Chàng Vợ Beta Của Tướng Quân Enigma
Xuyên đến
2024-10-31 08:51:37
"Giáo sư, giáo sư, Tống Dật đột nhiên ngất xỉu."
Phòng thí nghiệm bỗng chốc loạn cào cào, vị giáo sư già vội vã tiến đến kiểm tra. Sắc mặt ông chuyển từ sợ hãi, đến không dám tin và rồi là chết lặng, không khống chế được mà ngã ngồi xuống sàn.
Một người hỗ trợ ông kiểm tra lắp bắp nói:
"Nhanh chóng gọi cấp cứu, tim trò Tống ngừng đập rồi."
Trong cơn mê mang, Tống Dật nghe thấy tiếng mọi người ồn ào bên tai, nhưng cố làm sao cũng không nghe rõ được. Cậu muốn nói bạn học chú ý đến số liệu thí nghiệm, nhưng cơn buồn ngủ chậm rãi kéo đến.
Ngày 30 tháng 5 năm 20xx, Tống Dật ra đi trong niềm thương tiếc vô hạn.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
"Cậu Tống, đến giờ ăn tối rồi. Cậu đã ngủ hơn tám tiếng, nếu còn ngủ thêm nữa sẽ không tốt cho sức khoẻ."
"Không dậy." Tống Dật lầm bầm.
Cậu quay người, muốn lấy gối ôm để gác chân lên nhưng sờ mãi không thấy đâu. Cậu gian nan mở mắt, rồi chợt nhận ra phòng mình hôm nay hơi lạ.
"Cậu Tống." Khuôn mặt nghiêm nghị của quản gia robot hiện ra trước mắt, giọng nói đều đều nhưng lại lộ rõ vẻ tức giận.
"Ngài Raimond đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho cậu. Dù cậu có không hài lòng điều gì cũng không nên bỏ bữa, sức khoẻ là quan trọng nhất."
"Khoan, Raimond là ai cơ?" Bạn bè của cậu không có ai là người nước ngoài cả, có phải cách tỉnh dậy của cậu sai không? Nghĩ thế, Tống Dật lại nhắm mắt, ngoài việc học và ăn, phần lớn thời gian của cậu đều là ngủ nên không đến hai giây đã thiếp đi.
Lần này quản gia thay đổi chiến thuật, kéo chăn của cậu ra và hạ nhiệt độ điều hoà.
Tống Dật tỉnh ngủ hẳn. Cậu lấy gối bịt mặt, nhưng vẫn bị kéo ra.
"Rốt cuộc ông là cái gì?" Cậu cau mày.
Đốt vía cái giấc mơ này đi!
"Ralph II, quản gia của ngôi nhà này. Ngài Raimond uỷ thác tôi quan tâm đến cậu." Nói đến đây, giọng ông lộ ra chút mỉa mai:"Nếu cậu ngủ đến lú mề, thì ngài Raimond Beaufort là chồng của cậu, thưa cậu Tống."
"Chồng cái gì cơ?"
"Chồng hợp pháp của cậu, hôn lễ vừa kết thúc vào ngày hôm qua."
Tống Dật trợn tròn mắt, kí ức bị quên đi dần dần kéo đến. Cậu chết rồi, dừng tim ở trên phòng thí nghiệm và ra đi ngay trong xe cấp cứu. Sau đấy thì linh hồn cậu trôi nổi giữa tinh hà, bị thu hút bởi một đốm sáng xanh nhạt và đi về phía nó. Cuối cùng dẫn đến kết quả khi tỉnh dậy đã nằm ở trên chiếc giường này.
Dừng khoảng vài giây để lấy lại tinh thần, Tống Dật bỗng nhận ra vài cái tên quen thuộc. Raimond Beaufort, đối thủ lớn nhất của đại hoàng tử, nhân vật công chính trong tiểu thuyết đam mĩ nổi đình đám thời cậu học năm nhất đại học. Dù đã qua vài năm, nhưng Tống Dật vẫn nhớ như in cũng nhờ công em gái họ thi thoảng lại thao thao bất tuyệt kể lại diễn biến cuốn truyện yêu thích của mình. Nhân vật chính có đặc điểm vạn nhân mê, được bốn người đàn ông quý giá nhất tinh cầu ngưỡng mộ, qua đấy nhận được những tài nguyên hàng đầu, một bước lên trời. Dù cậu không thích điều này, nhưng ngoài tình tiết yêu đương có chút ngốc, dàn nhân vật phụ của quyển tiểu thuyết này lại khá tuyệt vời.
Đặc biệt là Raimond, anh ta lớn lên trong một gia đình trung lưu nhưng lại đạt đến địa vị thiếu tướng khi mới chỉ 32 tuổi, là người có năng lực và dã tâm. Mỗi một bước đi đều tính toán tỉ mỉ, dù là quân cờ trên bàn chính trị vẫn có khả năng lật mình, một bước chiếu tướng đối thủ. Rất tiếc lại chỉ vì sự ngu ngốc của vợ mình mà bỏ mạng.
Haha, cậu có vẻ là người vợ ngốc nghếch ấy.
Ngại quá.
"Ông Ralp, trong nhà có đồ gì cần sữa chữa không?"
Sau khi nhìn qua nơi này một vòng, cậu phát hiện đâu đâu cũng là những vật liệu mới lạ mà nơi cậu sống không có, nhưng cách thức vận hành vẫn nằm trong tầm kiểm soát của cậu. Tống Dật từ nhỏ đã có đam mê với kĩ thuật, điều đầu tiên nghĩ đến chính là mang đồ dùng nhà thiếu tướng cải tạo một lượt.
Ngành học của nguyên chủ là về kĩ thuật, ông Ralp nghe thấy yêu cầu này cũng không có gì bất ngờ, chỉ nghĩ là cậu có chút buồn chán. Nhưng đồ vật trong nhà đều tốt cả, ông bắt đầu vận dụng hết công suất để suy nghĩ, trong lúc đấy liền bắt gặp ánh mắt sáng như sao của cậu Tống.
"Không được. Tôi phải chuẩn bị bữa sáng cho cậu." Ralph cứng ngắc quay người, đôi chân có chút trì trệ nay đã quay trở về thời hoàng kim.
"Chân của ông được bảo trì rất tốt, duy chỉ có một bộ phận nhỏ phía sau có dấu hiệu hư tổn, có lẽ là do tính toán của người sửa chữa chưa được chu toàn, nên ông cách vài tháng lại phải thay linh kiện một lần. Giọng nói của ông cũng chưa được uyển chuyển cho lắm, không biểu đạt được cảm xúc, lớp da nhân tạo của ông cũng cũ rồi, không theo kịp được biểu cảm khuôn mặt. Ông Ralph, chỉ cần cho tôi ba tiếng, không, hai tiếng thôi, tôi sẽ giải quyết tận gốc vấn đề của ông. Được chứ?"
Ralph nhớ là Tống Dật còn chưa chính thức đi học ngày nào.
"Tin tôi." Cậu nói.
Trước ánh mắt tràn ngập tự tin của Tống Dật, Ralph cuối cũng cũng đồng ý. Sao cũng được, ông muốn hát karaoke cùng người bạn già nhà hàng xóm, khổ nổi ông luôn bị chấm âm điểm, nên chỉ đành ngậm ngùi nhường mic.
Phòng thí nghiệm bỗng chốc loạn cào cào, vị giáo sư già vội vã tiến đến kiểm tra. Sắc mặt ông chuyển từ sợ hãi, đến không dám tin và rồi là chết lặng, không khống chế được mà ngã ngồi xuống sàn.
Một người hỗ trợ ông kiểm tra lắp bắp nói:
"Nhanh chóng gọi cấp cứu, tim trò Tống ngừng đập rồi."
Trong cơn mê mang, Tống Dật nghe thấy tiếng mọi người ồn ào bên tai, nhưng cố làm sao cũng không nghe rõ được. Cậu muốn nói bạn học chú ý đến số liệu thí nghiệm, nhưng cơn buồn ngủ chậm rãi kéo đến.
Ngày 30 tháng 5 năm 20xx, Tống Dật ra đi trong niềm thương tiếc vô hạn.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
"Cậu Tống, đến giờ ăn tối rồi. Cậu đã ngủ hơn tám tiếng, nếu còn ngủ thêm nữa sẽ không tốt cho sức khoẻ."
"Không dậy." Tống Dật lầm bầm.
Cậu quay người, muốn lấy gối ôm để gác chân lên nhưng sờ mãi không thấy đâu. Cậu gian nan mở mắt, rồi chợt nhận ra phòng mình hôm nay hơi lạ.
"Cậu Tống." Khuôn mặt nghiêm nghị của quản gia robot hiện ra trước mắt, giọng nói đều đều nhưng lại lộ rõ vẻ tức giận.
"Ngài Raimond đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho cậu. Dù cậu có không hài lòng điều gì cũng không nên bỏ bữa, sức khoẻ là quan trọng nhất."
"Khoan, Raimond là ai cơ?" Bạn bè của cậu không có ai là người nước ngoài cả, có phải cách tỉnh dậy của cậu sai không? Nghĩ thế, Tống Dật lại nhắm mắt, ngoài việc học và ăn, phần lớn thời gian của cậu đều là ngủ nên không đến hai giây đã thiếp đi.
Lần này quản gia thay đổi chiến thuật, kéo chăn của cậu ra và hạ nhiệt độ điều hoà.
Tống Dật tỉnh ngủ hẳn. Cậu lấy gối bịt mặt, nhưng vẫn bị kéo ra.
"Rốt cuộc ông là cái gì?" Cậu cau mày.
Đốt vía cái giấc mơ này đi!
"Ralph II, quản gia của ngôi nhà này. Ngài Raimond uỷ thác tôi quan tâm đến cậu." Nói đến đây, giọng ông lộ ra chút mỉa mai:"Nếu cậu ngủ đến lú mề, thì ngài Raimond Beaufort là chồng của cậu, thưa cậu Tống."
"Chồng cái gì cơ?"
"Chồng hợp pháp của cậu, hôn lễ vừa kết thúc vào ngày hôm qua."
Tống Dật trợn tròn mắt, kí ức bị quên đi dần dần kéo đến. Cậu chết rồi, dừng tim ở trên phòng thí nghiệm và ra đi ngay trong xe cấp cứu. Sau đấy thì linh hồn cậu trôi nổi giữa tinh hà, bị thu hút bởi một đốm sáng xanh nhạt và đi về phía nó. Cuối cùng dẫn đến kết quả khi tỉnh dậy đã nằm ở trên chiếc giường này.
Dừng khoảng vài giây để lấy lại tinh thần, Tống Dật bỗng nhận ra vài cái tên quen thuộc. Raimond Beaufort, đối thủ lớn nhất của đại hoàng tử, nhân vật công chính trong tiểu thuyết đam mĩ nổi đình đám thời cậu học năm nhất đại học. Dù đã qua vài năm, nhưng Tống Dật vẫn nhớ như in cũng nhờ công em gái họ thi thoảng lại thao thao bất tuyệt kể lại diễn biến cuốn truyện yêu thích của mình. Nhân vật chính có đặc điểm vạn nhân mê, được bốn người đàn ông quý giá nhất tinh cầu ngưỡng mộ, qua đấy nhận được những tài nguyên hàng đầu, một bước lên trời. Dù cậu không thích điều này, nhưng ngoài tình tiết yêu đương có chút ngốc, dàn nhân vật phụ của quyển tiểu thuyết này lại khá tuyệt vời.
Đặc biệt là Raimond, anh ta lớn lên trong một gia đình trung lưu nhưng lại đạt đến địa vị thiếu tướng khi mới chỉ 32 tuổi, là người có năng lực và dã tâm. Mỗi một bước đi đều tính toán tỉ mỉ, dù là quân cờ trên bàn chính trị vẫn có khả năng lật mình, một bước chiếu tướng đối thủ. Rất tiếc lại chỉ vì sự ngu ngốc của vợ mình mà bỏ mạng.
Haha, cậu có vẻ là người vợ ngốc nghếch ấy.
Ngại quá.
"Ông Ralp, trong nhà có đồ gì cần sữa chữa không?"
Sau khi nhìn qua nơi này một vòng, cậu phát hiện đâu đâu cũng là những vật liệu mới lạ mà nơi cậu sống không có, nhưng cách thức vận hành vẫn nằm trong tầm kiểm soát của cậu. Tống Dật từ nhỏ đã có đam mê với kĩ thuật, điều đầu tiên nghĩ đến chính là mang đồ dùng nhà thiếu tướng cải tạo một lượt.
Ngành học của nguyên chủ là về kĩ thuật, ông Ralp nghe thấy yêu cầu này cũng không có gì bất ngờ, chỉ nghĩ là cậu có chút buồn chán. Nhưng đồ vật trong nhà đều tốt cả, ông bắt đầu vận dụng hết công suất để suy nghĩ, trong lúc đấy liền bắt gặp ánh mắt sáng như sao của cậu Tống.
"Không được. Tôi phải chuẩn bị bữa sáng cho cậu." Ralph cứng ngắc quay người, đôi chân có chút trì trệ nay đã quay trở về thời hoàng kim.
"Chân của ông được bảo trì rất tốt, duy chỉ có một bộ phận nhỏ phía sau có dấu hiệu hư tổn, có lẽ là do tính toán của người sửa chữa chưa được chu toàn, nên ông cách vài tháng lại phải thay linh kiện một lần. Giọng nói của ông cũng chưa được uyển chuyển cho lắm, không biểu đạt được cảm xúc, lớp da nhân tạo của ông cũng cũ rồi, không theo kịp được biểu cảm khuôn mặt. Ông Ralph, chỉ cần cho tôi ba tiếng, không, hai tiếng thôi, tôi sẽ giải quyết tận gốc vấn đề của ông. Được chứ?"
Ralph nhớ là Tống Dật còn chưa chính thức đi học ngày nào.
"Tin tôi." Cậu nói.
Trước ánh mắt tràn ngập tự tin của Tống Dật, Ralph cuối cũng cũng đồng ý. Sao cũng được, ông muốn hát karaoke cùng người bạn già nhà hàng xóm, khổ nổi ông luôn bị chấm âm điểm, nên chỉ đành ngậm ngùi nhường mic.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro