Chương 30 - Ngươi Là Cao Nhân Kia?
Vợ Trần Hồng Ph...
Hiêu Trương Bá Khí Đích Văn Tử
2024-08-13 22:43:05
Có thể thấy, những âm hồn hoang dã ở tận thế, được mặt trờitẩm bổ, có phẩm chất ưu tú cỡ nào.
Dùng lời của một chưởng quầy ở trấn nhỏ, âm hồn Từ Lạc mang tới là cực phẩm, khó có được, nếu luyện hoá ngay thì quá phí của trời, loại cực phẩm này có thể làm hạt giống nuôi âm binh.
Từ Lạc chỉ xuất ra vài cái, còn tách nhỏ ra bán, vì sợ bị để mắt tới. Sau khi bán, hắn mua ít âm hồn phổ thông, chuyên dùng để nộp lên Xích Luyện Tông.
Tề Bảo Các, cửa hàng chuyên bán các loại pháp khí trung gian.
Từ Lạc nhìn một vòng, đều không ưng lắm.
Dù sao hồn đỉnh trong tay hắn cũng có giá cao, chất lượng không thành vấn đề, chỉ là sức chứa nhỏ.
- Chưởng quỹ, có hồn đỉnh nào tốt hơn không?
Chưởng quỹ là một người trung niên mập mạp, râu cá trê. Hắn ngồi một bên thưởng thức trà thơm, tay vuốt chỗi ngọc, không ngẩng đầu lên nói:
- Hàng nào cũng có.
- Ta muốn cái tốt nhất.
- Tốt nhất à?
Người này ngẩng đầu, quan sát Từ Lạc một chút rồi mới đứng dậy, lấy hồn đỉnh màu vàng treo giữa trần xuống:
- Hắc Kim Đoạt Thiên Hồn Đỉnh là trân bảo của quán, cũng là thứ tốt nhất. Mười hai đường phù văn, sáu đạo cấm chế, ba trận pháp, sức chứa lớn, hiệu suất cao, bao nhiêu âm hồn, âm hồn cường đại cỡ nào, chỉ cần vào trong là luyện hoá.
Quả thực Hắc Kim Đoạt Thiên Hồn Đỉnh tốt hơn đỉnh của hắn một chút. Nhưng cũng chỉ vậy thôi, khi luyện hoá lượng âm hồn quá lớn, vẫn có thể nổ.
- Còn cái nào tốt hơn không?
- Tốt hơn?
Tên mập này híp mắt đánh giá Từ Lạc:
- Cái hồn đỉnh này chưa đáp ứng được yêu cầu của ngươi à?
- Đã đáp ứng được, nhưng ta vẫn muốn cái tốt hơn.
Sau khi dịch dung, Từ Lạc là một tên mặt rỗ, cười lên khá khó nhìn:
- Ta không thiếu tiền.
- Ồ?
Tên mập vuốt râu cá trê, ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Ta có một hồn đỉnh tốt hơn… Chỉ là… Ngươi có hứng thú không thôi.
- Hai cái?
Từ Lạc xoè tay ra, tên mập nhìn theo, khi thấy đồ trong tay Từ Lạc thì khẽ giật mình, cười rạng rỡ:
- Tại hạ có mắt như mù, mong đạo hữu thứ lỗi.
Nói xong, hắn bước ra, nói nhỏ với Từ Lạc:
- Nếu đạo hữu có hứng thú, đêm mười lăm, động Nha Tử ở núi Bàn Đầu.
Từ Lạc nhíu mày:
- Hàng lậu à?
- Nếu là hàng chính ngạch thì đã bày bán trong quán rồi.
Từ Lạc hỏi:
- Đồ gì đấy? Hàng lậu bình thường thì ta không mua, không đáng mạo hiểm.
- Đạo hữu yên tâm, cụ thể là gì, tạm thời tại hạ không thể tiết lộ với ngươi được, chỉ có thể nói…
Tên mập mạp dò xét, thì thầm:
- Là nhập phẩm tốt.
Nghe thấy hai chữ nhập phẩm, đôi mắt u ám của Từ Lạc sáng lên.
Bán âm hồn cực phẩm nửa năm nay, hắn tích được kha khá tiền, vấn đề là, không có cách nào xài được.
Vừa không dám phung phí, vừa không có gì tốt để mua. Pháp khí ở trấn nhỏ quanh đây đều là hàng bình thường. Thứ tốt như pháp khí nhập phẩm, thứ này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, không phải có tiền là mua được.
Phần lớn pháp khí nhập phẩm đều là hàng lậu, có thể là pháp khí của đệ tử Xích Luyện Tông có gia thế bất phàm, thậm chí là thế gia, bởi đệ tử bình thường không dùng được, cũng không thể mua pháp khí nhập phẩm.
Từ Lạc nghĩ đến lúc đó, tới núi Bàn Đầu xem trước rồi mới quyết định.
…
Chập tối, trở lại Xích Luyện Tông, đi vào Lão Hoè Lĩnh, hắn thấy một phụ nữ trung niên ngồi trước cửa động phủ mình.
- Có chuyện gì vậy?
Từ Lạc hỏi.
- Ngươi là…
Người phụ nữ trung niên này nghi ngờ nhìn hắn.
- Đây là động phủ của ta.
-A!
Người này giật mình đứng dậy, dáng vẻ kinh sợ:
- Ngài là Từ Lạc?
A? Tìm ta? Từ Lạc cảm thấy nghi hoặc. Từ khi bái nhập Xích Luyện Tông, hơn nửa năm nay, hắn chưa từng có bằng hữu ở đây, càng chưa thấy qua người này.
- Đúng, ngươi là ai?
- Công tử Từ Lạc, tiểu thư nhà ta muốn gặp ngài.
- Tiểu thư nhà ngươi? Ai?
- Liễu Khinh Nhu.
Hắn chưa từng nghe qua cái tên này:
- Ta không quen biết tiểu thư nhà ngươi.
- Tiểu thư nói người biết ngài, còn biết qua Trần Hồng Phi.
Từ Lạc càng nghe càng nghi ngờ, nhắc đến Trần Hồng Phi, muốn chia phần à?
Mẹ nó!
Không thèm âm thầm, chuẩn bị quang minh chính đại tranh đoạt rồi hả?
- Dẫn đường!
Nếu đối phương đã tìm đến cửa, Từ Lạc cũng lười nói nhảm, hắn luôn là người có thể đánh nhau thì tuyệt đối không nói nhiều.
Từ Lạc đi theo người phụ nữ trung niên, tới một nơi khác ở Lão Hoè Lĩnh.
Đứng trước cửa động phủ, có một tấm bia màu trắng, cho thấy chủ nhân động phủ cũng là đệ tử ngoại môn tam đẳng như hắn. Nếu như thế, Từ Lạc lại càng không sợ.
Phần lớn đệ tử ngoại môn tam đẳng là Dưỡng Khí tầng chín, chỉ có số ít là Hoá Khí Cảnh, nhưng cao lắm cũng chỉ ở tầng một, tầng hai, với người đã bước vào Hoá Khí tầng bốn như Từ Lạc, hắn có thể giết rất dễ.
Nhìn quanh, trước cửa động phủ, một nữ tử đang tưới nước cho một gốc hoè non.
Đệ tử ngoại môn ở Lão Hoè Lĩnh đều thích chủng hoè này.
Chủng hoè này sinh ra Tâm m Hoè Hoa, là một loại tài nguyên không tệ với Ma Tu, có thể dùng để pha trà, ngâm rượu, lại bổ dưỡng, uống rất ngon, nhưng khi trồng loại này thì phân bón tương đối đặc thù.
Dùng lời của một chưởng quầy ở trấn nhỏ, âm hồn Từ Lạc mang tới là cực phẩm, khó có được, nếu luyện hoá ngay thì quá phí của trời, loại cực phẩm này có thể làm hạt giống nuôi âm binh.
Từ Lạc chỉ xuất ra vài cái, còn tách nhỏ ra bán, vì sợ bị để mắt tới. Sau khi bán, hắn mua ít âm hồn phổ thông, chuyên dùng để nộp lên Xích Luyện Tông.
Tề Bảo Các, cửa hàng chuyên bán các loại pháp khí trung gian.
Từ Lạc nhìn một vòng, đều không ưng lắm.
Dù sao hồn đỉnh trong tay hắn cũng có giá cao, chất lượng không thành vấn đề, chỉ là sức chứa nhỏ.
- Chưởng quỹ, có hồn đỉnh nào tốt hơn không?
Chưởng quỹ là một người trung niên mập mạp, râu cá trê. Hắn ngồi một bên thưởng thức trà thơm, tay vuốt chỗi ngọc, không ngẩng đầu lên nói:
- Hàng nào cũng có.
- Ta muốn cái tốt nhất.
- Tốt nhất à?
Người này ngẩng đầu, quan sát Từ Lạc một chút rồi mới đứng dậy, lấy hồn đỉnh màu vàng treo giữa trần xuống:
- Hắc Kim Đoạt Thiên Hồn Đỉnh là trân bảo của quán, cũng là thứ tốt nhất. Mười hai đường phù văn, sáu đạo cấm chế, ba trận pháp, sức chứa lớn, hiệu suất cao, bao nhiêu âm hồn, âm hồn cường đại cỡ nào, chỉ cần vào trong là luyện hoá.
Quả thực Hắc Kim Đoạt Thiên Hồn Đỉnh tốt hơn đỉnh của hắn một chút. Nhưng cũng chỉ vậy thôi, khi luyện hoá lượng âm hồn quá lớn, vẫn có thể nổ.
- Còn cái nào tốt hơn không?
- Tốt hơn?
Tên mập này híp mắt đánh giá Từ Lạc:
- Cái hồn đỉnh này chưa đáp ứng được yêu cầu của ngươi à?
- Đã đáp ứng được, nhưng ta vẫn muốn cái tốt hơn.
Sau khi dịch dung, Từ Lạc là một tên mặt rỗ, cười lên khá khó nhìn:
- Ta không thiếu tiền.
- Ồ?
Tên mập vuốt râu cá trê, ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Ta có một hồn đỉnh tốt hơn… Chỉ là… Ngươi có hứng thú không thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hai cái?
Từ Lạc xoè tay ra, tên mập nhìn theo, khi thấy đồ trong tay Từ Lạc thì khẽ giật mình, cười rạng rỡ:
- Tại hạ có mắt như mù, mong đạo hữu thứ lỗi.
Nói xong, hắn bước ra, nói nhỏ với Từ Lạc:
- Nếu đạo hữu có hứng thú, đêm mười lăm, động Nha Tử ở núi Bàn Đầu.
Từ Lạc nhíu mày:
- Hàng lậu à?
- Nếu là hàng chính ngạch thì đã bày bán trong quán rồi.
Từ Lạc hỏi:
- Đồ gì đấy? Hàng lậu bình thường thì ta không mua, không đáng mạo hiểm.
- Đạo hữu yên tâm, cụ thể là gì, tạm thời tại hạ không thể tiết lộ với ngươi được, chỉ có thể nói…
Tên mập mạp dò xét, thì thầm:
- Là nhập phẩm tốt.
Nghe thấy hai chữ nhập phẩm, đôi mắt u ám của Từ Lạc sáng lên.
Bán âm hồn cực phẩm nửa năm nay, hắn tích được kha khá tiền, vấn đề là, không có cách nào xài được.
Vừa không dám phung phí, vừa không có gì tốt để mua. Pháp khí ở trấn nhỏ quanh đây đều là hàng bình thường. Thứ tốt như pháp khí nhập phẩm, thứ này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, không phải có tiền là mua được.
Phần lớn pháp khí nhập phẩm đều là hàng lậu, có thể là pháp khí của đệ tử Xích Luyện Tông có gia thế bất phàm, thậm chí là thế gia, bởi đệ tử bình thường không dùng được, cũng không thể mua pháp khí nhập phẩm.
Từ Lạc nghĩ đến lúc đó, tới núi Bàn Đầu xem trước rồi mới quyết định.
…
Chập tối, trở lại Xích Luyện Tông, đi vào Lão Hoè Lĩnh, hắn thấy một phụ nữ trung niên ngồi trước cửa động phủ mình.
- Có chuyện gì vậy?
Từ Lạc hỏi.
- Ngươi là…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người phụ nữ trung niên này nghi ngờ nhìn hắn.
- Đây là động phủ của ta.
-A!
Người này giật mình đứng dậy, dáng vẻ kinh sợ:
- Ngài là Từ Lạc?
A? Tìm ta? Từ Lạc cảm thấy nghi hoặc. Từ khi bái nhập Xích Luyện Tông, hơn nửa năm nay, hắn chưa từng có bằng hữu ở đây, càng chưa thấy qua người này.
- Đúng, ngươi là ai?
- Công tử Từ Lạc, tiểu thư nhà ta muốn gặp ngài.
- Tiểu thư nhà ngươi? Ai?
- Liễu Khinh Nhu.
Hắn chưa từng nghe qua cái tên này:
- Ta không quen biết tiểu thư nhà ngươi.
- Tiểu thư nói người biết ngài, còn biết qua Trần Hồng Phi.
Từ Lạc càng nghe càng nghi ngờ, nhắc đến Trần Hồng Phi, muốn chia phần à?
Mẹ nó!
Không thèm âm thầm, chuẩn bị quang minh chính đại tranh đoạt rồi hả?
- Dẫn đường!
Nếu đối phương đã tìm đến cửa, Từ Lạc cũng lười nói nhảm, hắn luôn là người có thể đánh nhau thì tuyệt đối không nói nhiều.
Từ Lạc đi theo người phụ nữ trung niên, tới một nơi khác ở Lão Hoè Lĩnh.
Đứng trước cửa động phủ, có một tấm bia màu trắng, cho thấy chủ nhân động phủ cũng là đệ tử ngoại môn tam đẳng như hắn. Nếu như thế, Từ Lạc lại càng không sợ.
Phần lớn đệ tử ngoại môn tam đẳng là Dưỡng Khí tầng chín, chỉ có số ít là Hoá Khí Cảnh, nhưng cao lắm cũng chỉ ở tầng một, tầng hai, với người đã bước vào Hoá Khí tầng bốn như Từ Lạc, hắn có thể giết rất dễ.
Nhìn quanh, trước cửa động phủ, một nữ tử đang tưới nước cho một gốc hoè non.
Đệ tử ngoại môn ở Lão Hoè Lĩnh đều thích chủng hoè này.
Chủng hoè này sinh ra Tâm m Hoè Hoa, là một loại tài nguyên không tệ với Ma Tu, có thể dùng để pha trà, ngâm rượu, lại bổ dưỡng, uống rất ngon, nhưng khi trồng loại này thì phân bón tương đối đặc thù.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro