Khởi Động Tài C...
Bắc Minh Hải Thần
2024-09-24 00:07:54
Mà vừa lúc này, một người đàn ông trung niên có cái bụng to ước chừng hơn 40 tuổi đi đến, trên cổ tay mang một chiếc đồng hồ vàng chiếu lấp lánh. Ở một bên còn có một cô gái mặc áo khoác nhung lông chồn ước chừng cũng chỉ mới hơn 20 tuổi, cả người cũng toàn là quần áo đẹp đẽ, hơn nữa dáng vẻ hai người này vênh váo, mặt mũi vểnh lên trời.
“Ngài Nghiêm cuối cùng cũng tới, hôm nay có việc gì cần tôi làm làm giúp ạ.” Nhân viên chăm sóc khách hàng nhìn thấy người đàn ông đó, cúi người gật đầu nói, lúc Tề Dương tới, hoàn toàn là hai cái thái độ khác nhau.
“tôi tới tìm quản lý của các cô.” Ông Nghiêm ngẩng đầu nói mà không thèm nhìn đến cô nhân viên.
Thế nhưng cô nhân viên có vẻ không quan tâm, cô ta vẫn như cũ cúi người gật đầu nói: “Quản lý đang ở lầu bốn, ngài biết phòng làm việc của anh ấy, có thể trực tiếp đi đến đó .”
Vẻ mặt Tề Dương thay đổi khi nghe thấy lời này, vừa nãy anh nói muốn gặp quản lý của bọn họ, đối phương nói không có quản lý ở đây, vậy ý cô ta muốn nói anh chỉ là một người dân bình thường, không có tư cách gặp quản lý, nhưng mà cũng phải tìm một tiếp đãi anh nên mới hỏi anh có giao dịch gì.
anh đã nói chuyện này bọn họ không xử lý được, nhưng anh vẫn tự mình đến xếp hàng, mặc dù Tề Dương không muốn gây ra phiền toái, nhưng đối phương có thái độ này, rõ ràng là mắt chó coi thường người khác.
Vì vậy, Tề Dương rất khó chịu và nói với nhân viên: "Không phải cô nói rằng quản lý của các người không có ở đây."
Khi nhân viên nghe xong, sắc mặt cũng có chút thay đổi, nhìn về phía Tề Dương nói: “Quản lý là người anh muốn gặp thì gặp sao, anh cũng không tự nhìn lại bản thân có địa vị gì.”
“Cô đây là ý gì hả, tôi nói tôi có công việc cần gặp quản lý, cô lại ở đây mắt chó coi thường người khác, chỗ này của các người đối đãi với khách hàng như vậy sao.” Tề Dương đối mặt với nhân viên hét lên.
Bởi vì ngân hàng tương đối nhiều người, giọng nói của anh cũng tương đối lớn, cho nên thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người. Khi nhân viên thấy sự tình chỗ này của mình đang làm lớn chuyện, liền muốn lên tiếng.
“Ngài Nghiêm cuối cùng cũng tới, hôm nay có việc gì cần tôi làm làm giúp ạ.” Nhân viên chăm sóc khách hàng nhìn thấy người đàn ông đó, cúi người gật đầu nói, lúc Tề Dương tới, hoàn toàn là hai cái thái độ khác nhau.
“tôi tới tìm quản lý của các cô.” Ông Nghiêm ngẩng đầu nói mà không thèm nhìn đến cô nhân viên.
Thế nhưng cô nhân viên có vẻ không quan tâm, cô ta vẫn như cũ cúi người gật đầu nói: “Quản lý đang ở lầu bốn, ngài biết phòng làm việc của anh ấy, có thể trực tiếp đi đến đó .”
Vẻ mặt Tề Dương thay đổi khi nghe thấy lời này, vừa nãy anh nói muốn gặp quản lý của bọn họ, đối phương nói không có quản lý ở đây, vậy ý cô ta muốn nói anh chỉ là một người dân bình thường, không có tư cách gặp quản lý, nhưng mà cũng phải tìm một tiếp đãi anh nên mới hỏi anh có giao dịch gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
anh đã nói chuyện này bọn họ không xử lý được, nhưng anh vẫn tự mình đến xếp hàng, mặc dù Tề Dương không muốn gây ra phiền toái, nhưng đối phương có thái độ này, rõ ràng là mắt chó coi thường người khác.
Vì vậy, Tề Dương rất khó chịu và nói với nhân viên: "Không phải cô nói rằng quản lý của các người không có ở đây."
Khi nhân viên nghe xong, sắc mặt cũng có chút thay đổi, nhìn về phía Tề Dương nói: “Quản lý là người anh muốn gặp thì gặp sao, anh cũng không tự nhìn lại bản thân có địa vị gì.”
“Cô đây là ý gì hả, tôi nói tôi có công việc cần gặp quản lý, cô lại ở đây mắt chó coi thường người khác, chỗ này của các người đối đãi với khách hàng như vậy sao.” Tề Dương đối mặt với nhân viên hét lên.
Bởi vì ngân hàng tương đối nhiều người, giọng nói của anh cũng tương đối lớn, cho nên thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người. Khi nhân viên thấy sự tình chỗ này của mình đang làm lớn chuyện, liền muốn lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro