Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng
Không Ổn
Tương Du Huyền Châu
2024-09-23 11:57:51
Nhưng loại cá bạc này cực kỳ hoạt bát nhanh nhạy, cho dù dùng tay cũng bắt không được chứ đừng nói gì đến việc dùng lao.
Tóm lại kể từ sau lần ở Bích Đầm đó, những người yêu thích câu cá không còn gặp được vụ mùa bội thu nữa.
Dần dần, bọn họ cũng ý thức được, có thể đời này của bọn họ đã được định trước chỉ có thể làm thợ săn chứ không thể trở thành ngư dân.
Vì thế sau khi nhận thức rõ ràng sự thật, cuối cùng mọi người cũng trở lại cuộc sống bình thường.
Không bắt được cá lớn nhưng không thể bỏ qua rau dại được.
Dù sao các loại nấm sau khi được phơi khô có thể dự trữ rất lâu.
Vì thế mọi người đồng loạt chuyển từ việc nhìn chằm chằm vào dòng sông sang việc đi loanh quanh khắp nơi, hái hết những loại nấm và rau dại mà họ có thể nhìn thấy.
Trên chiếc xe ba gác mà Khâu Nhị phụ trách treo đầy các loại nấm và rau dại, dáng vẻ đó tựa như những người bán hàng rong trên đường.
Mà chiếc xe ba gác mà Bạch Quân Quân ngồi lại càng có tính người hơn, hai huynh đệ Khâu gia dùng chạc cây và da thú dựng một cái lều trên xe, vừa hong khô da thú vừa có thể che nắng.
Trên đầu bọn trẻ ngồi trên xe cũng thoải mái hơn.
Lưu thị thương Bạch Táp Táp đẩy xe ba gác vất vả nên làm riêng cho nàng một chiếc rương, trên rương cũng có một mảnh da thú che nắng cho nàng.
Nói tóm lại mấy ngày nay mọi người vẫn tương đối thoải mái nhẹ nhõm như cũ.
Ngay cả Bạch Quân Quân cũng bị lây bầu không khí đó, tươi cười nhiều hơn.
Thế nhưng ngay lúc bọn họ nghĩ rằng sẽ cứ bình yên như vậy mà đến Hàn thành, rốt cuộc Bạch Quân Quân lại cảm thấy có điều gì đó không ổn lắm.
Bắt đầu từ buổi sáng, bọn họ đi vào trong một rừng cây im lặng nhưng vùng này thật sự quá mức im lặng.
Bình thường ít nhiều đều sẽ nhìn thấy một vài động vật chạy toán loạn xung quanh vì bọn họ đi ngang qua nhưng hôm nay đừng nói đến động vật chạy toán loạn xung quanh mà thậm chí còn không có cả tiếng côn trùng kêu và tiếng chim hót.
“Lão Khâu thúc, lần gần đây nhất thúc đến vùng này là lúc nào ạ?”
“Ha ha, lúc đó là hai mươi, ba mươi năm trước rồi, từ khi ngũ Vương gia xây dựng quan đạo[1] đến nay, con đường này cũng dần dần trở nên hoang vắng, đây cũng là lần đầu tiên ta đi vào sâu như vậy, lần trước ta còn không lớn bằng lão nhị nữa kia.”
[1]Quan đạo: Đường đắp lên cho xe ngựa của viên chức triều đình đi, đường sá do triều đình, nhà nước cho lập ra để dân chúng dùng
Nếu không phải quanh năm sống trên núi, thỉnh thoảng đi ngang qua con đường hoang vắng này thì ông cũng đã giống như mọi người, quên mất nơi này từ lâu.
“Thúc có chắc chắn là không ai đến nơi này nữa không?”
Lão Khâu thúc lắc đầu: “Dù sao ta cũng chưa thấy bao giờ, hơn nữa nếu có người đến, chắc chắn sẽ để lại dấu vết nhưng mà ngoài chúng ta ra, ở vùng đất này làm gì có dấu vết hoạt động của con người.”
Bạch Quân Quân lắc đầu: “Cháu cảm thấy… vẫn không ổn lắm, chúng ta dừng lại trước đã, đừng tiến lên phía trước nữa.”
“Sao vậy? Cháu cảm giác được gì sao?”
Mọi người thấy Bạch Quân Quân cảnh giác như vậy cũng trở nên căng thẳng theo.
“Chỉ là cảm thấy vùng này im lặng đến mức hơi quỷ dị.”
Bạch Quân Quân nhìn quanh bốn phía, bình tĩnh phân tích.
“Không phải giữa trưa rừng cây im lặng cũng là bình thường sao?” Khâu Nhị nhìn thoáng qua bốn phía, không cảm thấy có gì kỳ lạ cả.
Bạch Quân Quân lắc đầu, nàng nhắm mắt lại dùng dị năng cảm nhận, vẫn im lặng như cũ, không hề có chút dấu vết nào của thú hoang cả.
Cảm giác này quá mức đáng sợ, tựa như trước mặt là lãnh địa của zombie vậy.
Khâu đại thúc trầm ngâm.
“Lão đại, con đến đằng trước xem thử, cẩn thận chút.”
Khâu Đại gật đầu, đeo cung tên và rìu trên lưng rồi đi về phía trước, những người còn lại đều chờ đợi tại chỗ.
Đôi khi người chờ đợi tại chỗ còn khó chịu hơn cả người dấn thân vào nguy hiểm bởi vì bọn họ sẽ suy nghĩ rất nhiều điều lung tung.
Bầu không khí của nhóm người câu cá du xuân ban đầu chợt thay đổi, bây giờ người nào người nấy đều mang tâm sự nặng nề, không còn tươi cười nữa.
Sau hai nén hương, Khâu Đại vội vội vàng vàng chạy về, khuôn mặt hắn trắng bệch, giống như đã bị điều gì đó làm cho cực kỳ sợ hãi.
“Sao vậy?”
Mọi người đồng loạt đứng dậy, ngay cả Tiểu Sơn vô lô vô nghĩ cũng nhìn vào cha hắn với vẻ mong ngóng.
“Bên kia… bên kia hình như có quân đội.” Khâu Đại nói năng lộn xộn.
Tóm lại kể từ sau lần ở Bích Đầm đó, những người yêu thích câu cá không còn gặp được vụ mùa bội thu nữa.
Dần dần, bọn họ cũng ý thức được, có thể đời này của bọn họ đã được định trước chỉ có thể làm thợ săn chứ không thể trở thành ngư dân.
Vì thế sau khi nhận thức rõ ràng sự thật, cuối cùng mọi người cũng trở lại cuộc sống bình thường.
Không bắt được cá lớn nhưng không thể bỏ qua rau dại được.
Dù sao các loại nấm sau khi được phơi khô có thể dự trữ rất lâu.
Vì thế mọi người đồng loạt chuyển từ việc nhìn chằm chằm vào dòng sông sang việc đi loanh quanh khắp nơi, hái hết những loại nấm và rau dại mà họ có thể nhìn thấy.
Trên chiếc xe ba gác mà Khâu Nhị phụ trách treo đầy các loại nấm và rau dại, dáng vẻ đó tựa như những người bán hàng rong trên đường.
Mà chiếc xe ba gác mà Bạch Quân Quân ngồi lại càng có tính người hơn, hai huynh đệ Khâu gia dùng chạc cây và da thú dựng một cái lều trên xe, vừa hong khô da thú vừa có thể che nắng.
Trên đầu bọn trẻ ngồi trên xe cũng thoải mái hơn.
Lưu thị thương Bạch Táp Táp đẩy xe ba gác vất vả nên làm riêng cho nàng một chiếc rương, trên rương cũng có một mảnh da thú che nắng cho nàng.
Nói tóm lại mấy ngày nay mọi người vẫn tương đối thoải mái nhẹ nhõm như cũ.
Ngay cả Bạch Quân Quân cũng bị lây bầu không khí đó, tươi cười nhiều hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế nhưng ngay lúc bọn họ nghĩ rằng sẽ cứ bình yên như vậy mà đến Hàn thành, rốt cuộc Bạch Quân Quân lại cảm thấy có điều gì đó không ổn lắm.
Bắt đầu từ buổi sáng, bọn họ đi vào trong một rừng cây im lặng nhưng vùng này thật sự quá mức im lặng.
Bình thường ít nhiều đều sẽ nhìn thấy một vài động vật chạy toán loạn xung quanh vì bọn họ đi ngang qua nhưng hôm nay đừng nói đến động vật chạy toán loạn xung quanh mà thậm chí còn không có cả tiếng côn trùng kêu và tiếng chim hót.
“Lão Khâu thúc, lần gần đây nhất thúc đến vùng này là lúc nào ạ?”
“Ha ha, lúc đó là hai mươi, ba mươi năm trước rồi, từ khi ngũ Vương gia xây dựng quan đạo[1] đến nay, con đường này cũng dần dần trở nên hoang vắng, đây cũng là lần đầu tiên ta đi vào sâu như vậy, lần trước ta còn không lớn bằng lão nhị nữa kia.”
[1]Quan đạo: Đường đắp lên cho xe ngựa của viên chức triều đình đi, đường sá do triều đình, nhà nước cho lập ra để dân chúng dùng
Nếu không phải quanh năm sống trên núi, thỉnh thoảng đi ngang qua con đường hoang vắng này thì ông cũng đã giống như mọi người, quên mất nơi này từ lâu.
“Thúc có chắc chắn là không ai đến nơi này nữa không?”
Lão Khâu thúc lắc đầu: “Dù sao ta cũng chưa thấy bao giờ, hơn nữa nếu có người đến, chắc chắn sẽ để lại dấu vết nhưng mà ngoài chúng ta ra, ở vùng đất này làm gì có dấu vết hoạt động của con người.”
Bạch Quân Quân lắc đầu: “Cháu cảm thấy… vẫn không ổn lắm, chúng ta dừng lại trước đã, đừng tiến lên phía trước nữa.”
“Sao vậy? Cháu cảm giác được gì sao?”
Mọi người thấy Bạch Quân Quân cảnh giác như vậy cũng trở nên căng thẳng theo.
“Chỉ là cảm thấy vùng này im lặng đến mức hơi quỷ dị.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Quân Quân nhìn quanh bốn phía, bình tĩnh phân tích.
“Không phải giữa trưa rừng cây im lặng cũng là bình thường sao?” Khâu Nhị nhìn thoáng qua bốn phía, không cảm thấy có gì kỳ lạ cả.
Bạch Quân Quân lắc đầu, nàng nhắm mắt lại dùng dị năng cảm nhận, vẫn im lặng như cũ, không hề có chút dấu vết nào của thú hoang cả.
Cảm giác này quá mức đáng sợ, tựa như trước mặt là lãnh địa của zombie vậy.
Khâu đại thúc trầm ngâm.
“Lão đại, con đến đằng trước xem thử, cẩn thận chút.”
Khâu Đại gật đầu, đeo cung tên và rìu trên lưng rồi đi về phía trước, những người còn lại đều chờ đợi tại chỗ.
Đôi khi người chờ đợi tại chỗ còn khó chịu hơn cả người dấn thân vào nguy hiểm bởi vì bọn họ sẽ suy nghĩ rất nhiều điều lung tung.
Bầu không khí của nhóm người câu cá du xuân ban đầu chợt thay đổi, bây giờ người nào người nấy đều mang tâm sự nặng nề, không còn tươi cười nữa.
Sau hai nén hương, Khâu Đại vội vội vàng vàng chạy về, khuôn mặt hắn trắng bệch, giống như đã bị điều gì đó làm cho cực kỳ sợ hãi.
“Sao vậy?”
Mọi người đồng loạt đứng dậy, ngay cả Tiểu Sơn vô lô vô nghĩ cũng nhìn vào cha hắn với vẻ mong ngóng.
“Bên kia… bên kia hình như có quân đội.” Khâu Đại nói năng lộn xộn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro