Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng

Quay Lại Thám T...

Tương Du Huyền Châu

2024-09-23 11:57:51

“Con nhìn thấy rất nhiều hồng anh thương[1] ở ngay phía sau lưng ngọn núi này nên lập tức chạy về đây.”

[1] Hồng anh thương: thương có tua rua đỏ.

Lão Khâu thúc bỗng chốc đứng lên: “Là quân đội của ai? Con có thấy cờ hiệu không?”

Khâu Đại liên tục lắc đầu: “Con không thấy rõ, vừa nhìn thấy hồng anh thương trải rộng cả một vùng con liền lập tức rút lui.”

“Trước tiên rời khỏi nơi này đã rồi hẵng bàn bạc kỹ hơn.” Trực giác của Bạch Quân Quân cho hay nếu tiếp tục ở lại sẽ xảy ra chuyện.

Dù sao có quân đội thì chắc chắn sẽ có trạm gác ngầm, không biết lúc nào bọn họ sẽ mò đến đây.

Lão Khâu thúc được lời này của nàng nhắc nhở, cũng nhanh chóng hoàn hồn: “Đúng đúng đúng, chúng ta rút lui trước đã.”

Nếu đã biết phía trước có quân đội thì tuyệt đối không thể tiến gần thêm nữa, bằng không e rằng có chết một trăm lần cũng không đủ.

Lúc quay đầu xe về hướng ngược lại, đoàn người chỉ sợ phát ra tiếng động nào đó dù chỉ là nhỏ nhất, hận không thể nhấc xe lên luôn.

So với sự ung dung thong thả ở thời điểm hai nén hương trước, bây giờ rốt cuộc nhóm người bọn họ cũng có cảm giác gấp gáp khi chạy loạn.

Mọi người không ngừng lùi lại vài dặm rồi mới dừng lại một cách khó khăn.

“Cha, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào đây?”

“Có tiếp tục đi về phía trước nữa không? Hay là thay đổi tuyến đường ngay bây giờ?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mấy nhi tử đồng loạt nhìn về phía cha già, hy vọng ông nhanh chóng quyết định.

Nhưng chuyện này liên quan đến sự sống chết của một nhà già trẻ, lão Khâu thúc cũng trở nên do dự.

“Nếu muốn đến Hàn thành thì con đường phía trước là con đường duy nhất.”

Nhưng mà nếu tiếp tục đi về phía trước thì chắc chắn sẽ chạm mặt với quân đội kia, còn lùi về cũng chỉ có thể đến Bích Lạc thành.

Nhưng trên đường đến Bích Lạc Thành đều là dân chạy nạn, e rằng cũng không hề dễ đi.

Lúc này, bọn họ thật sự đã lâm vào tình cảnh trước có sói sau có hổ, không biết nên đi con đường nào.

“Nếu tránh được những quan binh đó thì sao?” Bạch Quân Quân hỏi.

“Ý của cháu là?” Ánh mắt của Khâu đại thúc chấn động.

“Nếu vị trí của quan binh là con đường nhất định phải đi qua, vậy chúng ta đi vòng một vòng lớn tránh ra thì sao?”

“Nhưng như thế rất mạo hiểm.”

“Quay về đường cũ thì không mạo hiểm sao?” Bạch Quân Quân hỏi lại.

Lão Khâu thúc nghe xong cũng xấu hổ không trả lời được.

“Chi bằng thế này, ta đi lên trước nhìn xem rốt cuộc quân đội có bao nhiêu người, có nên vòng một vòng lớn tránh ra không, mọi người cảm thấy thế nào?”

Mọi người nghe thấy tiểu cô nương muốn quay lại thám thính, lập tức từ chối: “Không được, rất nguy hiểm. Muốn đi cũng là chúng ta đi, há có thể cho một cô nương như ngươi đi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tuy ta là cô nương nhưng lại có vóc dáng nhẹ nhàng, trinh sát bình thường không thể phát hiện được ta. Hơn nữa ta nhắm rất chuẩn, binh lính bình thường vốn cũng không phải là đối thủ của ta. Vả lại ta chỉ quay lại xác nhận xem rốt cuộc có nên đi về phía trước hay không thôi, sẽ không gây ra chuyện gì cả.”

“Vậy ta đi với cháu.” Lão Khâu thúc nhíu mày, nói với giọng không cho từ chối.

Bạch Quân Quân liếc ông một cái, cuối cùng gật đầu.

Vì thế lão Khâu thúc dặn dò ba nhi tử làm tốt công tác canh gác, tuyệt đối không thể lơ là, sau đó mới chuẩn bị quay lại chỗ vừa nãy với Bạch Quân Quân lần nữa.

“Từ từ.”

Khâu Tam gọi bọn họ lại, sau đó tháo cung tên và mũi tên trên người xuống đưa cho Bạch Quân Quân hai tay trống trơn: “Tạm thời cho ngươi mượn dùng, cẩn thận một chút.”

“Cảm tạ.” Bạch Quân Quân thản nhiên nhận lấy cung tên, lại nhìn thoáng qua Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ đang tràn đầy lo lắng.

Nàng khẽ nở nụ cười: “Tỷ sẽ nhanh chóng trở lại, muội và đệ phải bảo vệ tốt cho mọi người đấy.” 

“Trưởng tỷ cẩn thận.” Bạch Táp Táp trịnh trọng gật đầu.

Không có xe ba gác và gánh nặng, dưới chân Bạch Quân Quân như có gió, chỉ trong chốc lát đã đến được nơi lúc nãy bọn họ dừng lại.

Nơi này vẫn im lặng như cũ, ngoài tiếng xào xạc của lá cây ra thì không hề có dấu vết của động vật.

Khâu Đại nói còn phải đi lên phía trước hai nén hương nữa mới có thể nhìn thấy quân đội.

Ước lượng theo tốc độ bước chân của hắn thì hẳn là khoảng một kilômét nữa. Mặc dù còn xa nhưng Bạch Quân Quân đã ra hiệu cho lão Khâu thúc bước khẽ hơn, hai người gần như là cúi người nằm rạp xuống tiến lên phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng

Số ký tự: 0