Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng

Phong Thành

Tương Du Huyền Châu

2024-09-23 11:57:51

Phụ tử Khâu gia đều bị dáng vẻ hung ác tàn bạo này của nàng dọa sợ, càng đừng nói đến nữ nhân đang bị uy hiếp bởi cung tên sắc bén kia.

Nữ nhân vừa rồi còn từ chối nói chuyện đột nhiên trở nên yên tĩnh, run rẩy nhìn nàng.

“Đừng làm hại ta, ta nói, ta nói hết.”

Bạch Quân Quân không hề buông lỏng, vẫn lạnh lùng nhìn nàng ta như cũ: “Vì sao các ngươi lại xuất hiện ở đây? Không phải bảy thành của Tuyên Uy không cho dân chạy nạn tiến vào sao?”  

“Bây giờ… bây giờ cửa thành đã mở rồi.”

Nữ nhân kia run lẩy bẩy trả lời: “Mấy ngày trước trong thành hỗn loạn, dân chúng trong thành đã tháo chạy hơn một nửa, bọn họ ra ngoài vì mạng sống mà bọn ta tiến vào cũng là vì mạng sống.”

“Có ý gì?”

“Bọn họ không muốn tòng quân cho nên trốn ra ngoài thành, còn chúng ta, đừng nói tòng quân, chỉ cần cho  miếng cơm ăn thì làm gì cũng được.” 

“Có điều nhóm lưu dân đầu tiên tiến vào cướp được lương thực xong lại quay đầu bỏ chạy. Nhóm lưu dân thứ hai tiến vào, nam nhân đều đã bị nha dịch mang đi, chỉ còn lại lão nhân và nữ nhân. Nha dịch không đuổi chúng ta đi nhưng lại mặc kệ sống chết của chúng ta. Chúng ta không còn cách nào khác nên chỉ có thể tìm nhà vô chủ để ở lại.”

“Nếu đã như thế, sao các ngươi không ở trong thành mà lại chạy tới nơi này?”

“Nhà trống trong thành đều đã chật cứng, những người ốm yếu như chúng ta chỉ có thể chen chúc trong ngóc ngách, xó xỉnh. Sau đó, không biết ai phát hiện ra thôn thợ săn trống không này nên… nên đều đến đây.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng mà hầu hết những người đến nơi này đều là những người có sức chiến đấu yếu, thậm chí đã bước nửa chân vào quan tài.

Thế cho nên lúc nhìn thấy nam tử có thân thể cường tráng xuất hiện, bọn họ đều bị hoảng sợ.

“Bây giờ tình hình trong thành thế nào?”

“Bây giờ lại… lại phong tỏa thành rồi, tất cả mọi người đều không được tự tiện ra vào.”

“Trong thành còn có thể tự do hoạt động không?”

Nữ nhân kia cắn môi, khẽ gật đầu: “Nha dịch vẫn luôn trông coi, nạn dân không dám vô duyên vô cớ làm loạn, trong thành vẫn miễn cưỡng duy trì trật tự như cũ.”

Lúc này Bạch Quân Quân mới đột ngột buông nữ nhân kia ra.

Nữ nhân kia cũng không lơ mơ, rõ ràng hơi thở mong manh, thân thể cực kỳ gầy yếu nhưng trong khoảnh khắc Bạch Quân Quân buông ra, sức lực của nàng ta lập tức bùng nổ, xoay người trốn vào ngõ sau như cá chạch.

Những người trốn được vào nhà trước nàng ta một bước vẫn luôn lén lút quan sát những vị khách không mời mà đến này.

Nhìn thấy Khâu Đại cường tráng mạnh mẽ, con ngươi bọn họ đều co lại vì sợ hãi nhưng khi nhìn thấy nấm và rau dại trên xe ba gác, bọn họ lại nhịn không được mà nuốt nước miếng.

Mấy năm nay bọn họ đi từ Nam chí Bắc, nếu đi nhanh còn có thể tranh giành hoa màu lương thực ở bên đường, đi chậm chỉ có thể nhặt rau dại, những người bị rơi xuống cuối hàng ngũ thì thậm chí còn không có cả rau dại mà ăn, chỉ có thể cắn cỏ dại, vỏ cây.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tới phương Bắc, bọn họ không vào thành được, quanh năm suốt tháng chỉ có thể ăn ngủ ở bên ngoài, rừng cây xung quanh đều đã trụi lủi, rất lâu rồi bọn họ chưa nhìn thấy nấm và rau dại trên xe ba gác kia.

Nhưng mà bọn họ tuyệt đối không có khả năng tiến lên cướp đồ, dù sao bọn họ đều là người già, nữ nhân và trẻ em, đối phương lại có bốn nam nhân to lớn, cường tráng mạnh mẽ.

Hơn nữa trên lưng bốn nam nhân đều đeo rìu và mũi tên, trông có vẻ không dễ chọc đến.

Có điều chờ mấy người này đi rồi bọn họ có thể đến chỗ mấy người này tìm xem có còn nấm hay không.

Một nhà lão Khâu thúc cũng không quan tâm đến những người lén lút rình coi đó, sau khi hỏi rõ ràng tình hình liền lui về trong rừng.

Tuy rằng nơi đây là nhà của bọn họ nhưng bây giờ bọn họ cũng không dám ở cùng một chỗ với những người đói đến đầu óc mê muội này.

So với việc đề phòng mọi lúc mọi nơi thì không bằng tránh đi, dù sao bọn họ đã biết rõ ràng những tin tức cần biết rồi.

“Xem ra vì để bù lại tổn thất của thành trống nên Huyện lệnh mới cam chịu để lưu dân vào thành.”

“Vậy phong tỏa cửa thành là vì…”

“Không cho bọn họ trốn đi nữa.”

Dù sao Tuyên Uy chỉ có bảy thành trì lớn, chiến loạn chưa xảy ra mà đã trở thành thành trống, ngũ Vương gia chưa chắc đã vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng

Số ký tự: 0