Chương 30 - Ngươi Là Cao Nhân Kia?
Sở Lăng Tuyệt X...
Hiêu Trương Bá Khí Đích Văn Tử
2024-08-13 22:43:05
- m linh.
- Nhưng ta nhớ không nhầm, chính ngươi nói mình không phải người thần miếu.
- Người anh em vừa nói, có bản lĩnh cũng chưa chắc là cao nhân thần miếu, ta đồng ý.
Từ Lạc tươi cười, nhìn tên cơ bắp:
- Nhưng ta tặng lại cho ngươi một câu, không chỉ có cao nhân thần miếu mới đối phó được âm linh. Ta biết ngươi có thể đối phó âm hồn, nhưng ngươi xử lý được âm linh không? Không phải vậy thì ta chạy tới đây làm gì, rảnh quá muốn chết à?
Tên cơ bắp gãi đầu, thì thầm với Ngu Yến Thanh:
- Đội trưởng, ta cảm thấy hắn nói có lý, khả năng… Cứu tinh thật.
Ngu Yến Thanh không để ý đến hắn, mắt vẫn nhìn Từ Lạc:
- Ngươi muốn gì?
Câu này khiến Từ Lạc hơi ngẩn ra:
- Có ý gì?
- Chúng ta không có nhiều vật tư cho ngươi, cũng không có nữ nhân, nếu ngươi muốn, chúng ta có thể phân một chút vật tư cho ngươi!
Giờ Từ Lạc mới hiểu ra, hắn định nói mình đang cần âm linh, tiện giúp các ngươi. Chỉ là, lời đến môi rồi, nghĩ chút, hắn không nói nữa.
Xem chừng nói ra, bọn họ cũng không tin, có khi còn nghi ngờ mục đích của mình.
- Cứ như vậy đi, đợi ta xử lý âm linh xong rồi bàn sau, được không?
Ngu yến Thanh im lặng, cân nhắc không ngừng, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Nàng không biết thân phận và mục đích của hắn, nhưng bây giờ chỉ có thể làm vậy, bởi với năng lực của doanh địa này, không thể đối phó được âm linh.
Cứ như vậy, Từ Lạc được mời vào doanh địa.
Doanh địa không quá lớn, chỉ còn hơn tám mươi người, già trẻ đều có, nam chiếm đa số.
Có lẽ do thiếu thức ăn, cũng có thể là sau tận thế không được phơi nắng nữa, phần lớn đều xanh xao vàng vọt, gầy trơ xương, họ nhìn Từ Lạc với ánh mắt đầy phức tạp, có hoài nghi, lo lắng, sợ hãi, chỉ không có hi vọng và chờ mong.
Theo lời bọn họ, trước đây có rất nhiều người, sau đó chết dần, chỉ còn hơn hai trăm người, từ khi âm linh xuất hiện, còn lại mấy chục người.
Từ Lạc như người ngoài cuộc, trong lòng không có cảm xúc gì.
Nửa năm trước, lúc gặp những người sống đầu tiên ở thế giới này, hắn còn thương cảm, thậm chí đã đưa Tích Cốc Đan cho bọn họ. Kết quả, đám người đó không biết ơn, mà lén lút liên hợp lại, định giết hắn, cướp túi trữ vật.
Từ đó, hắn biết, nhân tính của người ở tận thế đã sớm không còn.
Lúc đầu, Từ Lạc định xử lý âm linh rồi rời đi, nhưng không ngờ người doanh địa cũng không biết bao giờ nó tới, nên chỉ có thể ở lại doanh địa.
Ngu Yến Thanh chuẩn bị cho hắn một gian cao cấp, đầy đủ đồ, đồng thời còn muốn chiêu đã hắn ít đồ ăn ngon.
Từ Lạc không có hứng thú với mấy cái đó, từ chối luôn, lấy cớ bế quan, không có chuyện chớ làm phiền, ban đêm hắn còn phải đi hợp đạo, đây là việc không thể trì hoãn.
…
Lão Hoè Lĩnh, động Thanh U, lại một đêm không ngủ.
Sáng sớm, Sở Lăng Tuyệt đắp chăn, nằm nghiêng trên giường. Khuôn mặt xinh đẹp, không còn tái nhợt như trước nữa, chỉ còn hơi ửng đỏ, nhưng là vì thẹn thùng. Một đôi mắt đẹp không còn mê loạn nữa, trong veo như băng kính.
Qua mấy ngày hợp đạo, Mê Tình Cổ đã được thanh trừ hoàn toàn, ý thức khôi phục, chỉ là… Nàng giả vờ mê loạn, bởi không biết phải đối mặt thế nào, không biết nên kết thúc ra sao, chỉ biết giả vờ.
Lẳng lặng cảm thụ khí tức đã quen thuộc của người đàn ông xa lạ đang ngủ say, Sở Lăng Tuyệt không dám động đậy, nhẹ nhàng kéo chăn.
Nàng không dám dùng sức, sợ đánh thức Từ Lạc, bởi sau khi tỉnh thì rất xấu hổ.
Chỉ là, sợ gì thì gặp đó, vừa túm chăn một chút, một cánh tay quăng tới, trùng hợp đặt trên người nàng, sau đó, nàng có thể cảm giác được, tên kia xoay người lại.
Gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, thân thể mềm mại không nhịn được khẽ run, Sở Lăng Tuyệt hít sâu, đè cảm giác kinh hoảng xuống, thấy Từ Lạc vẫn ngủ say, lúc này mới thở dài một hơi.
Cúi đầu nhìn bàn tay đặt tuỳ ý trên người mình, Sở Lăng Tuyệt vừa tức vừa xấu hổ.
- Tên này… Sao còn chưa đi? Bình thường buổi sáng, hắn sẽ rời đi…Sao lần này ngủ thiếp? Hay hắn mệt quá…
Suy nghĩ Sở Lăng Tuyệt loạn lên. Có lẽ đêm qua mệt quá, nàng cũng thiếp đi mà.
- Tiên Nhi! Tiên Nhi…
Trong mơ màng, nàng nghe thấy Lâm bà bà gọi mình, khi mở mắt, phát hiện Từ Lạc đã biến mất:
- Bà bà, Từ… Từ Lạc đâu?
- Đi rồi mà.
- A.
- Tiên Nhi.
Lâm bà bà đi tới, ngồi đầu giường, hỏi han:
- Con thấy sao rồi?
- Mê Tình Cổ đã được thanh trừ.
- Tốt, tốt… Thanh trừ được là tốt, còn… Tạo Hoá Đạo Chủng?
- Đã hình thành rồi ạ.
- Tốt! Quá tốt rồi.
Mê Tình Cổ được giải trừ, Tạo Hoá Đạo Chủng đã có, đây là chuyện duy nhất sau đại nạn khiến Lâm bà bà vui mừng:
- Tiên Nhi, từ mai, con bắt đầu tu luyện thuật hợp đạo, nhanh chóng dựng hoá xong Tạo Hoá Đạo Chủng.
- A?
Sở Lăng Tuyệt lắc đầu:
- Không được!
- Vì sao?
Lâm bà bà hơi khó hiểu.
- Con…
Sở Lăng Tuyệt cúi đầu, mặt đỏ bừng:
- Nếu con cũng tu luyện thuật hợp đạo, chắc chắn hắn sẽ phát hiện ra con đã khôi phục ý thức.
- Nhưng ta nhớ không nhầm, chính ngươi nói mình không phải người thần miếu.
- Người anh em vừa nói, có bản lĩnh cũng chưa chắc là cao nhân thần miếu, ta đồng ý.
Từ Lạc tươi cười, nhìn tên cơ bắp:
- Nhưng ta tặng lại cho ngươi một câu, không chỉ có cao nhân thần miếu mới đối phó được âm linh. Ta biết ngươi có thể đối phó âm hồn, nhưng ngươi xử lý được âm linh không? Không phải vậy thì ta chạy tới đây làm gì, rảnh quá muốn chết à?
Tên cơ bắp gãi đầu, thì thầm với Ngu Yến Thanh:
- Đội trưởng, ta cảm thấy hắn nói có lý, khả năng… Cứu tinh thật.
Ngu Yến Thanh không để ý đến hắn, mắt vẫn nhìn Từ Lạc:
- Ngươi muốn gì?
Câu này khiến Từ Lạc hơi ngẩn ra:
- Có ý gì?
- Chúng ta không có nhiều vật tư cho ngươi, cũng không có nữ nhân, nếu ngươi muốn, chúng ta có thể phân một chút vật tư cho ngươi!
Giờ Từ Lạc mới hiểu ra, hắn định nói mình đang cần âm linh, tiện giúp các ngươi. Chỉ là, lời đến môi rồi, nghĩ chút, hắn không nói nữa.
Xem chừng nói ra, bọn họ cũng không tin, có khi còn nghi ngờ mục đích của mình.
- Cứ như vậy đi, đợi ta xử lý âm linh xong rồi bàn sau, được không?
Ngu yến Thanh im lặng, cân nhắc không ngừng, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Nàng không biết thân phận và mục đích của hắn, nhưng bây giờ chỉ có thể làm vậy, bởi với năng lực của doanh địa này, không thể đối phó được âm linh.
Cứ như vậy, Từ Lạc được mời vào doanh địa.
Doanh địa không quá lớn, chỉ còn hơn tám mươi người, già trẻ đều có, nam chiếm đa số.
Có lẽ do thiếu thức ăn, cũng có thể là sau tận thế không được phơi nắng nữa, phần lớn đều xanh xao vàng vọt, gầy trơ xương, họ nhìn Từ Lạc với ánh mắt đầy phức tạp, có hoài nghi, lo lắng, sợ hãi, chỉ không có hi vọng và chờ mong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Theo lời bọn họ, trước đây có rất nhiều người, sau đó chết dần, chỉ còn hơn hai trăm người, từ khi âm linh xuất hiện, còn lại mấy chục người.
Từ Lạc như người ngoài cuộc, trong lòng không có cảm xúc gì.
Nửa năm trước, lúc gặp những người sống đầu tiên ở thế giới này, hắn còn thương cảm, thậm chí đã đưa Tích Cốc Đan cho bọn họ. Kết quả, đám người đó không biết ơn, mà lén lút liên hợp lại, định giết hắn, cướp túi trữ vật.
Từ đó, hắn biết, nhân tính của người ở tận thế đã sớm không còn.
Lúc đầu, Từ Lạc định xử lý âm linh rồi rời đi, nhưng không ngờ người doanh địa cũng không biết bao giờ nó tới, nên chỉ có thể ở lại doanh địa.
Ngu Yến Thanh chuẩn bị cho hắn một gian cao cấp, đầy đủ đồ, đồng thời còn muốn chiêu đã hắn ít đồ ăn ngon.
Từ Lạc không có hứng thú với mấy cái đó, từ chối luôn, lấy cớ bế quan, không có chuyện chớ làm phiền, ban đêm hắn còn phải đi hợp đạo, đây là việc không thể trì hoãn.
…
Lão Hoè Lĩnh, động Thanh U, lại một đêm không ngủ.
Sáng sớm, Sở Lăng Tuyệt đắp chăn, nằm nghiêng trên giường. Khuôn mặt xinh đẹp, không còn tái nhợt như trước nữa, chỉ còn hơi ửng đỏ, nhưng là vì thẹn thùng. Một đôi mắt đẹp không còn mê loạn nữa, trong veo như băng kính.
Qua mấy ngày hợp đạo, Mê Tình Cổ đã được thanh trừ hoàn toàn, ý thức khôi phục, chỉ là… Nàng giả vờ mê loạn, bởi không biết phải đối mặt thế nào, không biết nên kết thúc ra sao, chỉ biết giả vờ.
Lẳng lặng cảm thụ khí tức đã quen thuộc của người đàn ông xa lạ đang ngủ say, Sở Lăng Tuyệt không dám động đậy, nhẹ nhàng kéo chăn.
Nàng không dám dùng sức, sợ đánh thức Từ Lạc, bởi sau khi tỉnh thì rất xấu hổ.
Chỉ là, sợ gì thì gặp đó, vừa túm chăn một chút, một cánh tay quăng tới, trùng hợp đặt trên người nàng, sau đó, nàng có thể cảm giác được, tên kia xoay người lại.
Gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, thân thể mềm mại không nhịn được khẽ run, Sở Lăng Tuyệt hít sâu, đè cảm giác kinh hoảng xuống, thấy Từ Lạc vẫn ngủ say, lúc này mới thở dài một hơi.
Cúi đầu nhìn bàn tay đặt tuỳ ý trên người mình, Sở Lăng Tuyệt vừa tức vừa xấu hổ.
- Tên này… Sao còn chưa đi? Bình thường buổi sáng, hắn sẽ rời đi…Sao lần này ngủ thiếp? Hay hắn mệt quá…
Suy nghĩ Sở Lăng Tuyệt loạn lên. Có lẽ đêm qua mệt quá, nàng cũng thiếp đi mà.
- Tiên Nhi! Tiên Nhi…
Trong mơ màng, nàng nghe thấy Lâm bà bà gọi mình, khi mở mắt, phát hiện Từ Lạc đã biến mất:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Bà bà, Từ… Từ Lạc đâu?
- Đi rồi mà.
- A.
- Tiên Nhi.
Lâm bà bà đi tới, ngồi đầu giường, hỏi han:
- Con thấy sao rồi?
- Mê Tình Cổ đã được thanh trừ.
- Tốt, tốt… Thanh trừ được là tốt, còn… Tạo Hoá Đạo Chủng?
- Đã hình thành rồi ạ.
- Tốt! Quá tốt rồi.
Mê Tình Cổ được giải trừ, Tạo Hoá Đạo Chủng đã có, đây là chuyện duy nhất sau đại nạn khiến Lâm bà bà vui mừng:
- Tiên Nhi, từ mai, con bắt đầu tu luyện thuật hợp đạo, nhanh chóng dựng hoá xong Tạo Hoá Đạo Chủng.
- A?
Sở Lăng Tuyệt lắc đầu:
- Không được!
- Vì sao?
Lâm bà bà hơi khó hiểu.
- Con…
Sở Lăng Tuyệt cúi đầu, mặt đỏ bừng:
- Nếu con cũng tu luyện thuật hợp đạo, chắc chắn hắn sẽ phát hiện ra con đã khôi phục ý thức.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro