Chương 30 - Ngươi Là Cao Nhân Kia?
Bị Từ Lạc Doạ Đ...
Hiêu Trương Bá Khí Đích Văn Tử
2024-08-13 22:43:05
Trong động phủ, phòng khách rộng rãi, bày đầy đồ nội thất tinh xảo màu tím sậm, ngoài ra còn có sáu gian thạch thất, rất thích hợp để luyện đan và bày trận.
Động phủ của đệ tử ngoại môn lớn hơn trong tưởng tượng của Từ Lạc rất nhiều. Hắn tính hai ngày đầu tiên sẽ sắp xếp lại động phủ, cái gì cần ném thì ném, bán được thì bán rồi mua chút đồ về trang trí lại, dù sao sau này đây cũng là nơi ở của mình.
Hửm?
Nhìn nữ tử đang đi tới, Từ Lạc không khỏi cười.
Là Hoàng Xảo Xảo.
- Từ, Từ Lạc, sư đệ… Ngươi… Ta…
Hôm nay Hoàng Xảo Xảo ăn mặc rất xinh đẹp, chỉ mặc một chiếc váy ngắn tơ lụa màu tím, đi chân trần. Nàng nhìn Từ Lạc, muốn nói gì đó nhưng lại do dự, hồi lâu mới lấy lại can đảm.
- Sư đệ, xin hãy nghe ta giải thích. Thực ra… Trước đây Trần Hồng Phi đã ép ta làm một số chuyện, ta…
Từ Lạc không nói gì, chỉ cười tủm tỉm nhìn nàng, ngoắc ngón tay.
Thấy vậy, sắc mặt Hoàng Xảo Xảo vui mừng, vội vàng đi tới, thành thục rúc vào lòng Từ Lạc, ẩn ý đưa tình nói:
- Sư đệ, thực ra trong lòng ta vẫn luôn thích ngươi, vài ngày trước đó…
Chưa nói xong, Từ Thanh Lạc đã bóp cổ nàng, tức khắc mặt Hoàng Xảo Xảo tái nhợt, thần sắc vô cùng hoảng sợ, há miệng trợn mắt.
Trong ấn tượng, Từ Lạc là một người trầm tính ít nói, đến giờ nàng mới nhận ra sự đáng sợ của Từ Lạc, nhất là nụ cười như ác quỷ kia khiến nàng cảm thấy sợ hãi từ đáy lòng.
- Bí mật! Bí mật!
Hoàng Xảo Xảo giãy giụa kịch liệt nhưng không thoát ra được, nàng tuyệt vọng hô:
- Ta nói cho ngươi biết… Bí, bí mật của Trần Hồng Phi, thả… Thả… Tha cho ta.
Từ Lạc buông tay, Hoàng Xảo Xảo ngã sõng xoài trên mặt đất, run lẩy bẩy, cố hít thở lại.
- Cho ngươi mười giây, nói!
Giọng Từ Lạc truyền tới, Hoàng Xảo Xảo không dám chần chờ chút nào, cố nén nỗi sợ trong lòng, vội vàng nói:
- Dưới động phủ có… Có mật thất, trong đó giam giữ nữ đệ tử của Phiêu Miểu Cung, là… Là… phụ mẫu Trần Hồng Phi liều mạng bắt… bắt về cho hắn, chuẩn bị để sau khi Trần Hồng Phi tiến vào Hoá Khí Cảnh thì song tu với người đó.
Nghe vậy.
Bề ngoài Từ Lạc có vẻ thờ ơ, nhưng trong lòng đang khiếp sợ.
Phiêu Miểu Cung.
Dĩ nhiên hắn đã nghe qua.
Là một Tiên Đạo Đại Tông, địa vị vô cùng siêu phàm.
Theo truyền thuyết, sau khi nữ đệ tử Phiêu Miểu Cung nhập môn, sẽ gieo xuống một hạt giống ở Ngọc Cung, tương lai khi kết đạo lữ, hạt giống này sẽ nảy mầm, ra hoa, kết trái, nghe nói, nếu song tu đúng thì hai bên nam nữ đều có được lợi ích lớn. Phiêu Miểu Cung luôn nói đó là Phiêu Miểu Chi Hoa, nhưng rất nhiều người gọi nó là Hợp Hoan Chi Hoa.
Vì lẽ này, được kết đạo lữ với nữ đệ tử Phiêu Miểu Cung là mơ ước của tất cả nam tu sĩ. Khi hắn còn là tạp dịch ở Kim Hà Tông, thường xuyên nghe người ta nói, đời này chỉ cần có thể song tu với một nữ đệ tử Phiêu Miểu Cung, từ đây cá chép vượt long môn, một bước lên mây.
Trong tu chân giới, Phiêu Miểu Cung ở thế trung lập, thiện ác đều có, không hẳn là Tiên Đạo cũng không phải Ma Đạo.
Bởi vì một số nữ đệ tử của Cung gả cho Tiên Tu nhưng có một số người lại song tu với Ma Tu.
Đối với Tiên Tu, đệ tử Phiêu Miểu Cung là đạo lữ tốt nhất; đối với Ma Tu thì đây là lô đỉnh hoàn hảo.
Từ Lạc xử lý Trần Phi Hồng để đoạt động phủ, không ngờ còn có niềm vui bất ngờ như này.
Đi vào địa thất.
Bên trong vọng ra âm thanh.
- Ai!
- Ngươi không phải tên tiểu tặc họ Trần kia, ngươi là ai?
Nghe giọng thì không giống một đệ tử Phiêu Miểu Cung, có hơi già.
Từ Lạc nhìn qua cửa sổ của thạch thất vào trong, trông thấy một lão thái bà mặt đầy nếp nhăn.
Lúc này, hắn trừng mắt liếc Hoàng Xảo Xảo ở sau lưng, ánh mắt tức tối như muốn nói: Ngươi coi lão tử là người mù à? Một lão thái bà mà dám nói là nữ đệ tử Phiêu Miểu Cung?
Hoàng Xảo Xảo chưa tỉnh hồn, hiểu ánh mắt của hắn, chỉ vào một gian bên cạnh.
Từ Lạc nghi ngờ đi qua, mở cửa sổ ra, trông thấy một nữ tử mặc đồ trắng đang ôm đầu gối ngồi ở một góc. Có lẽ đã phát hiện Từ Lạc, người này ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Chà, không tệ… Khá đẹp đấy.
Từ Lạc gật đầu, khá hài lòng, nữ đệ tử của Phiêu Miểu Cung là lô đỉnh tuyệt vời.
Chỉ một cái liếc mắt.
Sắc mặt Từ Lạc biến đổi hoàn toàn, ánh mắt đầy sự khó tin.
Có lẽ không tin được nên nhìn lại.
Lại một lần.
Hắn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hô hấp cũng ngừng lại, mặt bị hù trắng bệch.
Lại một lần nữa.
Lập tức Từ Lạc có cảm giác ngạt thở.
Sau khi xác nhận nhiều lần, rầm một tiếng, hắn đóng cửa sổ lại, hít sâu một hơi, vẫn chưa có cách nào bình ổn được tâm tình của mình.
Hắn không nói gì, chỉ yên lặng đi ra ngoài, mặt không đổi sắc hỏi:
- Ngươi biết người bị giam kia là ai không?
- Không rõ lắm, trước đây Trần Hồng Phi đã phái ta đi điều tra, người này gọi là Sở Thiên Thiên nhưng trong đám đệ tử ngoại môn của Phiêu Miểu Cung lại không có cái tên đó.
Động phủ của đệ tử ngoại môn lớn hơn trong tưởng tượng của Từ Lạc rất nhiều. Hắn tính hai ngày đầu tiên sẽ sắp xếp lại động phủ, cái gì cần ném thì ném, bán được thì bán rồi mua chút đồ về trang trí lại, dù sao sau này đây cũng là nơi ở của mình.
Hửm?
Nhìn nữ tử đang đi tới, Từ Lạc không khỏi cười.
Là Hoàng Xảo Xảo.
- Từ, Từ Lạc, sư đệ… Ngươi… Ta…
Hôm nay Hoàng Xảo Xảo ăn mặc rất xinh đẹp, chỉ mặc một chiếc váy ngắn tơ lụa màu tím, đi chân trần. Nàng nhìn Từ Lạc, muốn nói gì đó nhưng lại do dự, hồi lâu mới lấy lại can đảm.
- Sư đệ, xin hãy nghe ta giải thích. Thực ra… Trước đây Trần Hồng Phi đã ép ta làm một số chuyện, ta…
Từ Lạc không nói gì, chỉ cười tủm tỉm nhìn nàng, ngoắc ngón tay.
Thấy vậy, sắc mặt Hoàng Xảo Xảo vui mừng, vội vàng đi tới, thành thục rúc vào lòng Từ Lạc, ẩn ý đưa tình nói:
- Sư đệ, thực ra trong lòng ta vẫn luôn thích ngươi, vài ngày trước đó…
Chưa nói xong, Từ Thanh Lạc đã bóp cổ nàng, tức khắc mặt Hoàng Xảo Xảo tái nhợt, thần sắc vô cùng hoảng sợ, há miệng trợn mắt.
Trong ấn tượng, Từ Lạc là một người trầm tính ít nói, đến giờ nàng mới nhận ra sự đáng sợ của Từ Lạc, nhất là nụ cười như ác quỷ kia khiến nàng cảm thấy sợ hãi từ đáy lòng.
- Bí mật! Bí mật!
Hoàng Xảo Xảo giãy giụa kịch liệt nhưng không thoát ra được, nàng tuyệt vọng hô:
- Ta nói cho ngươi biết… Bí, bí mật của Trần Hồng Phi, thả… Thả… Tha cho ta.
Từ Lạc buông tay, Hoàng Xảo Xảo ngã sõng xoài trên mặt đất, run lẩy bẩy, cố hít thở lại.
- Cho ngươi mười giây, nói!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng Từ Lạc truyền tới, Hoàng Xảo Xảo không dám chần chờ chút nào, cố nén nỗi sợ trong lòng, vội vàng nói:
- Dưới động phủ có… Có mật thất, trong đó giam giữ nữ đệ tử của Phiêu Miểu Cung, là… Là… phụ mẫu Trần Hồng Phi liều mạng bắt… bắt về cho hắn, chuẩn bị để sau khi Trần Hồng Phi tiến vào Hoá Khí Cảnh thì song tu với người đó.
Nghe vậy.
Bề ngoài Từ Lạc có vẻ thờ ơ, nhưng trong lòng đang khiếp sợ.
Phiêu Miểu Cung.
Dĩ nhiên hắn đã nghe qua.
Là một Tiên Đạo Đại Tông, địa vị vô cùng siêu phàm.
Theo truyền thuyết, sau khi nữ đệ tử Phiêu Miểu Cung nhập môn, sẽ gieo xuống một hạt giống ở Ngọc Cung, tương lai khi kết đạo lữ, hạt giống này sẽ nảy mầm, ra hoa, kết trái, nghe nói, nếu song tu đúng thì hai bên nam nữ đều có được lợi ích lớn. Phiêu Miểu Cung luôn nói đó là Phiêu Miểu Chi Hoa, nhưng rất nhiều người gọi nó là Hợp Hoan Chi Hoa.
Vì lẽ này, được kết đạo lữ với nữ đệ tử Phiêu Miểu Cung là mơ ước của tất cả nam tu sĩ. Khi hắn còn là tạp dịch ở Kim Hà Tông, thường xuyên nghe người ta nói, đời này chỉ cần có thể song tu với một nữ đệ tử Phiêu Miểu Cung, từ đây cá chép vượt long môn, một bước lên mây.
Trong tu chân giới, Phiêu Miểu Cung ở thế trung lập, thiện ác đều có, không hẳn là Tiên Đạo cũng không phải Ma Đạo.
Bởi vì một số nữ đệ tử của Cung gả cho Tiên Tu nhưng có một số người lại song tu với Ma Tu.
Đối với Tiên Tu, đệ tử Phiêu Miểu Cung là đạo lữ tốt nhất; đối với Ma Tu thì đây là lô đỉnh hoàn hảo.
Từ Lạc xử lý Trần Phi Hồng để đoạt động phủ, không ngờ còn có niềm vui bất ngờ như này.
Đi vào địa thất.
Bên trong vọng ra âm thanh.
- Ai!
- Ngươi không phải tên tiểu tặc họ Trần kia, ngươi là ai?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe giọng thì không giống một đệ tử Phiêu Miểu Cung, có hơi già.
Từ Lạc nhìn qua cửa sổ của thạch thất vào trong, trông thấy một lão thái bà mặt đầy nếp nhăn.
Lúc này, hắn trừng mắt liếc Hoàng Xảo Xảo ở sau lưng, ánh mắt tức tối như muốn nói: Ngươi coi lão tử là người mù à? Một lão thái bà mà dám nói là nữ đệ tử Phiêu Miểu Cung?
Hoàng Xảo Xảo chưa tỉnh hồn, hiểu ánh mắt của hắn, chỉ vào một gian bên cạnh.
Từ Lạc nghi ngờ đi qua, mở cửa sổ ra, trông thấy một nữ tử mặc đồ trắng đang ôm đầu gối ngồi ở một góc. Có lẽ đã phát hiện Từ Lạc, người này ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Chà, không tệ… Khá đẹp đấy.
Từ Lạc gật đầu, khá hài lòng, nữ đệ tử của Phiêu Miểu Cung là lô đỉnh tuyệt vời.
Chỉ một cái liếc mắt.
Sắc mặt Từ Lạc biến đổi hoàn toàn, ánh mắt đầy sự khó tin.
Có lẽ không tin được nên nhìn lại.
Lại một lần.
Hắn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hô hấp cũng ngừng lại, mặt bị hù trắng bệch.
Lại một lần nữa.
Lập tức Từ Lạc có cảm giác ngạt thở.
Sau khi xác nhận nhiều lần, rầm một tiếng, hắn đóng cửa sổ lại, hít sâu một hơi, vẫn chưa có cách nào bình ổn được tâm tình của mình.
Hắn không nói gì, chỉ yên lặng đi ra ngoài, mặt không đổi sắc hỏi:
- Ngươi biết người bị giam kia là ai không?
- Không rõ lắm, trước đây Trần Hồng Phi đã phái ta đi điều tra, người này gọi là Sở Thiên Thiên nhưng trong đám đệ tử ngoại môn của Phiêu Miểu Cung lại không có cái tên đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro