Chàng Vợ Beta Của Tướng Quân Enigma
Trải lòng
2024-10-31 08:51:37
"Uống thử không?" Hiểu Phong đưa lon nước ngọt đến trước mặt Tống Dật, cậu nhận lấy, chuyển túi gà khô của mình cho y.
Hai người ngồi sóng vai, cùng nhau quan sát sân tập về chiều. Sinh viên các khoa sau khi tan học đều tập trung ở đây, chơi bóng rổ, tập thể dục, đến cổ vũ. Tiếng cười nói truyền vào tai, ánh mắt nhìn về những gương mặt tràn ngập nét thanh xuân, trong không khí thoảng mùi hương của cỏ. Tống Dật trước kia đặt nghiên cứu lên hàng đầu, lười dành thời gian cho kết giao bạn bè. Dù không muốn thừa nhận, nhưng đây là lần đầu tiên cậu đến sân tập khi không có tiết thể dục, cùng bạn mình chia sẻ một lon nước mát lạnh.
Hiểu Phong mở lời, phá vỡ sự im lặng:
"Tống Dật, tôi trượt khoa chỉ huy, thiếu mười điểm."
Tống Dật yên lặng nhìn y. Hiểu Phong hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói:
"Tôi là Alpha. Nhưng mang gen lặn, khi sinh ra tinh thần lực chỉ chạm đến cấp D, thể lực thì khá hơn một chút, miễn cưỡng đạt trung bình. Nếu đặt trong gia đình của các cậu, tôi hẳn là không có gì nổi bật. Nhưng đối với bố mẹ tôi, hai Beta xây dựng sự nghiệp từ số không, thì tôi là đứa con có tiềm năng rất lớn. Bố mẹ đưa tôi đến các trung tâm huấn luyện từ ngày bé, không tiếc tiền của cải thiện thể năng cho tôi. Họ thuê gia sư tốt, thuê huấn luyện viên riêng, chuyên gia dinh dưỡng, hai người làm việc đến tận hai giờ sáng, nhưng không ngày nào tôi thức quá mười giờ. Đến năm mười hai tuổi, thể năng của tôi cải thiện, đạt mức C. Tôi được tặng cơ giáp cấp D vào sinh nhật năm đấy, cùng ngày ngài Beaufort được trao quân hàm thiếu tướng sau chiến thắng trùng tộc. Cha mẹ tôi nói đấy là điềm lành, còn đùa vui rằng tôi sau này sẽ còn giỏi hơn ngài ấy."
Nói đến đây, Hiểu Phong bật cười:
"Nghe ngây thơ thật, nhưng tôi cũng từng nghĩ như vậy. Ước mơ của tôi là được chiến đấu với trùng tộc trong bộ cơ giáp của riêng mình, còn là loại cao cấp được thiết kế riêng... Cho đến khi tôi được tuyển vào trường cấp ba Đế quốc, nơi ngài Beaufort từng theo học. Khi ấy tôi đã có thể sử dụng thành thạo cơ giáp của mình, các giải khu vực đều tham gia không thiếu. Tuy không đạt thành tích quá cao, nhưng so với các bạn cùng trang lứa, tôi vẫn có thể đứng ở top đầu."
"Trong thời gian học tập ở trường, tôi nhìn bạn học tốt nhất trong lớp sử dụng được cơ giáp cấp C, rồi đến người thứ hai, thứ ba. Đến cuối năm hai, cậu bạn cùng tôi đội sổ cũng làm được. Chỉ còn lại mình tôi. Các anh chị khoá trước của trường đều thi đỗ Học viện, thầy giáo không nỡ nhìn tôi trượt, nên đến đầu lớp mười hai, thầy khuyên tôi ôn thi kĩ thuật." Y cúi đầu, không lộ rõ biểu cảm:"Từ ngày bé cha mẹ tôi đã dạy rằng, không được bỏ cuộc khi chưa cố gắng hết sức. Tôi không đồng ý với thầy. Sau đấy thầy nói với tôi rằng, cố gắng của em có nhiều đến đâu cũng không bằng những người có thiên phú, giống việc họ chỉ cần đi một bước đã bằng mười bước em chạy. Tôi giận dỗi thầy nhiều ngày, nhưng cuối cùng vẫn đặt thêm nguyện vọng hai là ngành kỹ thuật, tôi muốn bố mẹ tự hào, cũng muốn thử sức ở một môi trường vừa tầm với mình hơn."
Hiểu Phong nhìn về phía Tống Dật:
"Nhưng cậu làm tôi thay đổi suy nghĩ của mình. Tôi định nghĩa sai về giới hạn. Không có gì là dễ hơn, hay khó hơn. Tôi sống với tư duy hạn hẹp, lại luôn gò bó bản thân trong một cái lồng vô hình. Kì thực, tôi đứng ở đâu là do tôi quyết định."
Y chân thành nói:
"Cảm ơn cậu nhé, ngày hôm nay nghe cậu nói chúng ta sẽ lọt vào top 10. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là cậu điên rồi. Nhưng khi cẩn thận ngẫm lại, tôi lại thấy phấn khích vô cùng. Cậu cho tôi cảm giác việc chiến thắng là một điều hiển nhiên, là thứ chúng ta xứng đáng nhận được, chứ không phải mơ tưởng về nó. Cảm ơn cậu, Tống Dật."
Tống Dật nhìn về chân trời phía xa, cậu nhớ về nhiều năm trước. Ông bà Tống gặp cậu vào một ngày trời mưa, khi đến trại trẻ làm từ thiện. Bằng một cách thần kì nào đấy, hai người đã đến tuổi nghỉ hưu lại nhận nuôi một đứa trẻ không biết giao tiếp, và nuôi dưỡng nó trở thành tiến sĩ vật lý học.
Họ không bắt Tống Dật phải làm gì, họ chỉ coi cậu là một người bình thường, hơn thế, là một đứa trẻ có trí thông minh xuất chúng.
"Cậu làm được." Tống Dật nói một cách chắc nịch.
Tối ngày hôm đấy, bố Hiểu Phong trở về với một tin vui, hạng mục ông đầu tư nhiều năm trước lọt vào danh sách quy hoạch của chính phủ. Điều này không chỉ mang đến cho ông cơ hội vực dậy công ty đang trên bờ vực phá sản, mà còn có thể phát triển xa hơn nữa.
Máy cải thiện tinh thần lực cho Hiểu Phong cuối cùng cũng đi vào hoạt động. Trong sự động viên của bố mẹ, Hiểu Phong bước vào máy, tiến đến một tinh cầu ảo nhận huấn luyện kéo dài nửa năm. Ở thế giới thực, thời gian chỉ kéo dài mười ngày.
Tống Dật nhận được tin nhắn của Hiểu Phong, cậu gấp rút thay đổi phương án cải tiến. Trong mười ngày này đâm đầu vào làm việc, nhiều lần làm Raimond tức đến mức phải cưỡng chế cậu đi ngủ.
Đến ngày thứ mười, Hiểu Phong mở mắt, kết thúc hành trình dài của mình. Tống Dật thì thiếp đi trong tiếng lật sách của Raimond. Trên tay Raimond, là bản cải tiến hoàn chỉnh cơ giáp cấp C dành cho Hiểu Phong, dày hai trăm trang, mỗi một trang đều được lấp kín bằng chữ viết tay của Tống Dật.
Hai người ngồi sóng vai, cùng nhau quan sát sân tập về chiều. Sinh viên các khoa sau khi tan học đều tập trung ở đây, chơi bóng rổ, tập thể dục, đến cổ vũ. Tiếng cười nói truyền vào tai, ánh mắt nhìn về những gương mặt tràn ngập nét thanh xuân, trong không khí thoảng mùi hương của cỏ. Tống Dật trước kia đặt nghiên cứu lên hàng đầu, lười dành thời gian cho kết giao bạn bè. Dù không muốn thừa nhận, nhưng đây là lần đầu tiên cậu đến sân tập khi không có tiết thể dục, cùng bạn mình chia sẻ một lon nước mát lạnh.
Hiểu Phong mở lời, phá vỡ sự im lặng:
"Tống Dật, tôi trượt khoa chỉ huy, thiếu mười điểm."
Tống Dật yên lặng nhìn y. Hiểu Phong hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói:
"Tôi là Alpha. Nhưng mang gen lặn, khi sinh ra tinh thần lực chỉ chạm đến cấp D, thể lực thì khá hơn một chút, miễn cưỡng đạt trung bình. Nếu đặt trong gia đình của các cậu, tôi hẳn là không có gì nổi bật. Nhưng đối với bố mẹ tôi, hai Beta xây dựng sự nghiệp từ số không, thì tôi là đứa con có tiềm năng rất lớn. Bố mẹ đưa tôi đến các trung tâm huấn luyện từ ngày bé, không tiếc tiền của cải thiện thể năng cho tôi. Họ thuê gia sư tốt, thuê huấn luyện viên riêng, chuyên gia dinh dưỡng, hai người làm việc đến tận hai giờ sáng, nhưng không ngày nào tôi thức quá mười giờ. Đến năm mười hai tuổi, thể năng của tôi cải thiện, đạt mức C. Tôi được tặng cơ giáp cấp D vào sinh nhật năm đấy, cùng ngày ngài Beaufort được trao quân hàm thiếu tướng sau chiến thắng trùng tộc. Cha mẹ tôi nói đấy là điềm lành, còn đùa vui rằng tôi sau này sẽ còn giỏi hơn ngài ấy."
Nói đến đây, Hiểu Phong bật cười:
"Nghe ngây thơ thật, nhưng tôi cũng từng nghĩ như vậy. Ước mơ của tôi là được chiến đấu với trùng tộc trong bộ cơ giáp của riêng mình, còn là loại cao cấp được thiết kế riêng... Cho đến khi tôi được tuyển vào trường cấp ba Đế quốc, nơi ngài Beaufort từng theo học. Khi ấy tôi đã có thể sử dụng thành thạo cơ giáp của mình, các giải khu vực đều tham gia không thiếu. Tuy không đạt thành tích quá cao, nhưng so với các bạn cùng trang lứa, tôi vẫn có thể đứng ở top đầu."
"Trong thời gian học tập ở trường, tôi nhìn bạn học tốt nhất trong lớp sử dụng được cơ giáp cấp C, rồi đến người thứ hai, thứ ba. Đến cuối năm hai, cậu bạn cùng tôi đội sổ cũng làm được. Chỉ còn lại mình tôi. Các anh chị khoá trước của trường đều thi đỗ Học viện, thầy giáo không nỡ nhìn tôi trượt, nên đến đầu lớp mười hai, thầy khuyên tôi ôn thi kĩ thuật." Y cúi đầu, không lộ rõ biểu cảm:"Từ ngày bé cha mẹ tôi đã dạy rằng, không được bỏ cuộc khi chưa cố gắng hết sức. Tôi không đồng ý với thầy. Sau đấy thầy nói với tôi rằng, cố gắng của em có nhiều đến đâu cũng không bằng những người có thiên phú, giống việc họ chỉ cần đi một bước đã bằng mười bước em chạy. Tôi giận dỗi thầy nhiều ngày, nhưng cuối cùng vẫn đặt thêm nguyện vọng hai là ngành kỹ thuật, tôi muốn bố mẹ tự hào, cũng muốn thử sức ở một môi trường vừa tầm với mình hơn."
Hiểu Phong nhìn về phía Tống Dật:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhưng cậu làm tôi thay đổi suy nghĩ của mình. Tôi định nghĩa sai về giới hạn. Không có gì là dễ hơn, hay khó hơn. Tôi sống với tư duy hạn hẹp, lại luôn gò bó bản thân trong một cái lồng vô hình. Kì thực, tôi đứng ở đâu là do tôi quyết định."
Y chân thành nói:
"Cảm ơn cậu nhé, ngày hôm nay nghe cậu nói chúng ta sẽ lọt vào top 10. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là cậu điên rồi. Nhưng khi cẩn thận ngẫm lại, tôi lại thấy phấn khích vô cùng. Cậu cho tôi cảm giác việc chiến thắng là một điều hiển nhiên, là thứ chúng ta xứng đáng nhận được, chứ không phải mơ tưởng về nó. Cảm ơn cậu, Tống Dật."
Tống Dật nhìn về chân trời phía xa, cậu nhớ về nhiều năm trước. Ông bà Tống gặp cậu vào một ngày trời mưa, khi đến trại trẻ làm từ thiện. Bằng một cách thần kì nào đấy, hai người đã đến tuổi nghỉ hưu lại nhận nuôi một đứa trẻ không biết giao tiếp, và nuôi dưỡng nó trở thành tiến sĩ vật lý học.
Họ không bắt Tống Dật phải làm gì, họ chỉ coi cậu là một người bình thường, hơn thế, là một đứa trẻ có trí thông minh xuất chúng.
"Cậu làm được." Tống Dật nói một cách chắc nịch.
Tối ngày hôm đấy, bố Hiểu Phong trở về với một tin vui, hạng mục ông đầu tư nhiều năm trước lọt vào danh sách quy hoạch của chính phủ. Điều này không chỉ mang đến cho ông cơ hội vực dậy công ty đang trên bờ vực phá sản, mà còn có thể phát triển xa hơn nữa.
Máy cải thiện tinh thần lực cho Hiểu Phong cuối cùng cũng đi vào hoạt động. Trong sự động viên của bố mẹ, Hiểu Phong bước vào máy, tiến đến một tinh cầu ảo nhận huấn luyện kéo dài nửa năm. Ở thế giới thực, thời gian chỉ kéo dài mười ngày.
Tống Dật nhận được tin nhắn của Hiểu Phong, cậu gấp rút thay đổi phương án cải tiến. Trong mười ngày này đâm đầu vào làm việc, nhiều lần làm Raimond tức đến mức phải cưỡng chế cậu đi ngủ.
Đến ngày thứ mười, Hiểu Phong mở mắt, kết thúc hành trình dài của mình. Tống Dật thì thiếp đi trong tiếng lật sách của Raimond. Trên tay Raimond, là bản cải tiến hoàn chỉnh cơ giáp cấp C dành cho Hiểu Phong, dày hai trăm trang, mỗi một trang đều được lấp kín bằng chữ viết tay của Tống Dật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro