Chương 30 - Ngươi Là Cao Nhân Kia?
Sở Lăng Tuyệt X...
Hiêu Trương Bá Khí Đích Văn Tử
2024-08-13 22:43:05
- Không phải… Tiên Nhi! Con…
Lâm bà bà hơi ngạc nhiên nhìn nàng:
- Chẳng lẽ con chưa nói cho hắn biết?
- Chưa, chưa ạ…
- Nói cách khác… Con vẫn…
Giọng Lâm bà bà khiến Sở Lăng Tuyệt cúi đầu thấp hơn, gương mặt xinh đẹp lại đỏ bừng:
- Con không muốn tiếp tục với hắn… Cái này rất…
Rất cái gì? Sở Lăng Tuyệt cũng không biết, nàng cảm thấy chuyện này quá hoang đường, cũng vô cùng xấu hổ.
- Đứa ngốc này!
Lâm bà bà thở dài:
- Con nghĩ tên kia không biết gì sao?
Sở Lăng Tuyệt chớp mắt:
- Chắc hắn không biết đâu?
- Con… Đúng là không hiểu gì về nam nhân! Nhất định tên kia đã biết, chỉ giả vờ thôi, dù sao hắn không lỗ! Vạch trần con làm gì?
- Không thể nào! Chắc chắn hắn không phát hiện được, với lại…
Sở Lăng Tuyệt khẽ cau mày, nghiêm túc nói:
- Có vẻ Từ Lạc là người thành thật, dễ bị lừa.
- Hắn là người thành thật?
Lâm bà bà dở khóc dở cười, chỉ nàng, lắc đầu:
- Con quá ngây thơ rồi, nếu tên kia là người thành thật, trên đời không có kẻ lừa đảo. Tên này mới bái nhập Xích Luyện Tông không lâu, có thể giết chết Trần Hồng Phi, tấn thăng lên đệ tử ngoại môn, con nghĩ hắn là người thành thật được hả?
- Vài ngày trước, lúc con không tỉnh táo, tên đệ tử ngoại môn sát vách, luôn tới gây chuyện, giờ biến mất rồi. Lão thân không biết tên đó đâu rồi, chỉ biết đã thêm một mầm hoè mới ở trước cửa động phủ.
- Có thể linh căn của tên tiểu tử này chẳng ra sao, nhưng hắn là kẻ thông minh. Lão thân phải thừa nhận, ngộ tính của tên này không tầm thường, bí thuật hợp đạo, mấy cấm chế lão thân dạy, chỉ cần vài ngày, hắn có thể đánh lên cửa động phủ.
Mỗi lần nhớ tới việc này, Lâm bà bà đều cảm thấy không thể tin được.
Lúc đầu, do sợ bị lộ, bà cố ý dạy cho Từ Lạc một chút cấm chế, đột nhiên phát hiện Từ Lạc là một kỳ tài, chỉ cần vài ngày đã có thể nắm được bảy, tám phần.
- Tiên Nhi! Lúc học những cấm chế kia, con mất hơn nửa tháng!
- Ngộ tính của hắn cao thế ư?
Sở Lăng Tuyệt rất ngạc nhiên, còn có chút kinh hỉ.
- Tiên Nhi! Sao con còn vui vẻ, ý của lão thân, không phải để con thấy được ưu điểm của hắn, mà để con biết cái tên này giảo hoạt hơn con nghĩ rất nhiều, giờ kẻ này chỉ cần một kỳ ngộ, chắc chắn một bước lên mây!
Đang nói, đột nhiên Lâm bà bà mới ý thức được… Chuyện hợp đạo chính là kỳ ngộ của Từ Lạc.
Nghĩ đến đây, Lâm bà bà thầm cầu nguyện, hi vọng trong người Từ Lạc không sinh ra Tạo Hoá Đạo Chủng, bằng không, thật sự tạo nghiệt lớn rồi.
Đám lão già Kim Hà Tông cũng thật là, chỉ vì linh căn, lại để tên này dấn thân vào Ma Đạo. Cứ chờ đi, sau khi hắn trưởng thành, là lúc các ngươi hối hận.
Thế giới tận thế, Hồ Lô Trại, Ngu Yến Thanh khoanh tay, đứng ở cổng doanh địa, ngắm nhìn đồng ruộng, thần sắc đầy lo lắng.
- Đội trưởng, ngươi nói… Cái tên họ Từ kia, có thể đối phó được âm linh không?
Hai tay Lục Đại Nam để trần, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, hắn ngồi bên cạnh, lau thanh khảm đao, nói:
- Chúng ta không biết lai lịch của hắn, ta luôn cảm thấy không đáng tin.
Ngu Yến Thanh không đáp, Từ Lạc có bản lĩnh đối phó với âm linh không, có đáng tin không, nàng cũng không biết, nhưng bọn họ không còn cách nào, chỉ có thể gửi gắm hi vọng lên Từ Lạc.
- Nếu hắn không đối phó được âm linh, chúng ta chỉ đành rời đi!
Giọng Ngu Yến Thanh truyền tới, Lục Đại Nam suy nghĩ một chút, ngẩng đầu, nặng nề nói:
- Đội trưởng, chúng ta tốn bao tâm huyết với nơi này, hi sinh rất nhiều người mới gây dựng được, chí ít chúng ta có thể ấm no khi ở đây, nếu đi, không bị âm hồn hút khô nguyên khí thì cũng chết đói!
- Chết đói thì sao, còn hơn chờ chết ở đây!
Lúc này, Vương Tiểu Lượng chạy tới:
- Thanh tỷ, Từ đại ca dậy rồi.
Đi qua, thấy Từ Lạc uể oải ngồi trên ghế, Lục Đại Nam bĩu môi:
- Cái tên này ngủ từ chập tối hôm qua đến trưa nay mới dậy, hắn đến giúp chúng ta đấy à? Sao ta thấy như đi du lịch vậy?
- Im miệng!
Ngu Yến Thanh quát một câu, đi tới:
- Từ tiên sinh, ngươi… Muốn ăn trưa không?
Tiên sinh? Từ Lạc bật cười, có thể sống ở thế giới kia lâu rồi, đã rất lâu hắn mới nghe thấy từ này:
- Không cần đâu.
- Ngươi… Ngủ lâu như thế.
Ngu Yến Thư thắc mắc:
- Không đói à?
- Ta còn đồ ăn.
Từ Lạc nhìn nàng, hỏi:
- Ta luôn muốn hỏi ngươi một chuyện. Trên đường, nghe Tiểu Lượng nói, cả doanh trại chỉ có hai người các ngươi có thần lực, nên ta tò mò, ngươi có thể cho ta mở mang kiến thức chút không?
- Ngươi muốn nhìn cái gì?
- Nhìn thần lực có dạng gì?
Ngu Yến Thanh trầm ngâm một chút, gật đầu, rút thanh đao bằng gỗ đào sau lưng ra, không biết nàng làm gì, mặt ngoài đao hiện lên một vòng ánh sáng nhạt.
- Binh khí thông thường, dù là nóng hay lạnh, đều không thể đối phó được âm hồn, chỉ có rót thần lực vào vũ khí bằng gỗ đào, mới có thể đối phó được. Với thực lực hiện nay của ta, chỉ có thể đánh ta được âm hồn, không diệt được.
Lâm bà bà hơi ngạc nhiên nhìn nàng:
- Chẳng lẽ con chưa nói cho hắn biết?
- Chưa, chưa ạ…
- Nói cách khác… Con vẫn…
Giọng Lâm bà bà khiến Sở Lăng Tuyệt cúi đầu thấp hơn, gương mặt xinh đẹp lại đỏ bừng:
- Con không muốn tiếp tục với hắn… Cái này rất…
Rất cái gì? Sở Lăng Tuyệt cũng không biết, nàng cảm thấy chuyện này quá hoang đường, cũng vô cùng xấu hổ.
- Đứa ngốc này!
Lâm bà bà thở dài:
- Con nghĩ tên kia không biết gì sao?
Sở Lăng Tuyệt chớp mắt:
- Chắc hắn không biết đâu?
- Con… Đúng là không hiểu gì về nam nhân! Nhất định tên kia đã biết, chỉ giả vờ thôi, dù sao hắn không lỗ! Vạch trần con làm gì?
- Không thể nào! Chắc chắn hắn không phát hiện được, với lại…
Sở Lăng Tuyệt khẽ cau mày, nghiêm túc nói:
- Có vẻ Từ Lạc là người thành thật, dễ bị lừa.
- Hắn là người thành thật?
Lâm bà bà dở khóc dở cười, chỉ nàng, lắc đầu:
- Con quá ngây thơ rồi, nếu tên kia là người thành thật, trên đời không có kẻ lừa đảo. Tên này mới bái nhập Xích Luyện Tông không lâu, có thể giết chết Trần Hồng Phi, tấn thăng lên đệ tử ngoại môn, con nghĩ hắn là người thành thật được hả?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Vài ngày trước, lúc con không tỉnh táo, tên đệ tử ngoại môn sát vách, luôn tới gây chuyện, giờ biến mất rồi. Lão thân không biết tên đó đâu rồi, chỉ biết đã thêm một mầm hoè mới ở trước cửa động phủ.
- Có thể linh căn của tên tiểu tử này chẳng ra sao, nhưng hắn là kẻ thông minh. Lão thân phải thừa nhận, ngộ tính của tên này không tầm thường, bí thuật hợp đạo, mấy cấm chế lão thân dạy, chỉ cần vài ngày, hắn có thể đánh lên cửa động phủ.
Mỗi lần nhớ tới việc này, Lâm bà bà đều cảm thấy không thể tin được.
Lúc đầu, do sợ bị lộ, bà cố ý dạy cho Từ Lạc một chút cấm chế, đột nhiên phát hiện Từ Lạc là một kỳ tài, chỉ cần vài ngày đã có thể nắm được bảy, tám phần.
- Tiên Nhi! Lúc học những cấm chế kia, con mất hơn nửa tháng!
- Ngộ tính của hắn cao thế ư?
Sở Lăng Tuyệt rất ngạc nhiên, còn có chút kinh hỉ.
- Tiên Nhi! Sao con còn vui vẻ, ý của lão thân, không phải để con thấy được ưu điểm của hắn, mà để con biết cái tên này giảo hoạt hơn con nghĩ rất nhiều, giờ kẻ này chỉ cần một kỳ ngộ, chắc chắn một bước lên mây!
Đang nói, đột nhiên Lâm bà bà mới ý thức được… Chuyện hợp đạo chính là kỳ ngộ của Từ Lạc.
Nghĩ đến đây, Lâm bà bà thầm cầu nguyện, hi vọng trong người Từ Lạc không sinh ra Tạo Hoá Đạo Chủng, bằng không, thật sự tạo nghiệt lớn rồi.
Đám lão già Kim Hà Tông cũng thật là, chỉ vì linh căn, lại để tên này dấn thân vào Ma Đạo. Cứ chờ đi, sau khi hắn trưởng thành, là lúc các ngươi hối hận.
Thế giới tận thế, Hồ Lô Trại, Ngu Yến Thanh khoanh tay, đứng ở cổng doanh địa, ngắm nhìn đồng ruộng, thần sắc đầy lo lắng.
- Đội trưởng, ngươi nói… Cái tên họ Từ kia, có thể đối phó được âm linh không?
Hai tay Lục Đại Nam để trần, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, hắn ngồi bên cạnh, lau thanh khảm đao, nói:
- Chúng ta không biết lai lịch của hắn, ta luôn cảm thấy không đáng tin.
Ngu Yến Thanh không đáp, Từ Lạc có bản lĩnh đối phó với âm linh không, có đáng tin không, nàng cũng không biết, nhưng bọn họ không còn cách nào, chỉ có thể gửi gắm hi vọng lên Từ Lạc.
- Nếu hắn không đối phó được âm linh, chúng ta chỉ đành rời đi!
Giọng Ngu Yến Thanh truyền tới, Lục Đại Nam suy nghĩ một chút, ngẩng đầu, nặng nề nói:
- Đội trưởng, chúng ta tốn bao tâm huyết với nơi này, hi sinh rất nhiều người mới gây dựng được, chí ít chúng ta có thể ấm no khi ở đây, nếu đi, không bị âm hồn hút khô nguyên khí thì cũng chết đói!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Chết đói thì sao, còn hơn chờ chết ở đây!
Lúc này, Vương Tiểu Lượng chạy tới:
- Thanh tỷ, Từ đại ca dậy rồi.
Đi qua, thấy Từ Lạc uể oải ngồi trên ghế, Lục Đại Nam bĩu môi:
- Cái tên này ngủ từ chập tối hôm qua đến trưa nay mới dậy, hắn đến giúp chúng ta đấy à? Sao ta thấy như đi du lịch vậy?
- Im miệng!
Ngu Yến Thanh quát một câu, đi tới:
- Từ tiên sinh, ngươi… Muốn ăn trưa không?
Tiên sinh? Từ Lạc bật cười, có thể sống ở thế giới kia lâu rồi, đã rất lâu hắn mới nghe thấy từ này:
- Không cần đâu.
- Ngươi… Ngủ lâu như thế.
Ngu Yến Thư thắc mắc:
- Không đói à?
- Ta còn đồ ăn.
Từ Lạc nhìn nàng, hỏi:
- Ta luôn muốn hỏi ngươi một chuyện. Trên đường, nghe Tiểu Lượng nói, cả doanh trại chỉ có hai người các ngươi có thần lực, nên ta tò mò, ngươi có thể cho ta mở mang kiến thức chút không?
- Ngươi muốn nhìn cái gì?
- Nhìn thần lực có dạng gì?
Ngu Yến Thanh trầm ngâm một chút, gật đầu, rút thanh đao bằng gỗ đào sau lưng ra, không biết nàng làm gì, mặt ngoài đao hiện lên một vòng ánh sáng nhạt.
- Binh khí thông thường, dù là nóng hay lạnh, đều không thể đối phó được âm hồn, chỉ có rót thần lực vào vũ khí bằng gỗ đào, mới có thể đối phó được. Với thực lực hiện nay của ta, chỉ có thể đánh ta được âm hồn, không diệt được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro