Chương 8
Tường Vân
2024-07-19 14:40:40
Điều cô nói vốn là sự thật, lúc đó cô đúng là đã mua hai chiếc xe đó, một chiếc cho cô, một chiếc cho chú cô. Nói xong, một cước đạp chân ga phóng đi, không cho cậu ta một chút thời gian nào để phản ứng.
Cậu ta ăn nhục, chửi thề mấy câu, hùng hổ đá lốp xe một cước, chiếc xe lập tức phát ra tiếng báo động, thu hút sự chú ý của người đi đường.
"Thứ cợt nhả, hẳn là ngủ với đàn ông mà kiếm được." Cậu ta gào lên rồi nhấn ga lái xe đến trường.
Hoắc Không Hiệp trở lại ký túc xá, thấy bạn cùng phòng là lão Hắc cũng ở ký túc xá, Lão Hắc với cậu có mối quan hệ rất tốt. Ký túc xá tổng cộng có sáu người. Hai người trong số họ là công tử nhà giàu, thường không vừa mắt bộ dáng thư sinh nghèo nàn của Hoắc Không Hiệp, nhưng nữ sinh lại thích bộ dáng như cậu, điều đó khiến họ càng ghen tị hơn, vẫn luôn ngầm bắt nạt cậu. Hai người còn lại đến từ nước ngoài, cũng xem như có mối quan hệ tốt với Hoắc Không Hiệp, lại còn đi học cùng nhau đi học.
Lão Hắc biết tình trạng của ba cậu, thấy cậu trở về liền quan tâm hỏi: "Cậu đi làm hay đến bệnh viện mà cả đêm không trở lại vậy?"
Hoắc Không Hiệp dừng một chút, không thể nói với lão Hắc bản thân đã ở nhà Diêu Dao một đêm, còn được bao nuôi. Nhanh chóng suy nghĩ một chút rồi nói: "Đi dạy thêm, đứa trẻ kia sắp có kỳ thi, dạy đến muộn nên ngủ lại đó luôn."
Quả thật là ở gần nơi dạy đứa trẻ kia thật.
Lão Hắc vỗ vỗ vai cậu, nói: "Cậu đừng để mình mệt mỏi quá, tối nay còn có bài kiểm tra đó. Chuẩn bị đồ đến thư viện đi."
Lão Hắc ngửi ngửi, cảm thấy trên người cậu có mùi hương nước hoa của phụ nữ.
"Sao người cậu có mùi nước hoa vậy?"
Hoắc Không Hiệp đột nhiên nghĩ đến lúc nãy Diêu Dao ở trong xe phun một ít nước hoa, có lẽ nước hoa vương trên người cậu từ lúc đó.
"Chắc là nước hoa của đứa bé tớ dạy thêm."
Hoắc Không Hiệp nhanh chóng thu dọn đồ đạc, thay đổi chủ đề: "Đi thôi, cậu có nhớ các tính chất của vật liệu không?"
Lão Hắc lập tức cau mày, lôi kéo Hoắc Không Hiệp bắt đầu kể lể, nói rằng đêm qua cậu ấy sáng đèn thâu đêm học hành đàng hoàng...
Ở một nơi khác trong thành phố S, Diêu Dao hẹn gặp Gia Gia. Địa điểm là một quán cà phê, trong lúc chờ đợi nhàm chán trong quán cà phê, cô khuấy khuấy cốc cà phê trên bàn, tay kia lấy điện thoại ra, nhìn tin nhắn "Tớ ra khỏi nhà rồi" được gửi từ 40 phút trước. Diêu Dao biết quá rõ rồi, chắn chắn bây giờ cô nàng vẫn chưa ra khỏi cửa đâu.
Lướt lướt một lúc, cô lướt đến hộp thư trống rỗng của Hoắc Không Hiệp. Diêu Dao nghĩ một chút rồi đổi biệt danh của cậu thành “Đại Kim Mao”. Cô quả thật nói sẽ bao nuôi cậu, nếu là người khác, hẳn là đã sớm nhắn cho cô một núi tin nhắn rồi, hoặc ít nhất cũng nhắn tin ngụ ý đòi tiền chứ. Nhất định sẽ không giống Hoắc Không Hiệp kia, vài giờ trôi qua vẫn không có tin tức gì.
Diêu Dao mím môi. Dạng người gì vậy? Tốt xấu gì cũng phải hỏi han nữ chủ vài câu chứ!
Quá thất vọng, Diêu Dao gửi một nhãn dán một chú gấu đang trừng mắt.
Hai ba phút sau, biểu tượng cảm xúc kia vẫn nằm đó một mình. Diêu Dao khóa màn hình điện thoại, ném nó lên bàn.
"Đồ đầu gỗ." Diêu Dao lẩm bẩm.
"Ai làm Diêu tổng của chúng ta tức giận vậy?"
Gia Gia đi giày cao gót đến bên Diêu Dao, từ xa cô nàng đã thấy Diêu Dao ném điện thoại.
"Trước sau gì tớ cũng nói với cậu thôi, cậu có thể đừng bắt tớ nói ra không!"
Diêu Dao đẩy một chiếc bánh nhỏ trước mặt cô bạn và bắt đầu kể chuyện tối qua.
Cậu ta ăn nhục, chửi thề mấy câu, hùng hổ đá lốp xe một cước, chiếc xe lập tức phát ra tiếng báo động, thu hút sự chú ý của người đi đường.
"Thứ cợt nhả, hẳn là ngủ với đàn ông mà kiếm được." Cậu ta gào lên rồi nhấn ga lái xe đến trường.
Hoắc Không Hiệp trở lại ký túc xá, thấy bạn cùng phòng là lão Hắc cũng ở ký túc xá, Lão Hắc với cậu có mối quan hệ rất tốt. Ký túc xá tổng cộng có sáu người. Hai người trong số họ là công tử nhà giàu, thường không vừa mắt bộ dáng thư sinh nghèo nàn của Hoắc Không Hiệp, nhưng nữ sinh lại thích bộ dáng như cậu, điều đó khiến họ càng ghen tị hơn, vẫn luôn ngầm bắt nạt cậu. Hai người còn lại đến từ nước ngoài, cũng xem như có mối quan hệ tốt với Hoắc Không Hiệp, lại còn đi học cùng nhau đi học.
Lão Hắc biết tình trạng của ba cậu, thấy cậu trở về liền quan tâm hỏi: "Cậu đi làm hay đến bệnh viện mà cả đêm không trở lại vậy?"
Hoắc Không Hiệp dừng một chút, không thể nói với lão Hắc bản thân đã ở nhà Diêu Dao một đêm, còn được bao nuôi. Nhanh chóng suy nghĩ một chút rồi nói: "Đi dạy thêm, đứa trẻ kia sắp có kỳ thi, dạy đến muộn nên ngủ lại đó luôn."
Quả thật là ở gần nơi dạy đứa trẻ kia thật.
Lão Hắc vỗ vỗ vai cậu, nói: "Cậu đừng để mình mệt mỏi quá, tối nay còn có bài kiểm tra đó. Chuẩn bị đồ đến thư viện đi."
Lão Hắc ngửi ngửi, cảm thấy trên người cậu có mùi hương nước hoa của phụ nữ.
"Sao người cậu có mùi nước hoa vậy?"
Hoắc Không Hiệp đột nhiên nghĩ đến lúc nãy Diêu Dao ở trong xe phun một ít nước hoa, có lẽ nước hoa vương trên người cậu từ lúc đó.
"Chắc là nước hoa của đứa bé tớ dạy thêm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Không Hiệp nhanh chóng thu dọn đồ đạc, thay đổi chủ đề: "Đi thôi, cậu có nhớ các tính chất của vật liệu không?"
Lão Hắc lập tức cau mày, lôi kéo Hoắc Không Hiệp bắt đầu kể lể, nói rằng đêm qua cậu ấy sáng đèn thâu đêm học hành đàng hoàng...
Ở một nơi khác trong thành phố S, Diêu Dao hẹn gặp Gia Gia. Địa điểm là một quán cà phê, trong lúc chờ đợi nhàm chán trong quán cà phê, cô khuấy khuấy cốc cà phê trên bàn, tay kia lấy điện thoại ra, nhìn tin nhắn "Tớ ra khỏi nhà rồi" được gửi từ 40 phút trước. Diêu Dao biết quá rõ rồi, chắn chắn bây giờ cô nàng vẫn chưa ra khỏi cửa đâu.
Lướt lướt một lúc, cô lướt đến hộp thư trống rỗng của Hoắc Không Hiệp. Diêu Dao nghĩ một chút rồi đổi biệt danh của cậu thành “Đại Kim Mao”. Cô quả thật nói sẽ bao nuôi cậu, nếu là người khác, hẳn là đã sớm nhắn cho cô một núi tin nhắn rồi, hoặc ít nhất cũng nhắn tin ngụ ý đòi tiền chứ. Nhất định sẽ không giống Hoắc Không Hiệp kia, vài giờ trôi qua vẫn không có tin tức gì.
Diêu Dao mím môi. Dạng người gì vậy? Tốt xấu gì cũng phải hỏi han nữ chủ vài câu chứ!
Quá thất vọng, Diêu Dao gửi một nhãn dán một chú gấu đang trừng mắt.
Hai ba phút sau, biểu tượng cảm xúc kia vẫn nằm đó một mình. Diêu Dao khóa màn hình điện thoại, ném nó lên bàn.
"Đồ đầu gỗ." Diêu Dao lẩm bẩm.
"Ai làm Diêu tổng của chúng ta tức giận vậy?"
Gia Gia đi giày cao gót đến bên Diêu Dao, từ xa cô nàng đã thấy Diêu Dao ném điện thoại.
"Trước sau gì tớ cũng nói với cậu thôi, cậu có thể đừng bắt tớ nói ra không!"
Diêu Dao đẩy một chiếc bánh nhỏ trước mặt cô bạn và bắt đầu kể chuyện tối qua.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro