Thất Tình
Tường Vân
2024-07-19 14:40:40
Diêu Dao hung hăng cắn môi Hoắc Không Hiệp, cậu bị đau đành buông ra cô.
Diêu Dao chỉnh lại váy, đưa tay ôm lấy cổ Hoắc Không Hiệp, chạm chóp mũi của mình vào chóp mũi cậu.
"Hôm nay, tôi sẽ không làm với cậu."
Diêu Dao nói từng chữ một, vươn đầu lưỡi liếm cánh môi bị cô cắn chảy máu một chút: "Cậu lâu như vậy cũng không liên hệ, tôi đây ghi thù."
Dứt lời Diêu Dao buông cậu ra, nhảy xuống chạy mất, váy cũng theo bước chân của cô tung bay. Bờ mông trắng nõn, Hoắc Không Hiệp đều nhìn thấy rõ ràng.
Hoắc Không Hiệp ngửi thấy hương vị của cô trên ngón trỏ, chính là hương vị ngọt ngào của cô.
Hoắc Không Hiệp lau vệt nước dính trên đầu ngón tay ở đũng quần đang dựng lều của cậu, nhặt chiếc quần lót bị xé rách trên mặt đất lên và túi thức ăn đi nấu cơm.
Làm cơm xong, Hoắc Không Hiệp lên lầu tìm Diêu Dao, gọi cô xuống ăn cơm.
Thấy cửa phòng ngủ không đóng, Hoắc Không Hiệp nhẹ nhàng đẩy vào.
Diêu Dao đang nằm trên giường xem di động, cô đã thay một chiếc áo có đai lưng màu xanh thẫm, hơn nửa phần lưng đều lộ ra ngoài, xương bướm đẹp đẽ và sống lưng lõa lồ. Bên dưới vẫn là chiếc váy ngắn kia, cô vẫn không mặc quần lót, tư thế nằm sấp này làm mông cô vểnh cao, đôi chân tinh tế thay phiên vỗ xuống giường.
Nghe thấy cậu đến, Diêu Dao tắt di động, xoay người ngồi dậy, trong nháy mắt nhìn thấy túp lều giữa hai chân cậu, Diêu Dao đứng lên, tinh nghịch cười với cậu: "Đi thôi."
Hai người cùng nhau xuống lầu, lúc này cậu mới phát hiện Diêu Dao ngay cả nội y cũng không mặc! Chiếc áo bị căng bởi đầu ti, khuôn ngực đầy đặn được áo quần che đậy , loáng thoáng hiện ra hình dáng.
Hoắc Không Hiệp âm thầm kêu khổ, rõ ràng là quyết tâm cho cậu thấy nhưng không được ăn mà.
Hôm nay Hoắc Không Hiệp đã làm một món đầu tay, tất cả có cá xào cà tím, sườn hầm củ sen, còn có một đĩa rau trộn nhỏ.
Diêu Dao cảm thán nói: "Nếu mỗi ngày đều ăn như vậy, tôi sẽ béo lên mất."
Hoắc Không Hiệp gắp cho cô một miếng sườn: "Chị vốn rất gầy."
"Tôi gầy sao?"
Diêu Dao buông đũa, kéo đai lưng xuống, thời điểm bầu ngực sắp nảy ra, Diêu Dao buông tay để quần áo rũ xuống.
"Tôi không thấy gầy."
Diêu Dao cười hì hì đích nói.
Tay Hoắc Không Hiệp đang xới cơm dừng một chút, thật sự hết cách với cô.
Áo trắng bị Diêu Dao in dấu son lên khẳng định không thể mặc đi học vào ngày mai, Hoắc Không Hiệp cởi quần áo ra, người trần trụi bắt đầu giặt đồ, trên bụng cậu ngẫu nhiên vương một ít giọt nước li ti, Diêu Dao ở bên cạnh nhìn thấy liền cảm nhận được thân thể mình bắt đầu nóng lên, khi nãy cô nói hôm nay không làm làm chi chứ! Diêu Dao khóc không ra nước mắt, đành trở về phòng ngủ không nhìn cậu nữa.
Diêu Dao quấn lấy Hoắc Không Hiệp cả ngày, buổi tối khi đi ngủ, Diêu Dao gác chân lên đùi cậu, cảm thụ được cậu vẫn như nóng như cũ, mới vừa lòng nhắm mắt ngủ.
Hoắc Không Hiệp nhìn cô gái trong ngực cười khổ, chỉnh lại mái tóc dài của cô, gắt gao ôm cô vào trong ngực.
Diêu Dao chỉnh lại váy, đưa tay ôm lấy cổ Hoắc Không Hiệp, chạm chóp mũi của mình vào chóp mũi cậu.
"Hôm nay, tôi sẽ không làm với cậu."
Diêu Dao nói từng chữ một, vươn đầu lưỡi liếm cánh môi bị cô cắn chảy máu một chút: "Cậu lâu như vậy cũng không liên hệ, tôi đây ghi thù."
Dứt lời Diêu Dao buông cậu ra, nhảy xuống chạy mất, váy cũng theo bước chân của cô tung bay. Bờ mông trắng nõn, Hoắc Không Hiệp đều nhìn thấy rõ ràng.
Hoắc Không Hiệp ngửi thấy hương vị của cô trên ngón trỏ, chính là hương vị ngọt ngào của cô.
Hoắc Không Hiệp lau vệt nước dính trên đầu ngón tay ở đũng quần đang dựng lều của cậu, nhặt chiếc quần lót bị xé rách trên mặt đất lên và túi thức ăn đi nấu cơm.
Làm cơm xong, Hoắc Không Hiệp lên lầu tìm Diêu Dao, gọi cô xuống ăn cơm.
Thấy cửa phòng ngủ không đóng, Hoắc Không Hiệp nhẹ nhàng đẩy vào.
Diêu Dao đang nằm trên giường xem di động, cô đã thay một chiếc áo có đai lưng màu xanh thẫm, hơn nửa phần lưng đều lộ ra ngoài, xương bướm đẹp đẽ và sống lưng lõa lồ. Bên dưới vẫn là chiếc váy ngắn kia, cô vẫn không mặc quần lót, tư thế nằm sấp này làm mông cô vểnh cao, đôi chân tinh tế thay phiên vỗ xuống giường.
Nghe thấy cậu đến, Diêu Dao tắt di động, xoay người ngồi dậy, trong nháy mắt nhìn thấy túp lều giữa hai chân cậu, Diêu Dao đứng lên, tinh nghịch cười với cậu: "Đi thôi."
Hai người cùng nhau xuống lầu, lúc này cậu mới phát hiện Diêu Dao ngay cả nội y cũng không mặc! Chiếc áo bị căng bởi đầu ti, khuôn ngực đầy đặn được áo quần che đậy , loáng thoáng hiện ra hình dáng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Không Hiệp âm thầm kêu khổ, rõ ràng là quyết tâm cho cậu thấy nhưng không được ăn mà.
Hôm nay Hoắc Không Hiệp đã làm một món đầu tay, tất cả có cá xào cà tím, sườn hầm củ sen, còn có một đĩa rau trộn nhỏ.
Diêu Dao cảm thán nói: "Nếu mỗi ngày đều ăn như vậy, tôi sẽ béo lên mất."
Hoắc Không Hiệp gắp cho cô một miếng sườn: "Chị vốn rất gầy."
"Tôi gầy sao?"
Diêu Dao buông đũa, kéo đai lưng xuống, thời điểm bầu ngực sắp nảy ra, Diêu Dao buông tay để quần áo rũ xuống.
"Tôi không thấy gầy."
Diêu Dao cười hì hì đích nói.
Tay Hoắc Không Hiệp đang xới cơm dừng một chút, thật sự hết cách với cô.
Áo trắng bị Diêu Dao in dấu son lên khẳng định không thể mặc đi học vào ngày mai, Hoắc Không Hiệp cởi quần áo ra, người trần trụi bắt đầu giặt đồ, trên bụng cậu ngẫu nhiên vương một ít giọt nước li ti, Diêu Dao ở bên cạnh nhìn thấy liền cảm nhận được thân thể mình bắt đầu nóng lên, khi nãy cô nói hôm nay không làm làm chi chứ! Diêu Dao khóc không ra nước mắt, đành trở về phòng ngủ không nhìn cậu nữa.
Diêu Dao quấn lấy Hoắc Không Hiệp cả ngày, buổi tối khi đi ngủ, Diêu Dao gác chân lên đùi cậu, cảm thụ được cậu vẫn như nóng như cũ, mới vừa lòng nhắm mắt ngủ.
Hoắc Không Hiệp nhìn cô gái trong ngực cười khổ, chỉnh lại mái tóc dài của cô, gắt gao ôm cô vào trong ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro