Chương 18
Tường Vân
2024-07-19 14:40:40
Sáng sớm hôm sau, Diêu Dao vẫn đưa Hoắc Không Hiệp đến trường như trước, nghiêng đầu nói với cậu: "Tới đây thôi, tôi phải đến công ty."
Hôm nay Diêu Dao búi lại mái tóc dày, mặc bộ váy tây trang, mang đôi giày cao gót màu trắng, thoạt nhìn thật sang trọng lại không mất đi mị lực vốn có của cô.
"Ừ."
Hoắc Không Hiệp gật đầu, Diêu Dao đưa mặt tới, Hoắc Không Hiệp thấu hiểu quá khứ, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô.
Diêu Dao vừa lòng lái xe rời đi.
Hôm nay phải tổ chức cuộc họp, Diêu Dao lướt qua các đề xuất, nghe các báo cáo của các bộ phận khác.
"Những năm qua chúng ta đã tài trợ cấp học bổng cho sinh viên tốt nghiệp khoa hàng không vũ trụ Đại học S trở thành nghiên cứu sinh."
"Đúng vậy Diêu tổng."
"Bắt đầu từ năm nay." Diêu Dao khép tài liệu lại, "Thêm hạng mục cấp học bổng du học cho sinh viên ưu tú nhất khoa hàng không vũ trụ."
"Không biết Diêu tổng muốn chỉ định trường đại học nào?" Cấp dưới lập tức hỏi.
"Viện Công nghệ California." Diêu Dao kiên định nói.
Cô tin tưởng Hoắc Không Hiệp có thực lực nộp đơn vào Viện công nghệ California, chỉ không biết cậu có nguyện ý hay không mà thôi, có lẽ cần cô làm chút công tác khai sáng tư tưởng đây.
"Ôi chao, hiện tại cả trường đều nói cậu có bạn gái kìa."
Lão Hắc hăng hái đưa tin cho Hoắc Không Hiệp.
"Cả trường?"
Hoắc Không Hiệp nhíu mày, ánh mắt giết người lia về phía lão Hắc: "Là cậu truyền đi sao?"
Lão Hắc vội vàng phủ nhận: "Oan uổng quá, thực sự không phải tớ truyền tin, cậu nổi danh như vậy, đương nhiên là có người nguyện ý truyền tin giúp rồi."
Hai người đang đi ngang qua sân thể dục, ôm sách chuẩn bị đến phòng thí nghiệm, đột nhiên có một nữ sinh ngăn Hoắc Không Hiệp lại.
"Hoắc học trưởng! Tớ thích cậu!" Nữ sinh cúi đầu ngượng ngùng nói, "Cậu có thể thêm WeChat không?"
"Xin lỗi, không thể."
Hoắc Không Hiệp chuẩn bị bước qua nữ sinh kia, cô bạn lại bước tới, ngẩng đầu, nước mắt đong đầy.
"Chẳng lẽ cậu thật sự có bạn gái sao?" Nữ sinh kia chất vấn.
Hoắc Không Hiệp bị làm phiền đến đau đầu, nhớ tới Diêu Dao. Chỉ có giọt nước mắt trong đôi mắt Diêu Dao mới có thể khơi dậy ham muốn thú tính của cậu, Hoắc Không Hiệp nhìn thấy liền muốn làm đến khi cô không thể xuống giường mới thôi. Nữ sinh trước mặt lại khác, cô ấy làm Hoắc Không Hiệp cảm thấy phiền chán.
"Có, cậu có thể tránh ra không?"
Hoắc Không Hiệp không kiên nhẫn, cậu kéo lão Hắc tránh sang một bên rồi bước về phía trước.
Nữ sinh khiếp sợ che miệng lại, lời đồn là sự thật, lập tức lấy điện thoại ra bắt đầu nhắn tin cho nhóm chat của trường: "Hoắc học trưởng có bạn gái ! Là thật đó!"
Lão Hắc thở dài: "Lần này đảm bảo cả trường sẽ biết cậu có bạn gái cho mà xem."
Lão Hắc đột nhiên nghĩ tới ngày hôm qua: "Sao ngày hôm qua chị Diêu còn phủ nhận, hôm nay đã thành bạn gái thế?"
Hoắc Không Hiệp lắc đầu: "Chị ấy không phải bạn gái tớ, chỉ là nói như vậy để không phiền toái về sau thôi."
"Cậu lại có thể xem hoa đào là phiền toái!"
Lão Hắc hận nha, cũng hận bản thân mình không có khả năng như ai kia: "Chị Diêu rất tốt, lớn lên xinh đẹp lại giỏi giang, mau nhanh tay bắt lấy đi."
Cậu sao lại không muốn cô là bạn gái của mình chứ, mỗi khi cùng cô ngủ đều suy nghĩ, nếu có thể mãi ôm cô như vậy thì thật tốt. Nhưng cậu biết, Diêu Dao sao có thể thích cậu, hiện tại có thể nhất thời mới mẻ, cậu thực sự không có năng lực làm bạn trai cô.
Đáy mắt Không Hiệp hiện lên một tia lo lắng.
Ở một nơi khác, Diêu Dao ngồi trước bàn làm việc, nhìn núi văn kiện trước mắt, cảm thấy thật mệt tim, mở Weibo chuẩn bị đọc tin tức.
Diêu Dao thấy bảng tin ‘Đại học S’, cô tìm tòi một hồi mới phát hiện có đề tài tên #Tập thể nữ sinh Đại học S thất tình#.
Đây là tình huống gì vậy, Diêu Dao nhấp vào.
A: "Đàn anh Hoắc thừa nhận có bạn gái rồi! Xong rồi, tôi thầm mến người ta ba năm đó!"
B: "Cũng không biết đàn anh Hoắc bị ai bắt đi mất?"
Đề tài này có đến hơn trăm tài khoản Weibo tham gia hoạt náo, Diêu Dao híp mắt nhìn, cơ bản đều là nữ sinh.
Hay lắm đàn anh Hoắc, Diêu Dao hít sâu một hơi, trái tim cô có chút ghen tị.
Lấy di động ra, thấy mấy tin của Hoắc Không Hiệp.
"Tôi đi thư viện."
"Tôi đi ăn cơm trưa."
"Hôm nay có nữ sinh tỏ tình, tôi từ chối, còn nói với cô ấy là tôi đã có bạn gái."
Cuối cùng là tin: "Chị đừng tức giận."
Diêu Dao chống cằm xem điện thoại, đừng tức giận?
Không phải bình thường nên hỏi cô: ‘Làm bạn gái tôi chứ?’ sao?
Có gì đó sai sai nhỉ, Diêu Dao nghĩ thầm.
Hôm nay Diêu Dao búi lại mái tóc dày, mặc bộ váy tây trang, mang đôi giày cao gót màu trắng, thoạt nhìn thật sang trọng lại không mất đi mị lực vốn có của cô.
"Ừ."
Hoắc Không Hiệp gật đầu, Diêu Dao đưa mặt tới, Hoắc Không Hiệp thấu hiểu quá khứ, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô.
Diêu Dao vừa lòng lái xe rời đi.
Hôm nay phải tổ chức cuộc họp, Diêu Dao lướt qua các đề xuất, nghe các báo cáo của các bộ phận khác.
"Những năm qua chúng ta đã tài trợ cấp học bổng cho sinh viên tốt nghiệp khoa hàng không vũ trụ Đại học S trở thành nghiên cứu sinh."
"Đúng vậy Diêu tổng."
"Bắt đầu từ năm nay." Diêu Dao khép tài liệu lại, "Thêm hạng mục cấp học bổng du học cho sinh viên ưu tú nhất khoa hàng không vũ trụ."
"Không biết Diêu tổng muốn chỉ định trường đại học nào?" Cấp dưới lập tức hỏi.
"Viện Công nghệ California." Diêu Dao kiên định nói.
Cô tin tưởng Hoắc Không Hiệp có thực lực nộp đơn vào Viện công nghệ California, chỉ không biết cậu có nguyện ý hay không mà thôi, có lẽ cần cô làm chút công tác khai sáng tư tưởng đây.
"Ôi chao, hiện tại cả trường đều nói cậu có bạn gái kìa."
Lão Hắc hăng hái đưa tin cho Hoắc Không Hiệp.
"Cả trường?"
Hoắc Không Hiệp nhíu mày, ánh mắt giết người lia về phía lão Hắc: "Là cậu truyền đi sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lão Hắc vội vàng phủ nhận: "Oan uổng quá, thực sự không phải tớ truyền tin, cậu nổi danh như vậy, đương nhiên là có người nguyện ý truyền tin giúp rồi."
Hai người đang đi ngang qua sân thể dục, ôm sách chuẩn bị đến phòng thí nghiệm, đột nhiên có một nữ sinh ngăn Hoắc Không Hiệp lại.
"Hoắc học trưởng! Tớ thích cậu!" Nữ sinh cúi đầu ngượng ngùng nói, "Cậu có thể thêm WeChat không?"
"Xin lỗi, không thể."
Hoắc Không Hiệp chuẩn bị bước qua nữ sinh kia, cô bạn lại bước tới, ngẩng đầu, nước mắt đong đầy.
"Chẳng lẽ cậu thật sự có bạn gái sao?" Nữ sinh kia chất vấn.
Hoắc Không Hiệp bị làm phiền đến đau đầu, nhớ tới Diêu Dao. Chỉ có giọt nước mắt trong đôi mắt Diêu Dao mới có thể khơi dậy ham muốn thú tính của cậu, Hoắc Không Hiệp nhìn thấy liền muốn làm đến khi cô không thể xuống giường mới thôi. Nữ sinh trước mặt lại khác, cô ấy làm Hoắc Không Hiệp cảm thấy phiền chán.
"Có, cậu có thể tránh ra không?"
Hoắc Không Hiệp không kiên nhẫn, cậu kéo lão Hắc tránh sang một bên rồi bước về phía trước.
Nữ sinh khiếp sợ che miệng lại, lời đồn là sự thật, lập tức lấy điện thoại ra bắt đầu nhắn tin cho nhóm chat của trường: "Hoắc học trưởng có bạn gái ! Là thật đó!"
Lão Hắc thở dài: "Lần này đảm bảo cả trường sẽ biết cậu có bạn gái cho mà xem."
Lão Hắc đột nhiên nghĩ tới ngày hôm qua: "Sao ngày hôm qua chị Diêu còn phủ nhận, hôm nay đã thành bạn gái thế?"
Hoắc Không Hiệp lắc đầu: "Chị ấy không phải bạn gái tớ, chỉ là nói như vậy để không phiền toái về sau thôi."
"Cậu lại có thể xem hoa đào là phiền toái!"
Lão Hắc hận nha, cũng hận bản thân mình không có khả năng như ai kia: "Chị Diêu rất tốt, lớn lên xinh đẹp lại giỏi giang, mau nhanh tay bắt lấy đi."
Cậu sao lại không muốn cô là bạn gái của mình chứ, mỗi khi cùng cô ngủ đều suy nghĩ, nếu có thể mãi ôm cô như vậy thì thật tốt. Nhưng cậu biết, Diêu Dao sao có thể thích cậu, hiện tại có thể nhất thời mới mẻ, cậu thực sự không có năng lực làm bạn trai cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đáy mắt Không Hiệp hiện lên một tia lo lắng.
Ở một nơi khác, Diêu Dao ngồi trước bàn làm việc, nhìn núi văn kiện trước mắt, cảm thấy thật mệt tim, mở Weibo chuẩn bị đọc tin tức.
Diêu Dao thấy bảng tin ‘Đại học S’, cô tìm tòi một hồi mới phát hiện có đề tài tên #Tập thể nữ sinh Đại học S thất tình#.
Đây là tình huống gì vậy, Diêu Dao nhấp vào.
A: "Đàn anh Hoắc thừa nhận có bạn gái rồi! Xong rồi, tôi thầm mến người ta ba năm đó!"
B: "Cũng không biết đàn anh Hoắc bị ai bắt đi mất?"
Đề tài này có đến hơn trăm tài khoản Weibo tham gia hoạt náo, Diêu Dao híp mắt nhìn, cơ bản đều là nữ sinh.
Hay lắm đàn anh Hoắc, Diêu Dao hít sâu một hơi, trái tim cô có chút ghen tị.
Lấy di động ra, thấy mấy tin của Hoắc Không Hiệp.
"Tôi đi thư viện."
"Tôi đi ăn cơm trưa."
"Hôm nay có nữ sinh tỏ tình, tôi từ chối, còn nói với cô ấy là tôi đã có bạn gái."
Cuối cùng là tin: "Chị đừng tức giận."
Diêu Dao chống cằm xem điện thoại, đừng tức giận?
Không phải bình thường nên hỏi cô: ‘Làm bạn gái tôi chứ?’ sao?
Có gì đó sai sai nhỉ, Diêu Dao nghĩ thầm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro