Thẩm Siêu Phong...
Bắc Minh Hải Thần
2024-09-24 00:07:54
Không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã đem Tề Dương coi như là người lãnh đạo của cô.
“Bình tĩnh, ông ta cũng đâu có ăn thịt được em, nghe anh, hít sâu......”
Tiêu Tình Tuyết không còn gì để nói.
Cô cảm thấy Tiêu Thiên Thành thật sự quá mức!
Có thể dễ dàng đem con châu ra hại như vậy hay sao? Thế mà bên phía hợp tác tới cửa ký kết hợp đồng cũng không thông báo một tiếng!
Đúng lúc này, lại vang lên tiếng gõ cửa.
Tiêu Tình Tuyết trong lòng đã run lên, biết có thể là Thẩm tổng tới, liền đi ra mở cửa.
mà Tề Dương lại lên tiếng trước: “mời vào!”
Tiêu Tình Tuyết ngẩn người.
Những giam đốc điều hành nghe xong càng nổi lên cơn giận dữ, Tiêu Tình Tuyết không chỉ không tới mở cửa, thậm chí người lên tiếng cũng là chồng cô, đây cũng quá không đặt người khác vào mắt?
Từ Đạt vặn tay nắm cửa văn phòng: “Thẩm tổng, mời ngài vào, đây là văn phòng của Tiêu Tình Tuyết, tôi đây cấp bậc chỉ là một giam đốc nhỏ nên không có tư cách tiến vào !”
Ngữ khí của hắn mang theo ý khinh thường cùng phẫn nộ.
Thẩm Siêu Phong khẽ nhíu mày, liếc nhìn hắn: “anh thật sự đung là không xứng.”
Nói xong, không đợi đám người đó lấy lại kịp hiểu thâm ý của ông, ông lập tức đổi sang một loại thái độ khác, hơi hơi cúi người, mặt nở nụ cười, cung cung kính kính đi vào.
“Tiêu tổng, Thẩm mỗ tôi mạo muội tới quấy rầy, hy vọng cô đừng nóng giận!”
Giọng nói kia, giống như đang nói với một nhân vật cực kì lớn!
ai ai đi theo phía sau ông cũng ngây ngẩn cả người, bao gồm cả Tiêu Thiên Thành!
Thẩm mỗ?
Thẩm tổng nhìn thấy Tiêu Tình Tuyết vậy mà tự xưng Thẩm mỗ!
Không!
Bọn hắn nhất định là nghe lầm!
Ngay tại thời điểm Tiêu Thiên Thành muốn đi vào theo, liền một tiếng 'phanh ' đóng cửa lại.
Người bên ngoài giật minh đến nín thở, không một ai dám hó hé hay dù chỉ thở mạnh.
Một tiếng Thẩm mỗ, để tất cả người nghe chấn động đến nổi khó có thể tin!
Không phải nói Tiêu Tình Tuyết dựa vào sắc đẹp đổi lấy chuyện hợp tác lần này sao?
Mà thái độ cung kinh này của Thẩm tổng nghe giống như là đang nói với người có ơn vậy? Cái bộ dạng cung kính kia, so với thấy mẹ ruột còn tôn trọng hơn?
Một đám người, cả đầu hoang mang, nửa ngày vẫn chưa tỉnh hồn lại.
“Bình tĩnh, ông ta cũng đâu có ăn thịt được em, nghe anh, hít sâu......”
Tiêu Tình Tuyết không còn gì để nói.
Cô cảm thấy Tiêu Thiên Thành thật sự quá mức!
Có thể dễ dàng đem con châu ra hại như vậy hay sao? Thế mà bên phía hợp tác tới cửa ký kết hợp đồng cũng không thông báo một tiếng!
Đúng lúc này, lại vang lên tiếng gõ cửa.
Tiêu Tình Tuyết trong lòng đã run lên, biết có thể là Thẩm tổng tới, liền đi ra mở cửa.
mà Tề Dương lại lên tiếng trước: “mời vào!”
Tiêu Tình Tuyết ngẩn người.
Những giam đốc điều hành nghe xong càng nổi lên cơn giận dữ, Tiêu Tình Tuyết không chỉ không tới mở cửa, thậm chí người lên tiếng cũng là chồng cô, đây cũng quá không đặt người khác vào mắt?
Từ Đạt vặn tay nắm cửa văn phòng: “Thẩm tổng, mời ngài vào, đây là văn phòng của Tiêu Tình Tuyết, tôi đây cấp bậc chỉ là một giam đốc nhỏ nên không có tư cách tiến vào !”
Ngữ khí của hắn mang theo ý khinh thường cùng phẫn nộ.
Thẩm Siêu Phong khẽ nhíu mày, liếc nhìn hắn: “anh thật sự đung là không xứng.”
Nói xong, không đợi đám người đó lấy lại kịp hiểu thâm ý của ông, ông lập tức đổi sang một loại thái độ khác, hơi hơi cúi người, mặt nở nụ cười, cung cung kính kính đi vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tiêu tổng, Thẩm mỗ tôi mạo muội tới quấy rầy, hy vọng cô đừng nóng giận!”
Giọng nói kia, giống như đang nói với một nhân vật cực kì lớn!
ai ai đi theo phía sau ông cũng ngây ngẩn cả người, bao gồm cả Tiêu Thiên Thành!
Thẩm mỗ?
Thẩm tổng nhìn thấy Tiêu Tình Tuyết vậy mà tự xưng Thẩm mỗ!
Không!
Bọn hắn nhất định là nghe lầm!
Ngay tại thời điểm Tiêu Thiên Thành muốn đi vào theo, liền một tiếng 'phanh ' đóng cửa lại.
Người bên ngoài giật minh đến nín thở, không một ai dám hó hé hay dù chỉ thở mạnh.
Một tiếng Thẩm mỗ, để tất cả người nghe chấn động đến nổi khó có thể tin!
Không phải nói Tiêu Tình Tuyết dựa vào sắc đẹp đổi lấy chuyện hợp tác lần này sao?
Mà thái độ cung kinh này của Thẩm tổng nghe giống như là đang nói với người có ơn vậy? Cái bộ dạng cung kính kia, so với thấy mẹ ruột còn tôn trọng hơn?
Một đám người, cả đầu hoang mang, nửa ngày vẫn chưa tỉnh hồn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro