[Chạy Nạn] Lưu Đày, Thần Y Tiểu Kiểu Thê Cứu Cả Nhà Phủ Quốc Công
Những Chuyện Nà...
2024-10-01 10:36:04
Một tờ là của Xảo Ngọc, một tờ là của một nha hoàn gả chung khác.
“Hoàng thượng hạ chỉ cho phủ Quốc Công lưu đày, trên đường chắc chắn không thể dẫn theo hạ nhân cùng đi, ta dự định trả lại khế ước bán thân của nha hoàn gả chung, thả tự do cho bọn họ.”
Mặc Cửu Diệp cũng không phản đối việc này, bởi trong lòng hắn cũng có ý nghĩ như vậy.
“Ừm, nàng cảm thấy thích hợp là được.”
Trong lúc Mặc Cửu Diệp còn muốn nói gì đó, có thị vệ hoảng hốt chạy tới báo tin.
“Khởi bẩm Quốc Công gia, khố phòng trong phủ bị trộm, hơn nữa bị trộm sạch sẽ, chỉ còn lại kệ để đồ trống rỗng.”
Thị vệ vừa dứt lời, đại tẩu và nhị tẩu cũng luống cuống chạy tới.
“Cửu đệ, ta và đại tẩu vào phòng bếp chuẩn bị một ít lương khô, ai ngờ, đồ đạc trong phòng bếp đều không thấy.”
“Cửu đệ, phủ Quốc Công chúng ta nhất định là bị trộm rồi.”
Nghe đại tẩu nói phủ Quốc Công bị trộm cắp, Hách Tri Nhiễm ít nhiều có phần chột dạ, dù sao nàng chính là “Trộm” trong miệng người ta.
Nhưng chỉ phút chốc thì nàng đã nhẹ nhõm, nàng cũng không phải thật sự muốn trộm đồ, làm như vậy hoàn toàn là vì tốt cho mọi người.
Nghe vậy, Mặc Cửu Diệp cũng chẳng hiểu ra sao.
Tuy rằng phủ Quốc Công lập tức sẽ suy bại đến tình trạng bị tịch biên lưu đày, nhưng dù sao vẫn chưa xảy ra.
Đám thủ vệ đều tuần tra một cách bình thường, đừng nói làm to chuyện trộm sạch sẽ khố phòng, cho dù tùy ý trộm một ít vật nhỏ, cũng sẽ không có việc chẳng hề gây nên tiếng động.
Trực giác nói cho hắn biết, chuyện này nhất định có liên quan tới Hách Tri Nhiễm.
Dù sao hành vi của nữ nhân này quá mức khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Hắn xua tay với thủ vệ: “Ngươi đi xuống trước đi, ta sẽ đích thân điều tra chuyện này.”
“Cửu đệ, thế còn chuyện phòng bếp bị trộm thì sao?” Đại tẩu truy hỏi.
Mặc Cửu Diệp hết cách trả lời: “Đại tẩu, đồ đạc mất rồi cũng tốt, dù sao chúng ta cũng không thể mang đi, thay vì tràn đầy quốc khố của kẻ thù, chi bằng hời cho tên trộm kia.”
Có vẻ như đại tẩu vô cùng tán thành lời nói của Mặc Cửu Diệp, nàng ấy trịnh trọng gật đầu: “Cửu đệ nói cũng có lý, nếu vậy thì ta và nhị tẩu đi bận đây.”
Đưa mắt nhìn hai vị tẩu tẩu rời đi, trong phòng chỉ còn lại Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm.
Từ đầu đến cuối ánh nhìn sâu thẩm của Mặc Cửu Diệp dừng lại trên người Hách Tri Nhiễm.
Hách Tri Nhiễm đối mặt với ánh mắt sắc bén của hắn, lại không hề tỏ ra bất kỳ nỗi sợ hãi nào.
Một hồi lâu, Mặc Cửu Diệp mới trầm giọng hỏi: “Những sự việc này đều có liên quan tới nàng?”
Ngoài mặt lời nói này là câu nghi vấn, nhưng trong đó ẩn chứa ý vị khẳng định.
Dù kiếp trước Hách Tri Nhiễm luyện thành bản lĩnh hờ hững, lúc này nàng vẫn bị hỏi đến nỗi có phần bối rối.
“Hoàng thượng hạ chỉ cho phủ Quốc Công lưu đày, trên đường chắc chắn không thể dẫn theo hạ nhân cùng đi, ta dự định trả lại khế ước bán thân của nha hoàn gả chung, thả tự do cho bọn họ.”
Mặc Cửu Diệp cũng không phản đối việc này, bởi trong lòng hắn cũng có ý nghĩ như vậy.
“Ừm, nàng cảm thấy thích hợp là được.”
Trong lúc Mặc Cửu Diệp còn muốn nói gì đó, có thị vệ hoảng hốt chạy tới báo tin.
“Khởi bẩm Quốc Công gia, khố phòng trong phủ bị trộm, hơn nữa bị trộm sạch sẽ, chỉ còn lại kệ để đồ trống rỗng.”
Thị vệ vừa dứt lời, đại tẩu và nhị tẩu cũng luống cuống chạy tới.
“Cửu đệ, ta và đại tẩu vào phòng bếp chuẩn bị một ít lương khô, ai ngờ, đồ đạc trong phòng bếp đều không thấy.”
“Cửu đệ, phủ Quốc Công chúng ta nhất định là bị trộm rồi.”
Nghe đại tẩu nói phủ Quốc Công bị trộm cắp, Hách Tri Nhiễm ít nhiều có phần chột dạ, dù sao nàng chính là “Trộm” trong miệng người ta.
Nhưng chỉ phút chốc thì nàng đã nhẹ nhõm, nàng cũng không phải thật sự muốn trộm đồ, làm như vậy hoàn toàn là vì tốt cho mọi người.
Nghe vậy, Mặc Cửu Diệp cũng chẳng hiểu ra sao.
Tuy rằng phủ Quốc Công lập tức sẽ suy bại đến tình trạng bị tịch biên lưu đày, nhưng dù sao vẫn chưa xảy ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đám thủ vệ đều tuần tra một cách bình thường, đừng nói làm to chuyện trộm sạch sẽ khố phòng, cho dù tùy ý trộm một ít vật nhỏ, cũng sẽ không có việc chẳng hề gây nên tiếng động.
Trực giác nói cho hắn biết, chuyện này nhất định có liên quan tới Hách Tri Nhiễm.
Dù sao hành vi của nữ nhân này quá mức khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Hắn xua tay với thủ vệ: “Ngươi đi xuống trước đi, ta sẽ đích thân điều tra chuyện này.”
“Cửu đệ, thế còn chuyện phòng bếp bị trộm thì sao?” Đại tẩu truy hỏi.
Mặc Cửu Diệp hết cách trả lời: “Đại tẩu, đồ đạc mất rồi cũng tốt, dù sao chúng ta cũng không thể mang đi, thay vì tràn đầy quốc khố của kẻ thù, chi bằng hời cho tên trộm kia.”
Có vẻ như đại tẩu vô cùng tán thành lời nói của Mặc Cửu Diệp, nàng ấy trịnh trọng gật đầu: “Cửu đệ nói cũng có lý, nếu vậy thì ta và nhị tẩu đi bận đây.”
Đưa mắt nhìn hai vị tẩu tẩu rời đi, trong phòng chỉ còn lại Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm.
Từ đầu đến cuối ánh nhìn sâu thẩm của Mặc Cửu Diệp dừng lại trên người Hách Tri Nhiễm.
Hách Tri Nhiễm đối mặt với ánh mắt sắc bén của hắn, lại không hề tỏ ra bất kỳ nỗi sợ hãi nào.
Một hồi lâu, Mặc Cửu Diệp mới trầm giọng hỏi: “Những sự việc này đều có liên quan tới nàng?”
Ngoài mặt lời nói này là câu nghi vấn, nhưng trong đó ẩn chứa ý vị khẳng định.
Dù kiếp trước Hách Tri Nhiễm luyện thành bản lĩnh hờ hững, lúc này nàng vẫn bị hỏi đến nỗi có phần bối rối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro