[Chạy Nạn - Làm Giàu] Trước Hòa Ly, Ta Âm Thầm Lấy Đi Đồ Cực Phẩm Nhà Chồng
Hãy Để Hắn Nhan...
2024-09-30 20:55:43
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đại Nha không biết mẹ nhóc ấy bên trong đã thay đổi, nhóc vừa mang một rổ cỏ lợn từ bên ngoài về, thấy tiểu muội trốn trong góc khóc còn nội tổ mẫu đang mắng mỏ om sòm.
Không mất nhiều thời gian, nội tổ mẫu bước vào phòng của mẹ nhóc ấy. Ngay sau đó từ bên trong phòng truyền đến những tiếng đàm thoại không rõ nguồn gốc. Chẳng bao lâu sau đó nội tổ mẫu xuất hiện với bàn tay chảy máu, đang giữ vết thương.
Nội tổ mẫu nhóc ấy có vẻ mặt tối sầm, nhóc ấy hơi sợ hãi nhưng nghĩ đến việc nội tổ mẫu có thể bị thương, cũng có nghĩa là mẹ nhóc ấy đã tỉnh dậy, nhóc ấy liền chạy vào bếp lấy một bát nước lạnh qua.
Lý Viên nhìn thấy Đại Nha bước vào nhà và khi nhìn thấy quần áo trên người nhóc ấy, trong lòng càng đau dữ dội.
Mặc dù nàng có ký ức của nguyên chủ, cũng biết bọn trẻ ăn không ngon mặc không đẹp nhưng khi tận mắt nhìn thấy quần áo trên người đứa trẻ là những miếng vá chồng lên nhau, lòng nàng tràn ngập những cảm xúc như chua xót, hối hận.
Đại Nha cảm thấy mẹ nhóc ấy sau khi tỉnh dậy dường như đã trở thành một người khác.
Nàng không nói gì, ánh mắt nhìn nhóc ấy rất phức tạp, một lúc lâu nhóc ấy cũng không biết phải diễn tả như thế nào, điều này khiến nhóc ấy có chút bối rối.
Sau khi suy nghĩ một lúc, nhóc ấy mở miệng hỏi: "Mẫu thân, người uống nước không? Có đói không? Nội tổ mẫu sáng nay cho ít mì, không có làm cho người nhưng con có để dành nửa miếng bánh."
Nhóc ấy nói, từ trong ngực cẩn thận lấy ra nửa miếng bánh, đưa nó đến trước mặt Lý Viên: “Mẫu thân, người ăn đi!”
Người nhà họ Lưu, cơm có định lượng, tuyệt đối không làm nhiều hơn.
Nếu nấu cháo, Lưu thị và ông Vương, người chồng góa phụ mà bà ta lấy về, ăn cháo đặc, mỗi người một tô lớn.
Phần thừa còn lại, Lý Viên và hai cô con gái đều chỉ có một ít canh cơm loãng. Bát của nguyên chủ đầy một bát, còn hai chị em lớn và nhỏ lại chỉ có một ít nước trong một bát nhỏ.
Nếu là ăn bánh, thì làm theo đầu người.
Bánh của hai phu thê già phải rán trong dầu, mỗi người ba miếng, còn bánh của mẹ con ba người thì có thể nói là cũng không nướng qua trên lửa.
Vì nguyên chủ phải làm việc nên được một miếng bánh cỡ trung bình, còn hai đứa trẻ, mỗi đứa một miếng bánh nhỏ.
Bánh nhỏ đến mức nào? Chắc cũng chỉ bằng lòng bàn tay của một đứa trẻ một tuổi.
Người ta thường nói rằng người làm việc bếp núc sẽ không bao giờ thiếu chất béo, cũng không bao giờ để bản thân bị đói.
Nhưng bà lão Lưu thị lại là một người vừa keo kiệt vừa tinh ranh. Bà ta cho ra bao nhiêu gạo thì làm bấy nhiêu thứ, đều có định lượng cụ thể.
Thỉnh thoảng bà ta còn đến bếp, đứng đó nhìn nguyên chủ làm
Đại Nha không biết mẹ nhóc ấy bên trong đã thay đổi, nhóc vừa mang một rổ cỏ lợn từ bên ngoài về, thấy tiểu muội trốn trong góc khóc còn nội tổ mẫu đang mắng mỏ om sòm.
Không mất nhiều thời gian, nội tổ mẫu bước vào phòng của mẹ nhóc ấy. Ngay sau đó từ bên trong phòng truyền đến những tiếng đàm thoại không rõ nguồn gốc. Chẳng bao lâu sau đó nội tổ mẫu xuất hiện với bàn tay chảy máu, đang giữ vết thương.
Nội tổ mẫu nhóc ấy có vẻ mặt tối sầm, nhóc ấy hơi sợ hãi nhưng nghĩ đến việc nội tổ mẫu có thể bị thương, cũng có nghĩa là mẹ nhóc ấy đã tỉnh dậy, nhóc ấy liền chạy vào bếp lấy một bát nước lạnh qua.
Lý Viên nhìn thấy Đại Nha bước vào nhà và khi nhìn thấy quần áo trên người nhóc ấy, trong lòng càng đau dữ dội.
Mặc dù nàng có ký ức của nguyên chủ, cũng biết bọn trẻ ăn không ngon mặc không đẹp nhưng khi tận mắt nhìn thấy quần áo trên người đứa trẻ là những miếng vá chồng lên nhau, lòng nàng tràn ngập những cảm xúc như chua xót, hối hận.
Đại Nha cảm thấy mẹ nhóc ấy sau khi tỉnh dậy dường như đã trở thành một người khác.
Nàng không nói gì, ánh mắt nhìn nhóc ấy rất phức tạp, một lúc lâu nhóc ấy cũng không biết phải diễn tả như thế nào, điều này khiến nhóc ấy có chút bối rối.
Sau khi suy nghĩ một lúc, nhóc ấy mở miệng hỏi: "Mẫu thân, người uống nước không? Có đói không? Nội tổ mẫu sáng nay cho ít mì, không có làm cho người nhưng con có để dành nửa miếng bánh."
Nhóc ấy nói, từ trong ngực cẩn thận lấy ra nửa miếng bánh, đưa nó đến trước mặt Lý Viên: “Mẫu thân, người ăn đi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người nhà họ Lưu, cơm có định lượng, tuyệt đối không làm nhiều hơn.
Nếu nấu cháo, Lưu thị và ông Vương, người chồng góa phụ mà bà ta lấy về, ăn cháo đặc, mỗi người một tô lớn.
Phần thừa còn lại, Lý Viên và hai cô con gái đều chỉ có một ít canh cơm loãng. Bát của nguyên chủ đầy một bát, còn hai chị em lớn và nhỏ lại chỉ có một ít nước trong một bát nhỏ.
Nếu là ăn bánh, thì làm theo đầu người.
Bánh của hai phu thê già phải rán trong dầu, mỗi người ba miếng, còn bánh của mẹ con ba người thì có thể nói là cũng không nướng qua trên lửa.
Vì nguyên chủ phải làm việc nên được một miếng bánh cỡ trung bình, còn hai đứa trẻ, mỗi đứa một miếng bánh nhỏ.
Bánh nhỏ đến mức nào? Chắc cũng chỉ bằng lòng bàn tay của một đứa trẻ một tuổi.
Người ta thường nói rằng người làm việc bếp núc sẽ không bao giờ thiếu chất béo, cũng không bao giờ để bản thân bị đói.
Nhưng bà lão Lưu thị lại là một người vừa keo kiệt vừa tinh ranh. Bà ta cho ra bao nhiêu gạo thì làm bấy nhiêu thứ, đều có định lượng cụ thể.
Thỉnh thoảng bà ta còn đến bếp, đứng đó nhìn nguyên chủ làm
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro