Rốt Cuộc Tìm Đư...
Bắc Minh Hải Thần
2024-09-24 00:07:54
Cảm thấy người đàn bà này chính là đang cố ý làm mình khó chịu.
Lâm Phương nghe xong, không nói hai lời liền định đi.
Chứng kiến một màn nhục mạ như vậy.
Tề Dương đỏ cả hai hốc mắt !
“Mẹ!” anh liền kéo mẹ ở lại.
Lâm Phương nhìn anh lắc đầu, vẫn là tiến vào phòng vệ sinh nhà Tô Mai .
Sau mười mấy phút, Lâm Phương từ phòng vệ sinh đi ra.
Hơi hơi cung kính đối với Tô Mai nói: “Bà thông gia, tôi đã lau sạch nhà vệ sinh .”
“Đừng gọi tôi là thông gia! Vẫn là câu nói kia! Không có 30 vạn đừng nghĩ cưới Na Na nhà tôi! Đi mau!”
Tô Mai vừa nói liền bắt đầu động tay động chân, đẩy Lâm Phương cùng Tề Dương đi ra ngoài.
Tề Dương rốt cuộc cũng khống chế không nổi, nước mắt liền chảy xuống.
Anh nhìn về phía Lưu Na: “Na Na, nhất định phải 30 vạn em mới bằng lòng gả cho anh sao? Anh viết phiếu nợ, về sau lại trả cũng không được ư?”
“Em nghe lời của mẹ !”
Lưu Na cũng hóa giận.
Cái tên Tề Dương này, anh dẫn mẹ anh tới tới làm gì cơ chứ?
Còn để mấy bác gái nhìn thấy, cô và người nhà cô về sau làm sao có thể ở trước mặt họ hàng mà ngước đầu lên nổi.
Lại nói Tề Dương thật sự rất nghèo, nghèo không có gì cả, chỉ có được cái khuôn mặt nhìn còn đẹp mắt.
Cô và mẹ của cô Tô Mai cũng giống như vậy, cho rằng Lâm Phương chắc chắn còn có tiền, nghe nói cha Tề Dương trước kia chết vì tai nạn, đối phương bồi thường cho nhà anh cũng rất nhiều.
Làm sao mà không có tiền?
Rõ ràng là không chịu lấy ra!
Không buộc anh lấy ra, về sau cuộc sống của hai người nhất định không có cách nào sống chung!
“Được!”
Tề Dương cắn răng, không ngừng hướng Tô Mai liếc nhìn, vừa cầu xin sự tha thứ của mẹ mình mau trở về nhà.
Về đến nhà, anh ngã đầu liền ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, lại để cho tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Nhìn màn hình, là bạn tốt của anh gọi tới, người bạn này của anh là bác sĩ tại bệnh viện.
Anh ta hớt hãi nói với Tề Dương, mẹ của anh Lâm Phương liên lạc tìm anh ta để hỏi xem có ai có nhu cầu mua thận hay không, bà ấy muốn bán thận.
“Cái gì?”
Tề Dương vội vàng vọt tới căn phòng của Lâm Phương , quả nhiên thấy Lâm Phương đang cầm điện thoại di động cùng với ai đó đang nói chuyện.
Giật lấy điện thoại của bà, Tề Dương hốc mắt đỏ lên.
“Mẹ, chuyện lấy vợ của con không cưới không chết, mẹ đừng làm chuyện điên rồ.”
Lâm Phương lắc đầu.
“Con trai, chuyện này của con mẹ so với người ta đều biết, nhìn vào gia cảnh nhà chúng ta , muốn kiếm mối khác, thực sự quá khó khăn, cho nên cơ hội lần này nhất định không thể bỏ qua, con yên tâm, mẹ nhất định cho tiền con góp đủ 30 vạn.”
“Mẹ, con coi như ở một mình cả đời cô đôck, cũng sẽ không cưới người phụ nữ kia. Mẹ yên tâm, hôm nay bọn họ dám làm nhục mẹ, con nhất định sẽ làm cho bọn họ phải trả giá đắt.”
Nói xong, Tề Dương bỏ đi về phòng mình, ngã nhào trên giường, ôm chăn mền một mình gào khóc, đồng thời tay siết nắm đấm thật chặt.
Cứ như vậy anh mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
......
Cốc cốc cốc!
Tề Dương là bị một tràng tiếng gõ cửa đánh thức.
Nhíu mày khó khăn mở mắt.
Ngoài cửa là một đàn ông trung niên mặc âu phục, ông ta nhìn thấy Tề Dương, lập tức lộ ra nụ cười.
“Thiếu gia, cuối cùng tôi cũng đã tìm được cậu.”
Người đàn ông trung niên mở miệng nói một câu, đối với anh như thiên kinh động địa.
Cái gì?
Tề Dương choáng váng, anh chạy ra khỏi phòng, nhìn thấy mẹ mình cũng đang há hốc, đây không phải mơ.
Đây là cái tình huống gì?
Lâm Phương nghe xong, không nói hai lời liền định đi.
Chứng kiến một màn nhục mạ như vậy.
Tề Dương đỏ cả hai hốc mắt !
“Mẹ!” anh liền kéo mẹ ở lại.
Lâm Phương nhìn anh lắc đầu, vẫn là tiến vào phòng vệ sinh nhà Tô Mai .
Sau mười mấy phút, Lâm Phương từ phòng vệ sinh đi ra.
Hơi hơi cung kính đối với Tô Mai nói: “Bà thông gia, tôi đã lau sạch nhà vệ sinh .”
“Đừng gọi tôi là thông gia! Vẫn là câu nói kia! Không có 30 vạn đừng nghĩ cưới Na Na nhà tôi! Đi mau!”
Tô Mai vừa nói liền bắt đầu động tay động chân, đẩy Lâm Phương cùng Tề Dương đi ra ngoài.
Tề Dương rốt cuộc cũng khống chế không nổi, nước mắt liền chảy xuống.
Anh nhìn về phía Lưu Na: “Na Na, nhất định phải 30 vạn em mới bằng lòng gả cho anh sao? Anh viết phiếu nợ, về sau lại trả cũng không được ư?”
“Em nghe lời của mẹ !”
Lưu Na cũng hóa giận.
Cái tên Tề Dương này, anh dẫn mẹ anh tới tới làm gì cơ chứ?
Còn để mấy bác gái nhìn thấy, cô và người nhà cô về sau làm sao có thể ở trước mặt họ hàng mà ngước đầu lên nổi.
Lại nói Tề Dương thật sự rất nghèo, nghèo không có gì cả, chỉ có được cái khuôn mặt nhìn còn đẹp mắt.
Cô và mẹ của cô Tô Mai cũng giống như vậy, cho rằng Lâm Phương chắc chắn còn có tiền, nghe nói cha Tề Dương trước kia chết vì tai nạn, đối phương bồi thường cho nhà anh cũng rất nhiều.
Làm sao mà không có tiền?
Rõ ràng là không chịu lấy ra!
Không buộc anh lấy ra, về sau cuộc sống của hai người nhất định không có cách nào sống chung!
“Được!”
Tề Dương cắn răng, không ngừng hướng Tô Mai liếc nhìn, vừa cầu xin sự tha thứ của mẹ mình mau trở về nhà.
Về đến nhà, anh ngã đầu liền ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, lại để cho tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Nhìn màn hình, là bạn tốt của anh gọi tới, người bạn này của anh là bác sĩ tại bệnh viện.
Anh ta hớt hãi nói với Tề Dương, mẹ của anh Lâm Phương liên lạc tìm anh ta để hỏi xem có ai có nhu cầu mua thận hay không, bà ấy muốn bán thận.
“Cái gì?”
Tề Dương vội vàng vọt tới căn phòng của Lâm Phương , quả nhiên thấy Lâm Phương đang cầm điện thoại di động cùng với ai đó đang nói chuyện.
Giật lấy điện thoại của bà, Tề Dương hốc mắt đỏ lên.
“Mẹ, chuyện lấy vợ của con không cưới không chết, mẹ đừng làm chuyện điên rồ.”
Lâm Phương lắc đầu.
“Con trai, chuyện này của con mẹ so với người ta đều biết, nhìn vào gia cảnh nhà chúng ta , muốn kiếm mối khác, thực sự quá khó khăn, cho nên cơ hội lần này nhất định không thể bỏ qua, con yên tâm, mẹ nhất định cho tiền con góp đủ 30 vạn.”
“Mẹ, con coi như ở một mình cả đời cô đôck, cũng sẽ không cưới người phụ nữ kia. Mẹ yên tâm, hôm nay bọn họ dám làm nhục mẹ, con nhất định sẽ làm cho bọn họ phải trả giá đắt.”
Nói xong, Tề Dương bỏ đi về phòng mình, ngã nhào trên giường, ôm chăn mền một mình gào khóc, đồng thời tay siết nắm đấm thật chặt.
Cứ như vậy anh mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
......
Cốc cốc cốc!
Tề Dương là bị một tràng tiếng gõ cửa đánh thức.
Nhíu mày khó khăn mở mắt.
Ngoài cửa là một đàn ông trung niên mặc âu phục, ông ta nhìn thấy Tề Dương, lập tức lộ ra nụ cười.
“Thiếu gia, cuối cùng tôi cũng đã tìm được cậu.”
Người đàn ông trung niên mở miệng nói một câu, đối với anh như thiên kinh động địa.
Cái gì?
Tề Dương choáng váng, anh chạy ra khỏi phòng, nhìn thấy mẹ mình cũng đang há hốc, đây không phải mơ.
Đây là cái tình huống gì?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro