Chất Ổn Định Cảm Xúc Của Hoắc Thiếu

Chương 1

Đao Đao Bất Trí Mệnh

2025-03-06 23:00:51

1

Tôi lại một lần nữa cúp máy cuộc gọi từ Hoắc Đình Huyền.

Mấy ngày khai giảng đã trôi qua, chắc hẳn anh ta cũng biết tôi không đến báo danh. Những ngày này, anh ta gọi cho tôi rất nhiều cuộc, nhưng tôi không dám nghe máy.

Tôi biết ở đầu dây bên kia, anh ta hẳn đã tức gi/ận đến phát đi/ên.

Dù sao thì, chính tôi là người đã cùng anh ta hứa hẹn sẽ thi cao học ở trường này.

Nhưng rồi tôi lén thay đổi nguyện vọng, đăng ký vào Xuyên Đại. Với năng lực của anh ta, chắc chắn anh ta đã tra ra được rằng tôi không hề đăng ký thi vào trường cũ.

Quả nhiên, ngay sau khi tôi cúp máy, tin nhắn từ Hoắc Đình Huyền lập tức tới. Liền mấy đoạn ghi âm dài sáu mươi giây liên tục. Tôi mở đoạn cuối cùng.

Giọng nói đầy gi/ận dữ của anh ta ngay lập tức vang lên:

“Em dám chơi anh! Tốt nhất là nói cho anh biết ngay bây giờ em đang ở đâu. Anh còn có thể cho em một cơ hội chuộc lỗi để ch*t tử tế hơn. Nếu em còn không nghe máy, không trả lời, thì cầu trời đừng để anh tìm được em. Nếu không, anh chắc chắn không tha cho em. Mau gọi lại, nghe rõ chưa?”

Hoắc Đình Huyền chưa bao giờ nói chuyện với tôi bằng giọng điệu như thế. Nghe thấy lời anh ta, tay tôi vô thức run lên, gửi đại một biểu tượng bò ngầu qua tin nhắn.

Nhìn rõ mình vừa gửi gì, tôi hoảng hốt vội vàng ấn thu hồi, nhưng đã quá muộn.

Ngay giây tiếp theo, tin nhắn phản hồi của Hoắc Đình Huyền xuất hiện. Giọng anh ta nghiến răng ken két, như thể muốn l/ột da rút xươ/ng ai đó:

“Em giỏi lắm, còn dám khiêu khích anh. Được, chờ ch*t đi.”

2

Tôi gặp Hoắc Đình Huyền vào năm nhất đại học, khi đó anh ta đang học năm hai.

Năm đó, cha mẹ tôi làm ăn phát đạt, ki/ếm được một khoản tiền. Vì vậy, khi thi đại học, tôi đã đăng ký vào một ngôi trường danh tiếng ở thủ đô.

Trong trường này, hầu như sinh viên nào cũng có xuất thân không đơn giản, mà gia đình Hoắc Đình Huyền lại đứng ở đỉnh cao kim tự tháp, vượt xa tất cả.

Gia tộc của anh ta sâu không thấy đáy, thực lực mạnh mẽ, che trời một tay, không ai dám đụng tới.

Nhưng trong ngôi trường quý tộc này, điều khiến người ta ấn tượng hơn cả lại chính là tính khí của tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc, Hoắc Đình Huyền.

Anh ta nổi tiếng với tính khí nóng nảy, khó chơi.

Do mắc chứng cuồ/ng lo/ạn, anh ta thích bất cứ thứ gì có thể tiêu hao năng lượng.

Đấm bốc, tán đả, đua xe, nhảy bungee, và hàng loạt các môn thể thao mạo hiểm khác.

Nhưng thứ anh ta thích nhất vẫn là đ/á/nh nhau.

Trước khi tôi đến, anh ta thường xuyên lui tới những quán bar đầy rẫy đủ loại người, mỗi tuần có thể đ/á/nh nhau cả chục trận.

Và chính trong một hoàn cảnh như thế, tôi đã gặp Hoắc Đình Huyền.3

Hôm đó trời mưa.

Vì không quen khí hậu, trong đợt huấn luyện quân sự, tôi phải nằm viện suốt, mãi đến hôm nay mới chuyển vào ký túc xá.

Vừa bước ra cổng trường, định tìm chỗ nào đó gần đây ăn tạm thì nhìn thấy một người đàn ông lảo đảo từ cửa quán bar phía xa lăn ra ngoài.

Quần áo trên người ông ta nhàu nhĩ, trên đó còn in vài dấu chân kỳ lạ.

Mặt ông ta bê bết m/áu, quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu c/ầu x/in:

“Xin lỗi! Tôi sai rồi, tôi thật sự không biết cô ấy là người của Hoắc thiếu!”

“Nếu biết trước, có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám động vào cô ấy!”

Trước mặt ông ta là bảy tám thanh niên, người đứng đầu hơi cúi mắt, không nói một lời.

Anh ta lơ đễnh châm điếu th/uốc bằng chiếc bật lửa đắt tiền trong tay, trên các đ/ốt ngón tay vẫn còn dính m/áu loang lổ.

Ánh mắt anh ta lạnh lùng, xa cách, gương mặt mơ hồ ẩn hiện sau làn khói th/uốc, càng làm tăng vẻ lãnh khốc và vô tình.

Anh ta không thèm liếc nhìn người đàn ông đang quỳ, chỉ hờ hững ra hiệu về phía bên cạnh.

Ngay lập tức, hai vệ sĩ bước tới, xốc ông ta đi về phía con hẻm tối.

Tiếng khóc thảm thiết của người đàn ông lập tức vang lên, x/é gan x/é ruột.

4

Tôi đứng ở nơi không quá xa, nhưng vì người kia sợ hãi quá mức, nên tôi không nghe rõ ông ta đã nói gì.

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặt c/ắt không còn giọt m/áu, thần trí mơ hồ.

Theo bản năng, tôi nghĩ rằng đây là đám công tử nhà giàu đang ỷ thế hiếp người. Tinh thần chính nghĩa trong tôi bùng lên, thúc giục tôi bước đến.

Tôi hùng hổ đi thẳng tới trước mặt thanh niên dẫn đầu, lớn tiếng nghiêm nghị:

“Này! Mấy người đang làm gì đấy? Cả đám b/ắt n/ạt một người, không thấy x/ấu hổ à?”

Người thanh niên kia nhíu mày nhìn tôi, ánh mắt thoáng hiện chút sắc lạnh nguy hiểm.

Xung quanh lập tức yên tĩnh như tờ.

Những người đứng đó đều im bặt, ngay cả người đàn ông lúc nãy khóc lóc cũng không dám cất tiếng nữa.

Cảnh tượng chìm vào một bầu không khí ch*t chóc.

Chắc chẳng ai dám nói chuyện với Hoắc Đình Huyền như thế. Biểu cảm trên mặt họ viết rõ ràng bốn chữ: “Cậu ch*t chắc rồi.”

Lúc đó tôi không biết thân phận của Hoắc Đình Huyền.

Dù từ ánh mắt của những người xung quanh có thể đoán ra phần nào, nhưng tôi chẳng để tâm.

Tôi bước thêm vài bước, đối diện thẳng với Hoắc Đình Huyền, ngẩng cao đầu, không hề nhượng bộ.

Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, gần đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi tuyết tùng thanh mát trên người anh ta, thoang thoảng chút hương th/uốc lá.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chất Ổn Định Cảm Xúc Của Hoắc Thiếu

Số ký tự: 0