Chàng Trai Hư Hỏng

Chương 7

Tường Vân

2024-07-19 14:40:40

Diêu Dao gật đầu: "Tất nhiên. Tôi đưa cậu về."

Dứt lời cô đứng dậy trở về phòng thay quần áo.

Hoắc Không Hiệp đứng trong ga-ra ở tầng hầm, có chút không rõ, cậu nhìn Diêu Dao, chỉ vào chiếc xe thể thao màu đỏ trước mặt: "Đây là xe của chị sao?"

"Đúng vậy."

Diêu Dao gật đầu, sợ bị lộ bèn nói thêm một câu: "Một công đôi chuyện, thật tiện nghi. Tính ra công ty đãi ngộ cũng thật tốt."

Thật ra, cô không nói cho cậu biết, mấy chiếc bên cạnh cũng là của cô.

Hoắc Không Hiệp không hỏi lại, theo cô vào xe.

Diêu Dao vẫn rất nhớ rất rõ đường đến Đại học S. Khi gần đến, Hoắc Không Hiệp nói: "Dừng ở đây đi, tôi muốn mua một ít đồ."

Diêu Dao làm sao không hiểu tâm tư của cậu chứ, Không Hiệp chính là sợ bị bạn cùng lớp nhìn thấy cậu được một chiếc xe tốt đưa về. Diêu Dao cũng không trêu chọc cậu, cô dừng xe lại bên đường.

Hoắc Không Hiệp vừa định mở cửa, Diêu Dao liền kéo cổ tay cậu lại. Hoắc Không Hiệp nhìn cô không hiểu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"WeChat của cậu." Diêu Dao đưa điện thoại cho cậu, mã QR của cô nằm trên màn hình.

"À, đúng rồi." Hoắc Không Hiệp rút điện thoại ra, thêm WeChat của cô vào.

Phong cách ăn mặc của cô hôm nay rất khác so với ngày hôm qua, áo phông trắng, váy jeans ngắn, giày bốt Martin và mái tóc xoăn màu đỏ thẫm, giống như một sinh viên đại học cùng tuổi với Hoắc Không Hiệp. Hoắc Không Hiệp vẫn cảm thấy Diêu Dao thật tuyệt, tự tin nhưng khiêm tốn, xinh đẹp nhưng không phô trương, không giống các cô gái trong trường.

"Cậu đi đi." Diêu Dao nghiêng đầu nhìn cậu.

Hoắc Không Hiệp cảm thấy mình nên nói gì đó.

"Vậy chị cần gì cứ tìm tôi, à không, tôi có thời gian liền..."

Hoắc Không Hiệp không biết phải nói thế nào, cũng không biết làm thế nào để tìm Diêu Dao hay để Diêu Dao tìm được cậu.

"Tôi tìm cậu là được rồi."

Diêu Dao gật đầu, cảm thấy bộ dáng lắp bắp của cậu trông rất dễ thương, giống như một chú gấu đần trung thực, vì thế lại nói thêm một câu: "Cậu nếu muốn tìm tôi thì bất cứ lúc nào cũng được."

Lần này Hoắc Không Hiệp lại càng không thể nói, mở cửa xe chạy mất hút.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diêu Dao bị cậu chọc cười đến nỗi phải nằm bò trên tay lái mà cười ha hả . Cười chảy cả nước mắt rồi mới cầm điện thoại chấp nhận lời mời kết bạn WeChat của cậu khi nãy.

Hình đại diện là một bầu trời xanh thẳm, thật giống một cụ già, Diêu Dao nghĩ rồi mở xem trang cá nhân của cậu. Ngoại trừ một số liên kết hoạt động của bộ phận hàng không, cậu hầu như không đăng bất cứ điều gì.

Cửa sổ đột ngột bị gõ, Diêu Dao nhíu mày, hạ kính xe xuống, thấy một nam sinh nhìn cô với ánh mắt tinh nghịch.

"Chị này, chiếc xe không tồi nha!" Quần áo của cậu ta thuộc hạng xa xỉ, miệng ngậm điếu thuốc, hất cằm vào một chiếc xe đậu sau xe cô.

"Có muốn ngồi xe tôi không? Ở thành phố S này tổng cộng chỉ có ba chiếc dB11* như này thôi đấy!"

Chú thích: Aston Martin DB11* là một mẫu xe thế hệ mới.

Diêu Dao cảm thấy cậu ta quá kiêu ngạo so với Đại Kim Mao* của cô, một chút bộ dáng sinh viên cũng không có. Cô nhìn hắn cười châm biếm một cái, khởi động xe rồi nói: "Tổng cộng có ba chiếc, hai chiếc xe kia đang đậu trong nhà tôi. Thật là trùng hợp!"

Chú thích:

Đại kim mao: chỉ giống chó gâu đần.

Đại Kim Mao* là biệt danh Diêu Dao đặt cho Hoắc Không Hiệp.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Trai Hư Hỏng

Số ký tự: 0