho mẹ của Lưu Na là Tô Mai trong lòng đặc biệt không mấy vui vẻ.
Bởi vì đối tượng kết hôn của Lưu Na là một tên tiểu tử nghèo, một nghèo hai trắng, sính lễ cũng mới 12 vạn, nếu nói ra đây không phải để cho hai chị chồng chế giễu hay sao?
Rất nhanh, Tề Dương cùng mẹ anh cũng đến rồi.
Hai bác gái Lưu Na trông thấy nhà anh mang lễ vật đến, lại đứng lên chanh chua mà giễu cợt .
Tô Mai thì mặt mũi như mất hết, trên mặt như đen thui.
Tề Dương nhìn thấy bộ dạng hèn mọn không mấy vinh quang của mẹ mình, trong lòng liền mười phần khó chịu.
Mà anh cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Mẹ vì hôn sự của anh mà đã bỏ ra không biết bao nhiêu tâm huyết.
Trước khi đến đây liền dặn đi dặn lại, anh vô luận gặp phải cái gì, hay ai làm khó làm dễ cũng là nhịn một chút để vượt qua, muôn ngàn lần không thể để nhà gái không thoải mái.
Lời của mẹ, anh đều ghi nhớ trong lòng!
Nhưng mà nghĩ thật không ngờ mẹ của Lưu Na, Tô Mai đột nhiên lại lật lọng.
Nói muốn cưới Lưu Na phải lại thêm mười mấy vạn sính lễ, góp đủ 30 vạn.
Tề Dương cùng Lâm Phương trong nháy mắt liền ngây ngẩn cả người.
“Mẹ Lưu Na, chị xem thế này được không? Trước hết để cho bọn trẻ kết hôn, về sau tiền sính lễ nhà tôi sẽ bù thêm.” Lâm Phương lấy lại tinh thần vội vàng nói.
Tô Mai khinh thường liếc qua Lâm Phương: “Bù thêm? Phải bù tới khi nào? Con của bà lương mới bao nhiêu tiền một tháng? Con gái của tôi gả đi coi như không ăn, cũng xài không hơn à? Nhìn bà mà xem, cũng sống hơn phân nửa đời người, đến bây giờ không có dư tiền?”
Tô Mai không tin, ngụ ý là Lâm Phương chắc chắn còn có tiền, chỉ là không chịu lấy ra.
“Bà thông gia à, tôi thật sự là không có nổi nhiều tiền như vậy, nếu không thì thế này, tôi có thể ở nhà các người làm việc, ta cái gì cũng có thể làm !” Lâm Phương ánh mắt mong đợi nhìn Tô Mai.
“Em ba, ý của bà ta giống như là làm giúp việc cho nhà mình à? Nói nghe giống như nhà mình sẽ có thêm người làm hay sao, cứ để bà ta làm mà trừ nợ!” chị cả của Tô Mai đột nhiên cười kêu lên.
Cái này càng khiến Tô Mai trở nên khó xử.
Lại nghĩ đến con gái của hai người chị này gả cho người có gia cảnh đều tốt, nhìn xem con gái của mình lại......
“Đúng đúng đúng! tôi sẽ làm việc nhà! tôi cái gì cũng biết làm!”
“Vậy bà mau đi lau sạch sẽ nhà vệ sinh cho tôi!” Tô Mai cả giận nói.
Mẹ của anh là Lâm Phương lại càng kích động hơn đến một đêm ngủ không được, sáng sớm liền rời giường chuẩn bị.
Tề Dương đang ngủ giữa lúc mơ mơ màng màng, điện thoại lại vang lên.
Lấy ra xem thử, vẫn là số xa lạ đó.
Ấn nút nghe máy, anh nghe cái thanh âm như muốn quen thuộc đó: “thiếu gia, người xem lúc nào trở về kế thừa tài sản của lão gia?”
Tề Dương lập tức ngắt máy cuộc trò chuyện, đem dãy số điện thoại đó kéo vào sổ đen.
“Cái đám ôn dịch chúng mày! Biết rõ lão tử đã nghèo rồi, còn có bọn điên này nói trêu chọc!” Tề Dương nhịn không được chửi mắng một tiếng.
Bởi vì anh đã lần thứ năm liên tiếp bắt máy người này.
Người này còn nói có một số tài sản lớn cần chính anh đứng ra kế thừa.
Trên trời sao có thể vô cớ rớt đĩa bánh?
Không phải điên rồ chính là lừa đảo!
Lại nghĩ hôm nay anh phải đi tới nhà Lưu Na tiễn đưa lễ đính hôn, cũng không thể để bọn điên rồ này làm ảnh hưởng tới tâm tình của mình.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Tề Dương liền cùng mẹ xuất phát đi tới nhà của Lưu Na .
Lưu Na ngồi trong nhà.
Hai bác gái của cô cũng tới.
Hôm nay là ngày mà Lưu Na đính hôn, các bác ai cũng nghĩ muốn nhìn xem chồng tương lai Lưu Na dáng dấp ra sao, đưa bao nhiêu sính lễ.
Cho nên vừa sáng sớm cho đến giờ này bên các bậc trưởng bối nói chuyện cũng là về cái đề tài này.
Cái này khiến cho mẹ của Lưu Na là Tô Mai trong lòng đặc biệt không mấy vui vẻ.
Bởi vì đối tượng kết hôn của Lưu Na là một tên tiểu tử nghèo, một nghèo hai trắng, sính lễ cũng mới 12 vạn, nếu nói ra đây không phải để cho hai chị chồng chế giễu hay sao?
Rất nhanh, Tề Dương cùng mẹ anh cũng đến rồi.
Hai bác gái Lưu Na trông thấy nhà anh mang lễ vật đến, lại đứng lên chanh chua mà giễu cợt .
Tô Mai thì mặt mũi như mất hết, trên mặt như đen thui.
Tề Dương nhìn thấy bộ dạng hèn mọn không mấy vinh quang của mẹ mình, trong lòng liền mười phần khó chịu.
Mà anh cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Mẹ vì hôn sự của anh mà đã bỏ ra không biết bao nhiêu tâm huyết.
Trước khi đến đây liền dặn đi dặn lại, anh vô luận gặp phải cái gì, hay ai làm khó làm dễ cũng là nhịn một chút để vượt qua, muôn ngàn lần không thể để nhà gái không thoải mái.
Lời của mẹ, anh đều ghi nhớ trong lòng!
Nhưng mà nghĩ thật không ngờ mẹ của Lưu Na, Tô Mai đột nhiên lại lật lọng.
Nói muốn cưới Lưu Na phải lại thêm mười mấy vạn sính lễ, góp đủ 30 vạn.
Tề Dương cùng Lâm Phương trong nháy mắt liền ngây ngẩn cả người.
“Mẹ Lưu Na, chị xem thế này được không? Trước hết để cho bọn trẻ kết hôn, về sau tiền sính lễ nhà tôi sẽ bù thêm.” Lâm Phương lấy lại tinh thần vội vàng nói.
Tô Mai khinh thường liếc qua Lâm Phương: “Bù thêm? Phải bù tới khi nào? Con của bà lương mới bao nhiêu tiền một tháng? Con gái của tôi gả đi coi như không ăn, cũng xài không hơn à? Nhìn bà mà xem, cũng sống hơn phân nửa đời người, đến bây giờ không có dư tiền?”
Tô Mai không tin, ngụ ý là Lâm Phương chắc chắn còn có tiền, chỉ là không chịu lấy ra.
“Bà thông gia à, tôi thật sự là không có nổi nhiều tiền như vậy, nếu không thì thế này, tôi có thể ở nhà các người làm việc, ta cái gì cũng có thể làm !” Lâm Phương ánh mắt mong đợi nhìn Tô Mai.
“Em ba, ý của bà ta giống như là làm giúp việc cho nhà mình à? Nói nghe giống như nhà mình sẽ có thêm người làm hay sao, cứ để bà ta làm mà trừ nợ!” chị cả của Tô Mai đột nhiên cười kêu lên.
Cái này càng khiến Tô Mai trở nên khó xử.
Lại nghĩ đến con gái của hai người chị này gả cho người có gia cảnh đều tốt, nhìn xem con gái của mình lại......
“Đúng đúng đúng! tôi sẽ làm việc nhà! tôi cái gì cũng biết làm!”
“Vậy bà mau đi lau sạch sẽ nhà vệ sinh cho tôi!” Tô Mai cả giận nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro