[Chạy Nạn] Lưu Đày, Thần Y Tiểu Kiểu Thê Cứu Cả Nhà Phủ Quốc Công
Dẫn Nàng Đi Một...
2024-10-01 10:36:04
Không vì điều gì khác, nàng hoàn toàn có thể kết luận từ trong giọng điệu của Mặc Cửu Diệp, đối phương đã triệt để nhận định là nàng gây nên.
Gặp phải chuyện như vậy phải phá như thế nào?
Bỗng chốc Hách Tri Nhiễm thật sự không biết phải giải thích ra sao.
Tuy rằng lịch sử ghi chép Mặc Cửu Diệp làm người chính trực, nhưng dù sao bọn họ ngay cả quen thuộc cũng không tính, nàng cũng không thể nói cho người ta biết, mình có một không gian nhỉ?
Ngay khi Hách Tri Nhiễm còn đang chần chừ không biết nên qua loa tắc trách việc này như thế nào, Mặc Cửu Diệp lần nữa mở miệng.
“Con người đều có bí mật, nếu nàng không muốn nói, ta cũng sẽ không ép hỏi.
Hiện nay hoàn cảnh của Mặc gia ta đã đủ tồi tệ, mẫu thân và các tẩu tẩu đều là người đáng thương, ta chỉ hy vọng nàng đừng có ý nghĩ lệch lạc gì.”
Gặp phải người khiến người ta suy xét không thấu như vậy, Mặc Cửu Diệp không dám đánh cược, cũng không muốn đánh cược, một mình hắn như thế nào cũng dễ nói, nhưng hắn không thể dùng tính mạng cả nhà đi đánh cược.
Chỉ mong một phen lời nói xuất phát từ đáy lòng của mình, có thể rung động Hách Tri Nhiễm, một khi nàng thật sự rắp tâm hại người gì đó, Mặc Cửu Diệp hy vọng nàng có thể nể tình những tẩu tẩu đáng thương kia, buông tha bọn họ.
Hách Tri Nhiễm hoàn toàn có thể hiểu được sự nghi ngờ của Mặc Cửu Diệp.
Dù sao biểu hiện của mình quá mức khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, Mặc Cửu Diệp không nghi ngờ nàng, mới càng khiến người ta bất an trong lòng.
“Ta không có ác ý với Mặc gia, về điểm này xin chàng yên lòng.”
Nàng liếc nhìn Mặc Cửu Diệp, dù sao người ta cũng đã thẳng thắn thành khẩn với mình, Hách Tri Nhiễm cảm thấy, mình cũng có thể thử nói rõ một ít.
Con đường lưu đày sẽ rất dài, những vật tư được nàng cất vào không gian chắc chắn sẽ có một ngày lấy ra sử dụng, dù sao nàng cũng không thể mỗi lần đều phải vắt hết óc viện cớ.
Nàng muốn giúp đỡ Mặc Cửu Diệp thoát khỏi kiếp nạn này, nhưng lại không muốn dùng hết tinh lực vào việc kiếm cớ như thế nào.
Hơn nữa, dựa vào sự khôn khéo của Mặc Cửu Diệp, muốn giấu giếm trước mặt hắn, cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Hách Tri Nhiễm suy nghĩ một phen, nàng thử thăm dò nói:
“Con người đều có bí mật, ta có, tin rằng chàng cũng có.
Vừa rồi ta đã có nói, ta không có ác ý với Mặc gia, cho nên, ta mong chàng có thể tôn trọng ta, không đi tìm tòi nghiên cứu bí mật của ta.
Ta cũng có thể thành thật nói cho chàng biết, phủ Quốc Công mất trộm, xác thực có liên quan tới ta, ta một mặt cân nhắc những thứ kia không thể hời cho kẻ thù, trong tay có chút vật tư, trên đường lưu đày cũng có thể thoải mái hơn.”
Hách Tri Nhiễm nói đến đây, nàng đã nói đủ nhiều rồi.
Gặp phải chuyện như vậy phải phá như thế nào?
Bỗng chốc Hách Tri Nhiễm thật sự không biết phải giải thích ra sao.
Tuy rằng lịch sử ghi chép Mặc Cửu Diệp làm người chính trực, nhưng dù sao bọn họ ngay cả quen thuộc cũng không tính, nàng cũng không thể nói cho người ta biết, mình có một không gian nhỉ?
Ngay khi Hách Tri Nhiễm còn đang chần chừ không biết nên qua loa tắc trách việc này như thế nào, Mặc Cửu Diệp lần nữa mở miệng.
“Con người đều có bí mật, nếu nàng không muốn nói, ta cũng sẽ không ép hỏi.
Hiện nay hoàn cảnh của Mặc gia ta đã đủ tồi tệ, mẫu thân và các tẩu tẩu đều là người đáng thương, ta chỉ hy vọng nàng đừng có ý nghĩ lệch lạc gì.”
Gặp phải người khiến người ta suy xét không thấu như vậy, Mặc Cửu Diệp không dám đánh cược, cũng không muốn đánh cược, một mình hắn như thế nào cũng dễ nói, nhưng hắn không thể dùng tính mạng cả nhà đi đánh cược.
Chỉ mong một phen lời nói xuất phát từ đáy lòng của mình, có thể rung động Hách Tri Nhiễm, một khi nàng thật sự rắp tâm hại người gì đó, Mặc Cửu Diệp hy vọng nàng có thể nể tình những tẩu tẩu đáng thương kia, buông tha bọn họ.
Hách Tri Nhiễm hoàn toàn có thể hiểu được sự nghi ngờ của Mặc Cửu Diệp.
Dù sao biểu hiện của mình quá mức khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, Mặc Cửu Diệp không nghi ngờ nàng, mới càng khiến người ta bất an trong lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta không có ác ý với Mặc gia, về điểm này xin chàng yên lòng.”
Nàng liếc nhìn Mặc Cửu Diệp, dù sao người ta cũng đã thẳng thắn thành khẩn với mình, Hách Tri Nhiễm cảm thấy, mình cũng có thể thử nói rõ một ít.
Con đường lưu đày sẽ rất dài, những vật tư được nàng cất vào không gian chắc chắn sẽ có một ngày lấy ra sử dụng, dù sao nàng cũng không thể mỗi lần đều phải vắt hết óc viện cớ.
Nàng muốn giúp đỡ Mặc Cửu Diệp thoát khỏi kiếp nạn này, nhưng lại không muốn dùng hết tinh lực vào việc kiếm cớ như thế nào.
Hơn nữa, dựa vào sự khôn khéo của Mặc Cửu Diệp, muốn giấu giếm trước mặt hắn, cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Hách Tri Nhiễm suy nghĩ một phen, nàng thử thăm dò nói:
“Con người đều có bí mật, ta có, tin rằng chàng cũng có.
Vừa rồi ta đã có nói, ta không có ác ý với Mặc gia, cho nên, ta mong chàng có thể tôn trọng ta, không đi tìm tòi nghiên cứu bí mật của ta.
Ta cũng có thể thành thật nói cho chàng biết, phủ Quốc Công mất trộm, xác thực có liên quan tới ta, ta một mặt cân nhắc những thứ kia không thể hời cho kẻ thù, trong tay có chút vật tư, trên đường lưu đày cũng có thể thoải mái hơn.”
Hách Tri Nhiễm nói đến đây, nàng đã nói đủ nhiều rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro