Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng
Đi Vòng Vèo
Tương Du Huyền Châu
2024-09-23 11:57:51
“Đừng nói nữa, chúng ta tranh thủ thời gian rời khỏi nơi này, trên đường đi hẵng nói sau.”
Lão Khâu thúc bảo các nhi tử của mình đừng lãng phí thời gian, nhanh chóng rời đi.
Tuy rằng mọi người không rõ nguyên do nhưng nhìn vẻ mặt của bọn họ liền biết kết quả rất không tốt.
Vì thế cả nhà không hề chậm trễ, lão Khâu thúc ra lệnh một tiếng, mọi người liền lập tức chạy ngược lại.
Bởi vì mấy người Tiểu Sơn, Bạch Linh Vũ và Lưu thị đi chậm nên bị ép lên xe ngồi, Bạch Quân Quân cũng không cậy mạnh mà tự giác lên xe, vừa lên xe liền nhắm mắt lại tích tụ năng lực từ cỏ cây, không hề lãng phí dù chỉ chút ít thời gian.
Đoàn người chỉ nghĩ nàng tra xét tình hình mệt mỏi mới nhắm mắt nghỉ ngơi cho nên đều tự giác không quấy rầy.
Mà Bạch Táp Táp cũng không quan tâm đến việc nâng cao năng lượng nữa, lúc này Khâu Nhị và Khâu Tam đang hợp lực đẩy một chiếc xe, Khâu Đại cũng giúp đỡ Bạch Táp Táp đẩy xe, hai người hợp lực đẩy nên tốc độ cũng nhanh hơn.
Lão Khâu thúc đi ở phía sau phụ trách xóa dấu vết bánh xe để lại, miễn cho binh mã tuần tra phát hiện từng có loài giun dế đi vào trong căn cứ bí mật này của bọn họ.
Mọi người phối hợp chặt chẽ, dưới chân như có gió, hận không thể rời khỏi vùng đất này càng xa càng tốt, tốc độ của đoàn người nhanh hơn gấp ba lần so với trước đây.
“Cha, chúng ta phải quay về thôn thợ săn lần nữa sao?”
Trên đường bọn họ quay lại cũng chỉ có mỗi điểm đến là thôn thợ săn nhưng tình hình lúc rời khỏi đó vẫn còn rõ ràng trước mắt. Trong mắt bọn họ thôn thợ săn đã cực kỳ nguy hiểm rồi, chẳng lẽ những gì cha già vừa nhìn thấy còn nguy hiểm hơn so với thôn thợ săn sao?
“Cha, rốt cuộc phía trước đã xảy ra chuyện gì? Vì sao vẻ mặt của ngài và Quân Quân đều nghiêm trọng như vậy?”
Nhìn thấy mấy nhi tử kinh hoàng bất an, hết người này hỏi đến người khác hỏi, lão Khâu thúc nhanh chóng kể lại tình hình vừa rồi nhìn thấy.
Lão Khâu thúc không kể còn tốt, sau khi kể xong, ba huynh đệ Khâu gia đều toát mồ hôi lạnh.
Bọn họ chưa từng nghe nói nơi này có doanh trại quân đội, chỉ sợ đây là bí mật cao nhất của Tuyên Uy.
Nghĩ đến cảnh mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn dấn thân vào nguy hiểm trên vách núi là lại thấy sợ hãi.
Vì thế trên đường trở về tất cả mọi người đều không còn tâm trạng bắt cá đùa chim nữa. Mỗi lần nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại đội hình đều chỉ vội vội vàng vàng ăn qua loa sau đó tiếp tục gấp rút lên đường, thậm chí cả lúc nhìn thấy Bích Đầm từng đến cũng không hề nán lại.
Vì thế mà Tiểu Sơn ầm ĩ, cáu kỉnh một hồi, kết quả đương nhiên là bị Lưu thị và Khâu Đại thay phiên nhau đánh, khóc rất lâu.
Dù vậy Khâu gia không hề mềm lòng như trước, dù sao mạng nhỏ quan trọng hơn, sao còn có thể quan tâm đến tâm trạng của trẻ con.
Cả quãng đường đến Hàn thành, bọn họ thong thả dạo bước trong rừng rậm mất chín ngày, bây giờ quay về lại chỉ tốn năm ngày đã nhìn thấy bóng dáng của thôn thợ săn.
Nhưng mà làm cho bọn họ kinh ngạc chính là lúc trở lại thôn thợ săn lần nữa thì nơi này đã bị nạn dân chiếm lĩnh.
Nạn dân cũng không đoán trước được đột nhiên lại có mấy người xuất hiện từ chỗ sâu trong rừng rậm, lại còn là mấy nam tử tráng niên.
Bọn họ đều hoảng sợ, người mau lẹ thì đã trốn được vào trong nhà, người chậm chạp thì đứng ngay tại chỗ run lẩy bẩy, không ngừng nói: “Ta không có gì ăn cả, ta không có gì ăn cả, cầu xin ngươi buông tha cho ta đi.”
Dáng vẻ kia giống như giặp phải giặc cướp vậy.
Vốn Khâu đại thúc muốn hỏi sao lại thế này nhưng nhìn những người này hoặc là trốn tránh không ra, hoặc là nói năng lộn xộn, tất cả đều từ chối nói chuyện.
Đúng lúc phụ tử Khâu gia gấp đến độ không biết làm thế nào, Bạch Quân Quân lại đột nhiên rút mũi tên ra, nàng tùy tiện túm lấy một nữ nhân, mũi tên lạnh lẽo kề vào cổ họng nàng ta.
“Ta hỏi cái gì ngươi đều phải khai thật ra, nếu làm lãng phí thời gian của ta hoặc là có nửa câu dối gạt thì đừng trách ta ra tay vô tình.”
Tuy rằng tiểu cô nương tuổi còn nhỏ nhưng nửa tháng nay nghỉ ngơi dưỡng sức rất tốt nên đương nhiên sức lực lớn hơn rất nhiều so với những người hàng năm bị đói khát.
Hơn nữa ánh mắt nàng vừa hung ác vừa tàn bạo, động tác dứt khoát, chỉ chốc lát đã khiến những người này kinh sợ.
Lão Khâu thúc bảo các nhi tử của mình đừng lãng phí thời gian, nhanh chóng rời đi.
Tuy rằng mọi người không rõ nguyên do nhưng nhìn vẻ mặt của bọn họ liền biết kết quả rất không tốt.
Vì thế cả nhà không hề chậm trễ, lão Khâu thúc ra lệnh một tiếng, mọi người liền lập tức chạy ngược lại.
Bởi vì mấy người Tiểu Sơn, Bạch Linh Vũ và Lưu thị đi chậm nên bị ép lên xe ngồi, Bạch Quân Quân cũng không cậy mạnh mà tự giác lên xe, vừa lên xe liền nhắm mắt lại tích tụ năng lực từ cỏ cây, không hề lãng phí dù chỉ chút ít thời gian.
Đoàn người chỉ nghĩ nàng tra xét tình hình mệt mỏi mới nhắm mắt nghỉ ngơi cho nên đều tự giác không quấy rầy.
Mà Bạch Táp Táp cũng không quan tâm đến việc nâng cao năng lượng nữa, lúc này Khâu Nhị và Khâu Tam đang hợp lực đẩy một chiếc xe, Khâu Đại cũng giúp đỡ Bạch Táp Táp đẩy xe, hai người hợp lực đẩy nên tốc độ cũng nhanh hơn.
Lão Khâu thúc đi ở phía sau phụ trách xóa dấu vết bánh xe để lại, miễn cho binh mã tuần tra phát hiện từng có loài giun dế đi vào trong căn cứ bí mật này của bọn họ.
Mọi người phối hợp chặt chẽ, dưới chân như có gió, hận không thể rời khỏi vùng đất này càng xa càng tốt, tốc độ của đoàn người nhanh hơn gấp ba lần so với trước đây.
“Cha, chúng ta phải quay về thôn thợ săn lần nữa sao?”
Trên đường bọn họ quay lại cũng chỉ có mỗi điểm đến là thôn thợ săn nhưng tình hình lúc rời khỏi đó vẫn còn rõ ràng trước mắt. Trong mắt bọn họ thôn thợ săn đã cực kỳ nguy hiểm rồi, chẳng lẽ những gì cha già vừa nhìn thấy còn nguy hiểm hơn so với thôn thợ săn sao?
“Cha, rốt cuộc phía trước đã xảy ra chuyện gì? Vì sao vẻ mặt của ngài và Quân Quân đều nghiêm trọng như vậy?”
Nhìn thấy mấy nhi tử kinh hoàng bất an, hết người này hỏi đến người khác hỏi, lão Khâu thúc nhanh chóng kể lại tình hình vừa rồi nhìn thấy.
Lão Khâu thúc không kể còn tốt, sau khi kể xong, ba huynh đệ Khâu gia đều toát mồ hôi lạnh.
Bọn họ chưa từng nghe nói nơi này có doanh trại quân đội, chỉ sợ đây là bí mật cao nhất của Tuyên Uy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến cảnh mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn dấn thân vào nguy hiểm trên vách núi là lại thấy sợ hãi.
Vì thế trên đường trở về tất cả mọi người đều không còn tâm trạng bắt cá đùa chim nữa. Mỗi lần nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại đội hình đều chỉ vội vội vàng vàng ăn qua loa sau đó tiếp tục gấp rút lên đường, thậm chí cả lúc nhìn thấy Bích Đầm từng đến cũng không hề nán lại.
Vì thế mà Tiểu Sơn ầm ĩ, cáu kỉnh một hồi, kết quả đương nhiên là bị Lưu thị và Khâu Đại thay phiên nhau đánh, khóc rất lâu.
Dù vậy Khâu gia không hề mềm lòng như trước, dù sao mạng nhỏ quan trọng hơn, sao còn có thể quan tâm đến tâm trạng của trẻ con.
Cả quãng đường đến Hàn thành, bọn họ thong thả dạo bước trong rừng rậm mất chín ngày, bây giờ quay về lại chỉ tốn năm ngày đã nhìn thấy bóng dáng của thôn thợ săn.
Nhưng mà làm cho bọn họ kinh ngạc chính là lúc trở lại thôn thợ săn lần nữa thì nơi này đã bị nạn dân chiếm lĩnh.
Nạn dân cũng không đoán trước được đột nhiên lại có mấy người xuất hiện từ chỗ sâu trong rừng rậm, lại còn là mấy nam tử tráng niên.
Bọn họ đều hoảng sợ, người mau lẹ thì đã trốn được vào trong nhà, người chậm chạp thì đứng ngay tại chỗ run lẩy bẩy, không ngừng nói: “Ta không có gì ăn cả, ta không có gì ăn cả, cầu xin ngươi buông tha cho ta đi.”
Dáng vẻ kia giống như giặp phải giặc cướp vậy.
Vốn Khâu đại thúc muốn hỏi sao lại thế này nhưng nhìn những người này hoặc là trốn tránh không ra, hoặc là nói năng lộn xộn, tất cả đều từ chối nói chuyện.
Đúng lúc phụ tử Khâu gia gấp đến độ không biết làm thế nào, Bạch Quân Quân lại đột nhiên rút mũi tên ra, nàng tùy tiện túm lấy một nữ nhân, mũi tên lạnh lẽo kề vào cổ họng nàng ta.
“Ta hỏi cái gì ngươi đều phải khai thật ra, nếu làm lãng phí thời gian của ta hoặc là có nửa câu dối gạt thì đừng trách ta ra tay vô tình.”
Tuy rằng tiểu cô nương tuổi còn nhỏ nhưng nửa tháng nay nghỉ ngơi dưỡng sức rất tốt nên đương nhiên sức lực lớn hơn rất nhiều so với những người hàng năm bị đói khát.
Hơn nữa ánh mắt nàng vừa hung ác vừa tàn bạo, động tác dứt khoát, chỉ chốc lát đã khiến những người này kinh sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro