Chàng Vợ Beta Của Tướng Quân Enigma
Nhập học
2024-10-31 08:51:37
Ngày hôm qua khi Raimond đề nghị ngủ riêng, Tống Dật thế mà lại từ chối. Lý do của cậu đơn giản vô cùng, hai người đàn ông nằm trên cùng một cái giường thì cũng không làm gì nhau được. Cậu còn đúng lý hợp tình mà giải thích thêm rằng, cậu đang tuổi lớn, đệm cao su mềm mại ở phòng cho khách không tốt cho sự phát triển của xương.
Raimond lúc đấy chỉ cười mà không nói gì, hiển nhiên cũng đồng ý với lý do của cậu. Cho đến buổi sáng hôm nay, người vốn nằm cách anh nửa mét không chỉ giành hết chăn trên giường, mà còn dùng anh làm gối ôm. Chỉ thế thôi vẫn nằm trong mức chịu đựng của thiếu tướng Beaufort, nhưng cố tình cậu thanh niên lại chôn đầu trong lồng ngực anh, hơi thở ấm nóng khẽ mơn man lồng ngực trần trụi làm thiếu tướng cứng đờ người, pheromone không kiểm soát được mà lan tràn trong không khí.
"Thơm ghê." Tống Dật nói mớ, cựa mình để tìm tư thế thoải mái hơn. Và hiển nhiên vẫn chẳng đoái hoài tới việc tỉnh giấc.
Raimond bật cười, không ngờ người thanh niên kiêu ngạo anh mới quen lại có một mặt mềm mại như vậy. Nhưng anh không phải kiểu người thích lợi dụng lúc người khác không ý thức được mà chiếm tiện nghi, nên chỉ nhẹ nhàng gỡ cậu ra khỏi người.
"Ngài đừng trách phạt cậu Tống, hôm qua là do tôi vui quá nên không để ý giờ giấc. Cậu Tống không chỉ giúp tôi…" Ralph từ sáng đã tập dượt cho việc xin lỗi, lúc này thấy Raimond bước ra khỏi phòng liền nói một tràng dài.
Raimond ra hiệu cho ông im lặng:
"Tôi không phạt Tống Dật, cũng không cần ai phải xin lỗi. Mọi người đều làm tốt công việc của mình, tôi rất hài lòng."
"À." Ralph thở phào nhẹ nhõm.
"Hôm nay là ngày cậu ấy phải đến trường đúng không?"
Ralph nói:"Chính là hôm nay. Cậu có gì dặn dò, tôi sẽ gửi đến cậu Tống sau khi cậu ấy tỉnh dậy."
"Gọi cậu ấy dậy đúng giờ và ăn sáng là được rồi, cảm ơn chú nhiều."
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Kết thúc kì nghỉ hè, sinh viên cùng hành lý từ khắp nơi bắt đầu trở lại trường học. Nguyên chủ là tân sinh viên ngành cơ khí của Học viện Quân sự Đế quốc, vì năng lực học không quá tốt nên chỉ đành vào trường bằng xuất đề cử của Tống gia. Vốn ông Tống không muốn, nhưng vì con trai thứ xuất sắc lấy được vị trí thủ khoa, con trai lớn giờ đã là vợ thiếu tướng, nếu để cậu học trường hạng kém cũng không thoả đáng.
Vì vậy, học viện lần đầu tiên có người tinh thần lực cấp F. Thật sự quá mất mặt, hiệu trưởng trường khi nhìn thấy danh sách đề cử năm nay, ngoại trừ thở dài cũng không biết làm cách nào. Dù sao người như vậy cũng sẽ bị đào thải trong kì kiểm tra đầu tiên, ông tự an ủi.
"Anh." Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên.
Tống Dật ngẩng đầu, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Tống Lương, em trai cùng cha khác mẹ của nguyên chủ, thụ chính của quyển sách. Cậu nheo mắt, đánh giá người này từ trên xuống dưới. Không hổ là Omega nắm được trái tim của bốn người quyền lực nhất đế quốc, tương lai là quốc hậu. Rất đẹp, cũng có khí chất. Omega thường được miêu tả là yếu ớt và mềm mại, cậu ta ngược lại có chiều cao khá lý tưởng, cũng không quá gầy, đôi chân dài hơn người thường, đường cong lưu loát.
Nụ cười chuẩn mực và thái độ khiêm tốn, chẳng trách nguyên chủ lại luôn tin tưởng người này mà làm nhiều điều ngu dốt.
"Anh cũng đang tìm đường ạ, đi cùng em được không, vừa lúc em cũng muốn đến khoa kỹ thuật." Tống Lạc không được đáp lại cũng vui vẻ tự biên tự diễn, có vẻ đã quen với thái độ của Tống Dật ngày trước.
Vậy cũng tốt, cậu cũng lười trò chuyện. Sau khi ừ một tiếng thể hiện sự đồng ý, Tống Dật yên lặng trên cả quãng đường. Tống Lạc là thủ khoa đầu vào ngành quân y, không những thế còn là hoa khôi được ngầm thừa nhận. Trên đường đi có không ít ánh mắt đổ dồn về phía hai người, Tống Lạc tranh thủ chào hỏi người quen, cũng khéo léo đề cập đến Tống Dật trong cuộc nói chuyện, không làm mất lòng bên nào.
Nhưng trên thực tế, tin đồn về một người họ Tống có tinh thần lực cấp F đã lan khắp trường, sinh viên ở đây nào có ai là không ôn luyện đến bạc cả đầu để đỗ vào trường, thậm chí còn có giai thoại về một sinh viên ở trong phòng cấp cứu vẫn nhớ đến thí nghiệm chưa xong. Cho nên phần lớn mọi người đều không khỏi bất bình, lên án những kẻ nhà giàu đi cửa sau.
Và đa phần đều nhận ra đấy là Tống Dật. Hai anh em họ Tống đi cạnh nhau, một rực rỡ như mặt trời, một người thì…
Sau một buổi sáng, danh tính Tống Dật đã được lan truyền khắp cộng đồng tân sinh viên, gây nên một trận bàn tán xôn xao. Còn cậu lúc này đang có mặt ở một phòng học gần đấy, ngồi ở bàn đầu chăm chú nghe giảng.
"Em bàn đầu, giúp thầy giải quyết bài toán này."
Tống Dật ngẩng đầu, tay thôi viết.
"Đáp án là 0,001% ạ."
Đề bài là tính toán khả năng thành công của việc sử dụng nguyên liệu cấp thấp hơn trong chế tạo cơ giáp cấp B, kèm theo điều kiện nhất định. Cơ giáp sư thường gặp khó khăn trong khâu xử lý vật liệu, không những cần dùng tinh thần lực chải chuốt nhiều lần, còn cần khả năng tính toán tốt để xử lý trong trường hợp tinh thần lực có khuyết điểm, nên việc có được nguyên liệu như ý là hết sức khó khăn. Vì vậy trong chế tạo thực tế, sử dụng nguyên liệu cấp thấp hơn cho cơ giáp cấp C trở xuống vẫn là việc làm thông dụng, vì tính chính xác của dòng cơ giác này không quá cao, giá bán bình dân nên máy móc được lập trình tinh vi là đã có thể làm một cách hoàn mỹ. Nhưng cấp B trở lên đã là một phạm trù khác hoàn toàn.
Đáp án của cậu đưa ra khác với phần đông người, nên đã bắt đầu có vài lời bàn tán. Một vài sinh viên khác được thầy gọi cũng trả lời với con số cao hơn hẳn. Chỉ có một nguyên liệu là cấp B-, kết quả khó có thể thấp đến vậy, dù hơn hai mươi sinh viên ở đây đều có đáp án khác nhau, nhưng họ đồng tình ở một điểm là đáp án của bàn đầu là chưa đúng.
Giáo sư Trang vẫn đang để mọi người có thời gian suy nghĩ nhiều hơn, không nói rõ ai đúng ai sai.
Sinh viên phía dưới lo đến bứt rụng cả tóc trên đầu, mới năm phút mà dài như hàng thế kỉ. Phải biết rằng bài toán cuối giờ của giáo sư Trang sẽ quyết định ai là người được vào phòng thí nghiệm cùng ông, một cơ hội siêu hấp dẫn đối với tất cả sinh viên chuyên ngành cơ giáp bọn họ.
Một cậu trai trẻ có mái tóc đỏ rực đột nhiên giơ tay.
"Thưa thầy, thầy có thể giải đáp luôn được không ạ? Bọn em sốt ruột quá thầy ơi." Nói rồi, cậu ta dí dỏm:"Thầy có thấy các em tân sinh viên đang vẫy chào bọn em không ạ, không khí quá náo nhiệt, quá sôi động, em như quay trở về ngày đầu tiên đến trường. Thầy ơi thầy."
Giáo sư Trang là người nổi tiếng dễ gần, được sinh viên yêu thích nhất nhì trường. Vì thế sau câu nói của tóc đỏ, thầy bật cười, bắt đầu cầm bút viết lên thay cho lời đồng ý.
"Không có ai làm đúng cả. Đáp án là 0,005%." Thầy mỉm cười, một nụ cười quen thuộc sau khi thành công hố toàn bộ sinh viên.
"Haiz." Người ngồi bên cạnh Tống Dật thở dài, cũng chính là tóc đỏ. Cậu ta vò đầu bứt tai, sau khi thoát khỏi trạng thái tự ngược mới nhớ ra bên cạnh mình là người trả lời gần đúng.
Lúc này cậu đang cúi thấp đầu, tay trái xoay bút liên hồi, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào đề bài trên máy tính.
Tóc đỏ không dám làm phiền, nhưng lướt qua một lượt bài giải của cậu, cậu ta bỗng chốc như được khai sáng.
"Bạn cùng bàn."
Tống Dật quay qua nhìn. Tóc đỏ vội vàng chỉ điểm:
"Chỗ này, thiếu mất chỉ số của người lái cơ giáp. Dù đề bài không nói, nhưng có đề cập đến mục đích là cho chiến trường. Cơ giáp cấp B có người lái mang tinh thần lực cấp B và thể lực cấp C trở lên. Nhưng để thống nhất sẽ lần lượt là B và C, tỉ lệ ảnh hưởng là như thế này." Tóc đỏ viết viết, rồi tiếp tục:"Tuy không trực tiếp tham gia chế tạo, nhưng người sử dụng cơ giáp mới là người quyết định cơ giáp có thành công hay không. Cậu làm đúng gần hết rồi, chỉ còn bước này thôi."
"Cảm ơn cậu." Tống Dật đáp lại, rồi nhanh chóng vùi đầu vào giải bài.
Giáo sư Trang hiển nhiên đã chú ý đến cậu từ lâu, ông vẫn luôn đứng trên bục giảng quan sát. Sinh viên ngồi phía dưới từ tầm mắt của ông phát hiện ra cậu, rồi lại tá hoả nhận ra đây không phải bạn học của mình.
Từ khi nào lớp tài năng của chuyên ngành cơ giáp lại mọc ra tân sinh viên?
"Ra rồi kìa." Một người trong đấy thốt lên.
Thật sự đúng đáp án. Bài toán khó không lời giải cuối giờ, chuyên mục giải trí quen thuộc của giáo sư đã bị phá đảo, bởi cậu tân sinh viên đi lạc.
Raimond lúc đấy chỉ cười mà không nói gì, hiển nhiên cũng đồng ý với lý do của cậu. Cho đến buổi sáng hôm nay, người vốn nằm cách anh nửa mét không chỉ giành hết chăn trên giường, mà còn dùng anh làm gối ôm. Chỉ thế thôi vẫn nằm trong mức chịu đựng của thiếu tướng Beaufort, nhưng cố tình cậu thanh niên lại chôn đầu trong lồng ngực anh, hơi thở ấm nóng khẽ mơn man lồng ngực trần trụi làm thiếu tướng cứng đờ người, pheromone không kiểm soát được mà lan tràn trong không khí.
"Thơm ghê." Tống Dật nói mớ, cựa mình để tìm tư thế thoải mái hơn. Và hiển nhiên vẫn chẳng đoái hoài tới việc tỉnh giấc.
Raimond bật cười, không ngờ người thanh niên kiêu ngạo anh mới quen lại có một mặt mềm mại như vậy. Nhưng anh không phải kiểu người thích lợi dụng lúc người khác không ý thức được mà chiếm tiện nghi, nên chỉ nhẹ nhàng gỡ cậu ra khỏi người.
"Ngài đừng trách phạt cậu Tống, hôm qua là do tôi vui quá nên không để ý giờ giấc. Cậu Tống không chỉ giúp tôi…" Ralph từ sáng đã tập dượt cho việc xin lỗi, lúc này thấy Raimond bước ra khỏi phòng liền nói một tràng dài.
Raimond ra hiệu cho ông im lặng:
"Tôi không phạt Tống Dật, cũng không cần ai phải xin lỗi. Mọi người đều làm tốt công việc của mình, tôi rất hài lòng."
"À." Ralph thở phào nhẹ nhõm.
"Hôm nay là ngày cậu ấy phải đến trường đúng không?"
Ralph nói:"Chính là hôm nay. Cậu có gì dặn dò, tôi sẽ gửi đến cậu Tống sau khi cậu ấy tỉnh dậy."
"Gọi cậu ấy dậy đúng giờ và ăn sáng là được rồi, cảm ơn chú nhiều."
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Kết thúc kì nghỉ hè, sinh viên cùng hành lý từ khắp nơi bắt đầu trở lại trường học. Nguyên chủ là tân sinh viên ngành cơ khí của Học viện Quân sự Đế quốc, vì năng lực học không quá tốt nên chỉ đành vào trường bằng xuất đề cử của Tống gia. Vốn ông Tống không muốn, nhưng vì con trai thứ xuất sắc lấy được vị trí thủ khoa, con trai lớn giờ đã là vợ thiếu tướng, nếu để cậu học trường hạng kém cũng không thoả đáng.
Vì vậy, học viện lần đầu tiên có người tinh thần lực cấp F. Thật sự quá mất mặt, hiệu trưởng trường khi nhìn thấy danh sách đề cử năm nay, ngoại trừ thở dài cũng không biết làm cách nào. Dù sao người như vậy cũng sẽ bị đào thải trong kì kiểm tra đầu tiên, ông tự an ủi.
"Anh." Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên.
Tống Dật ngẩng đầu, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Tống Lương, em trai cùng cha khác mẹ của nguyên chủ, thụ chính của quyển sách. Cậu nheo mắt, đánh giá người này từ trên xuống dưới. Không hổ là Omega nắm được trái tim của bốn người quyền lực nhất đế quốc, tương lai là quốc hậu. Rất đẹp, cũng có khí chất. Omega thường được miêu tả là yếu ớt và mềm mại, cậu ta ngược lại có chiều cao khá lý tưởng, cũng không quá gầy, đôi chân dài hơn người thường, đường cong lưu loát.
Nụ cười chuẩn mực và thái độ khiêm tốn, chẳng trách nguyên chủ lại luôn tin tưởng người này mà làm nhiều điều ngu dốt.
"Anh cũng đang tìm đường ạ, đi cùng em được không, vừa lúc em cũng muốn đến khoa kỹ thuật." Tống Lạc không được đáp lại cũng vui vẻ tự biên tự diễn, có vẻ đã quen với thái độ của Tống Dật ngày trước.
Vậy cũng tốt, cậu cũng lười trò chuyện. Sau khi ừ một tiếng thể hiện sự đồng ý, Tống Dật yên lặng trên cả quãng đường. Tống Lạc là thủ khoa đầu vào ngành quân y, không những thế còn là hoa khôi được ngầm thừa nhận. Trên đường đi có không ít ánh mắt đổ dồn về phía hai người, Tống Lạc tranh thủ chào hỏi người quen, cũng khéo léo đề cập đến Tống Dật trong cuộc nói chuyện, không làm mất lòng bên nào.
Nhưng trên thực tế, tin đồn về một người họ Tống có tinh thần lực cấp F đã lan khắp trường, sinh viên ở đây nào có ai là không ôn luyện đến bạc cả đầu để đỗ vào trường, thậm chí còn có giai thoại về một sinh viên ở trong phòng cấp cứu vẫn nhớ đến thí nghiệm chưa xong. Cho nên phần lớn mọi người đều không khỏi bất bình, lên án những kẻ nhà giàu đi cửa sau.
Và đa phần đều nhận ra đấy là Tống Dật. Hai anh em họ Tống đi cạnh nhau, một rực rỡ như mặt trời, một người thì…
Sau một buổi sáng, danh tính Tống Dật đã được lan truyền khắp cộng đồng tân sinh viên, gây nên một trận bàn tán xôn xao. Còn cậu lúc này đang có mặt ở một phòng học gần đấy, ngồi ở bàn đầu chăm chú nghe giảng.
"Em bàn đầu, giúp thầy giải quyết bài toán này."
Tống Dật ngẩng đầu, tay thôi viết.
"Đáp án là 0,001% ạ."
Đề bài là tính toán khả năng thành công của việc sử dụng nguyên liệu cấp thấp hơn trong chế tạo cơ giáp cấp B, kèm theo điều kiện nhất định. Cơ giáp sư thường gặp khó khăn trong khâu xử lý vật liệu, không những cần dùng tinh thần lực chải chuốt nhiều lần, còn cần khả năng tính toán tốt để xử lý trong trường hợp tinh thần lực có khuyết điểm, nên việc có được nguyên liệu như ý là hết sức khó khăn. Vì vậy trong chế tạo thực tế, sử dụng nguyên liệu cấp thấp hơn cho cơ giáp cấp C trở xuống vẫn là việc làm thông dụng, vì tính chính xác của dòng cơ giác này không quá cao, giá bán bình dân nên máy móc được lập trình tinh vi là đã có thể làm một cách hoàn mỹ. Nhưng cấp B trở lên đã là một phạm trù khác hoàn toàn.
Đáp án của cậu đưa ra khác với phần đông người, nên đã bắt đầu có vài lời bàn tán. Một vài sinh viên khác được thầy gọi cũng trả lời với con số cao hơn hẳn. Chỉ có một nguyên liệu là cấp B-, kết quả khó có thể thấp đến vậy, dù hơn hai mươi sinh viên ở đây đều có đáp án khác nhau, nhưng họ đồng tình ở một điểm là đáp án của bàn đầu là chưa đúng.
Giáo sư Trang vẫn đang để mọi người có thời gian suy nghĩ nhiều hơn, không nói rõ ai đúng ai sai.
Sinh viên phía dưới lo đến bứt rụng cả tóc trên đầu, mới năm phút mà dài như hàng thế kỉ. Phải biết rằng bài toán cuối giờ của giáo sư Trang sẽ quyết định ai là người được vào phòng thí nghiệm cùng ông, một cơ hội siêu hấp dẫn đối với tất cả sinh viên chuyên ngành cơ giáp bọn họ.
Một cậu trai trẻ có mái tóc đỏ rực đột nhiên giơ tay.
"Thưa thầy, thầy có thể giải đáp luôn được không ạ? Bọn em sốt ruột quá thầy ơi." Nói rồi, cậu ta dí dỏm:"Thầy có thấy các em tân sinh viên đang vẫy chào bọn em không ạ, không khí quá náo nhiệt, quá sôi động, em như quay trở về ngày đầu tiên đến trường. Thầy ơi thầy."
Giáo sư Trang là người nổi tiếng dễ gần, được sinh viên yêu thích nhất nhì trường. Vì thế sau câu nói của tóc đỏ, thầy bật cười, bắt đầu cầm bút viết lên thay cho lời đồng ý.
"Không có ai làm đúng cả. Đáp án là 0,005%." Thầy mỉm cười, một nụ cười quen thuộc sau khi thành công hố toàn bộ sinh viên.
"Haiz." Người ngồi bên cạnh Tống Dật thở dài, cũng chính là tóc đỏ. Cậu ta vò đầu bứt tai, sau khi thoát khỏi trạng thái tự ngược mới nhớ ra bên cạnh mình là người trả lời gần đúng.
Lúc này cậu đang cúi thấp đầu, tay trái xoay bút liên hồi, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào đề bài trên máy tính.
Tóc đỏ không dám làm phiền, nhưng lướt qua một lượt bài giải của cậu, cậu ta bỗng chốc như được khai sáng.
"Bạn cùng bàn."
Tống Dật quay qua nhìn. Tóc đỏ vội vàng chỉ điểm:
"Chỗ này, thiếu mất chỉ số của người lái cơ giáp. Dù đề bài không nói, nhưng có đề cập đến mục đích là cho chiến trường. Cơ giáp cấp B có người lái mang tinh thần lực cấp B và thể lực cấp C trở lên. Nhưng để thống nhất sẽ lần lượt là B và C, tỉ lệ ảnh hưởng là như thế này." Tóc đỏ viết viết, rồi tiếp tục:"Tuy không trực tiếp tham gia chế tạo, nhưng người sử dụng cơ giáp mới là người quyết định cơ giáp có thành công hay không. Cậu làm đúng gần hết rồi, chỉ còn bước này thôi."
"Cảm ơn cậu." Tống Dật đáp lại, rồi nhanh chóng vùi đầu vào giải bài.
Giáo sư Trang hiển nhiên đã chú ý đến cậu từ lâu, ông vẫn luôn đứng trên bục giảng quan sát. Sinh viên ngồi phía dưới từ tầm mắt của ông phát hiện ra cậu, rồi lại tá hoả nhận ra đây không phải bạn học của mình.
Từ khi nào lớp tài năng của chuyên ngành cơ giáp lại mọc ra tân sinh viên?
"Ra rồi kìa." Một người trong đấy thốt lên.
Thật sự đúng đáp án. Bài toán khó không lời giải cuối giờ, chuyên mục giải trí quen thuộc của giáo sư đã bị phá đảo, bởi cậu tân sinh viên đi lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro