[Chạy Nạn - Làm Giàu] Trước Hòa Ly, Ta Âm Thầm Lấy Đi Đồ Cực Phẩm Nhà Chồng
Hãy Để Hắn Nhan...
2024-09-30 20:55:43
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thân thể của nguyên chủ bị suy yếu nghiêm trọng. Trước đây bị coi như trâu ngựa, ngày nào cũng dậy sớm để giặt giũ, nấu cơm, quét nhà, cho lợn gà ăn. Sau khi làm xong việc nhà còn phải ra đồng làm việc.
Bận rộn suốt ngày như con quay nhưng ăn uống không được đầy đủ.
Tiền lương trong nhà đều do Lưu thị nắm giữ.
Mỗi ngày nấu cơm đều là Lưu thị cấp lương thực cho nàng, muốn ăn thêm một miếng cũng không được.
Có chồng cũng như không, Lưu Đông Sinh làm chạy bàn ở quán trà ở huyện Lưu Vân, một hai tháng mới về nhà một lần, mỗi lần cũng chỉ một ngày.
Ngoài số tiền tiêu vặt của mình ra, số tiền kiếm được đều được đưa cho Lưu thị.
Là nương tử của hắn ta, những năm qua nguyên chủ một đồng cũng không được thấy.
Ăn uống không tốt, làm việc nhiều cộng thêm việc những năm trước khi sinh con, vì không sinh được con trai nên sau sinh không được nghỉ ngơi, thậm chí còn không được ăn một quả trứng.
Vì vậy, nguyên chủ trong tình trạng vết thương ở đầu tuy không quá nghiêm trọng nhưng vẫn ra đi mãi mãi.
Lý Viên chỉ cần nghĩ đến những điều này đều cảm thấy uất ức thay cho nguyên chủ đồng thời cũng có chút trách móc nàng không biết đấu tranh.
Người ta nói làm mẹ thì mạnh mẽ, bản thân không đứng lên được, hai đứa con cũng chịu nhiều thiệt thòi.
Trưởng nữ đã sáu tuổi nhưng lại trông giống như một đứa trẻ bốn năm tuổi
Con gái nhỏ ba tuổi nhưng trông giống như một đứa trẻ một tuổi rưỡi.
May mắn là bây giờ nàng đã đến và trong tương lai, nàng sẽ để cho mình sống tốt và hai đứa trẻ lớn lên mà không phải chịu bất cứ thiệt thòi nào…
“Mẫu thân!”
Vừa lúc đó, Lý Viên đang nằm trên giường, nhắm mắt giả vờ ngủ nhưng thực ra đang nghĩ xem phải làm gì tiếp theo thì cửa phòng vang lên tiếng động nhỏ.
Lý Viên mở mắt ra, thấy trưởng nữ của nguyên chủ mang một bát nước, đứng ở cửa thò đầu nhìn ra.
“Đại Nha, mau vào đi!”
Nhìn thấy nhóc ấy, Lý Viên không khỏi cảm thấy xót xa.
Nha đầu này tuy nhỏ tuổi lại trông cực kỳ suy dinh dưỡng nhưng khuôn mặt ấy, có thể nhìn ra sau này lớn lên chắc chắn sẽ không tệ.
Không có gì lạ khi trong nguyên tác, nhóc ấy sẽ bị bán vào thanh lâu.
Lão đàn bà Lưu thị kia thật là tàn nhẫn.
Dù sao thì Đại Nha cũng là máu mủ của nhà họ Lưu, lại còn là cháu nội đầu tiên của bà ta, vậy mà bà ta lại vì chút tiền mà bán nhóc ấy vào thanh lâu.
Gia đình họ Lưu ở thôn Thuỷ Vân sống không tồi, nhà có sáu mẫu ruộng tốt, tám mẫu ruộng khô, dựng nhà ngói, tự chăn nuôi gà lợn, thêm vào đó, Lưu Đông Sinh đã làm việc ở quán trà nhiều năm, mỗi tháng tiền lương cộng thêm tiền boa cũng có khoảng năm tiền, đôi khi gặp khách hào phóng còn nhiều hơn nữa.
Nhưng với gia đình như vậy, nguyên chủ và con cái lại sống khó khăn hơn cả những gia đình nghèo khổ trong thôn.
Thân thể của nguyên chủ bị suy yếu nghiêm trọng. Trước đây bị coi như trâu ngựa, ngày nào cũng dậy sớm để giặt giũ, nấu cơm, quét nhà, cho lợn gà ăn. Sau khi làm xong việc nhà còn phải ra đồng làm việc.
Bận rộn suốt ngày như con quay nhưng ăn uống không được đầy đủ.
Tiền lương trong nhà đều do Lưu thị nắm giữ.
Mỗi ngày nấu cơm đều là Lưu thị cấp lương thực cho nàng, muốn ăn thêm một miếng cũng không được.
Có chồng cũng như không, Lưu Đông Sinh làm chạy bàn ở quán trà ở huyện Lưu Vân, một hai tháng mới về nhà một lần, mỗi lần cũng chỉ một ngày.
Ngoài số tiền tiêu vặt của mình ra, số tiền kiếm được đều được đưa cho Lưu thị.
Là nương tử của hắn ta, những năm qua nguyên chủ một đồng cũng không được thấy.
Ăn uống không tốt, làm việc nhiều cộng thêm việc những năm trước khi sinh con, vì không sinh được con trai nên sau sinh không được nghỉ ngơi, thậm chí còn không được ăn một quả trứng.
Vì vậy, nguyên chủ trong tình trạng vết thương ở đầu tuy không quá nghiêm trọng nhưng vẫn ra đi mãi mãi.
Lý Viên chỉ cần nghĩ đến những điều này đều cảm thấy uất ức thay cho nguyên chủ đồng thời cũng có chút trách móc nàng không biết đấu tranh.
Người ta nói làm mẹ thì mạnh mẽ, bản thân không đứng lên được, hai đứa con cũng chịu nhiều thiệt thòi.
Trưởng nữ đã sáu tuổi nhưng lại trông giống như một đứa trẻ bốn năm tuổi
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con gái nhỏ ba tuổi nhưng trông giống như một đứa trẻ một tuổi rưỡi.
May mắn là bây giờ nàng đã đến và trong tương lai, nàng sẽ để cho mình sống tốt và hai đứa trẻ lớn lên mà không phải chịu bất cứ thiệt thòi nào…
“Mẫu thân!”
Vừa lúc đó, Lý Viên đang nằm trên giường, nhắm mắt giả vờ ngủ nhưng thực ra đang nghĩ xem phải làm gì tiếp theo thì cửa phòng vang lên tiếng động nhỏ.
Lý Viên mở mắt ra, thấy trưởng nữ của nguyên chủ mang một bát nước, đứng ở cửa thò đầu nhìn ra.
“Đại Nha, mau vào đi!”
Nhìn thấy nhóc ấy, Lý Viên không khỏi cảm thấy xót xa.
Nha đầu này tuy nhỏ tuổi lại trông cực kỳ suy dinh dưỡng nhưng khuôn mặt ấy, có thể nhìn ra sau này lớn lên chắc chắn sẽ không tệ.
Không có gì lạ khi trong nguyên tác, nhóc ấy sẽ bị bán vào thanh lâu.
Lão đàn bà Lưu thị kia thật là tàn nhẫn.
Dù sao thì Đại Nha cũng là máu mủ của nhà họ Lưu, lại còn là cháu nội đầu tiên của bà ta, vậy mà bà ta lại vì chút tiền mà bán nhóc ấy vào thanh lâu.
Gia đình họ Lưu ở thôn Thuỷ Vân sống không tồi, nhà có sáu mẫu ruộng tốt, tám mẫu ruộng khô, dựng nhà ngói, tự chăn nuôi gà lợn, thêm vào đó, Lưu Đông Sinh đã làm việc ở quán trà nhiều năm, mỗi tháng tiền lương cộng thêm tiền boa cũng có khoảng năm tiền, đôi khi gặp khách hào phóng còn nhiều hơn nữa.
Nhưng với gia đình như vậy, nguyên chủ và con cái lại sống khó khăn hơn cả những gia đình nghèo khổ trong thôn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro