Chỉ Còn Sống Được Ba Tháng , Xin Cho Ta Thong Dong Chịu Chết
Ba Tháng
Cao Ngọa Bắc
2024-07-20 20:35:02
"Bác sĩ Trần, bệnh của tôi có cần kiêng kỵ đồ ăn không?"
"Lẩu, thịt nướng, trà sữa, Coca Cola những thứ này gần đây đều có thể không ăn không uống."
"Tôi cũng có thể ngủ sớm dậy sớm, không còn thức đêm nữa."
Trang Tử Ngang nhìn chằm chằm bác sĩ chủ trị Trần Đức Tu, vẻ mặt thành khẩn.
Bởi vì anh mơ hồ cảm thấy, tình trạng thân thể của mình, tựa hồ phi thường không ổn.
Trần Đức Tu chừng năm mươi tuổi, kiểu tóc Địa Trung Hải, đeo kính mắt vàng thật dày.
Phía sau là giấy thưởng treo đầy mặt tường, yên lặng kể ra y thuật tinh xảo, đức cao vọng trọng của ông.
"Không, cậu muốn ăn cái gì thì ăn cái đó đi!"
Một câu nhẹ nhàng như vậy, ở trong phòng, lại giống như sấm sét giữa trời quang.
Điếc tai nhức óc!
Trên sách chẩn đoán Trần Đức Tu đưa tới, in rậm rạp thuật ngữ y học.
Phiên dịch ra, ước chừng chỉ có tám chữ.
Bệnh nan y không chữa được, không thể cứu vãn.
"Bác sĩ Trần, tôi còn bao nhiêu thời gian?" Giọng nói của Trang Tử Ngang run rẩy, trong lòng tràn ngập sợ hãi đối với cái chết.
"Tối đa ba tháng, nghĩ thoáng một chút, ai cũng không thể thoát khỏi ngày đó." Trần Đức Tu bất đắc dĩ thở dài.
Làm bác sĩ, ông đã nhìn quen sinh tử, vốn tưởng rằng sớm đã tâm lặng như nước.
Nhưng nhìn thấy thiếu niên xanh tươi như thế, sắp không còn sống được bao lâu, vẫn cảm thấy thương tiếc.
Ở trước mặt bệnh tật, sinh mệnh lộ ra đặc biệt yếu ớt.
Trang Tử Ngang tay cầm sách chẩn đoán bệnh, không nhớ rõ là rời khỏi bệnh viện như thế nào.
Đầu óc anh trống rỗng, ngơ ngác đi trên đường, đụng ngã mấy chiếc xe đạp công cộng.
Mười tám tuổi, ở mùa hoa đào nở rộ này, sinh mệnh cũng đã bắt đầu đếm ngược.
Ba tháng, chín mươi ngày, hai ngàn một trăm sáu mươi giờ...
Trần Đức Tu nói ba tháng, trên thực tế khả năng không nhiều như vậy.
Trong nháy mắt, anh đã muốn cáo biệt thế giới này.
Hiển nhiên anh còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Nước mắt theo khóe mắt, lặng lẽ chảy xuống.
Tất cả bi thương cùng tiếc nuối, cùng nhau lấp đầy lồng ngực, không biết nên giải tỏa như thế nào.
Ngoài bệnh viện có một khu chợ bán sỉ, Trang Tử Ngang nhìn thấy trong tiệm quần áo treo đầy quần áo giá rẻ xanh đỏ lòe loẹt, loa lớn ở cửa không biết mệt mỏi mà hô hào bán phá giá lỗ vốn, thanh lý hàng tồn.
Quần áo của anh vẫn còn dính mùi thuốc khử trùng khó ngửi, bây giờ chỉ muốn nhanh chóng cởi ra vứt đi.
Giống như là như vậy, có thể phân rõ giới hạn với bệnh viện.
Bước chân của Tử Thần có phải là có thể chậm một chút hay không?
Chẳng qua là buồn cười tự lừa mình dối người mà thôi.
"Ông chủ, bộ quần áo kia bao nhiêu tiền?" Trang Tử Ngang chỉ vào một chiếc áo sơ mi hoa màu sắc vô cùng diễm lệ.
Ngũ thải ban lan, giống như đánh đổ bàn cờ.
Ở trong bệnh viện, đưa mắt khắp nơi là tái nhợt bệnh tật.
Hiện tại anh cực độ khát vọng cuộc sống có thể có thêm một chút sắc thái.
"Ba mươi đồng." Ông chủ hơi chần chờ nhắc nhở thiếu niên trước mắt: "Nhưng phong cách này không thích hợp với cậu."
Trang Tử Ngang móc tiền ra: "Không sao, tôi rất thích."
Áo sơ mi hoa diễm tục, cùng khí chất nhã nhặn của anh thập phần không hợp, cực kỳ giống trẻ con mặc trộm quần áo người lớn.
Tiếp theo, Trang Tử Ngang đặc biệt đi hiệu sách một chuyến, mua một bộ 《 Thiên Long Bát Bộ 》, cầm trong tay nặng trịch năm quyển sách.
Đi ngang qua tiệm trà sữa, mua một ly khoai môn viên xuân.
Trở lại trường học, Trang Tử Ngang bị bảo vệ ngăn ở cửa.
Mặc dù trường học không cưỡng chế mặc đồng phục học sinh, nhưng vẫn không cho phép mặc quần áo kỳ dị.
Áo sơ mi hoa trên người Trang Tử Ngang thực sự quá chói mắt.
Mãi đến khi anh ta đưa giấy xin nghỉ học và phiếu ký tên của giáo viên chủ nhiệm ra, bảo vệ lại gọi điện xác nhận một chút, mới để anh ta vào.
"Haiz, học sinh bây giờ, luộm thuộm, chẳng ra làm sao!"
Trang Tử Ngang bước vào cổng trường, nghe thấy tiếng thở dài của bác bảo vệ ở phía sau, trong lòng dâng lên một cảm giác bi thương.
Chú không biết, anh là học sinh đặc biêt, đã liên tục xếp hạng nhất cả năm hai .
Là một trong ba học sinh giỏi được thành phố bình chọn, cán bộ học sinh ưu tú.
Chỉ là đối với Trang Tử Ngang giờ phút này mà nói, tất cả những thứ này đều là hư danh.
Ba tháng sau, tất cả mọi thứ liên quan đến anh đều sẽ tiêu tan như khói.
Đang lúc tan học, trên sân thể dục ồn ào náo nhiệt.
Ngoài cửa phòng học lớp 9, mấy học sinh đang đuổi bắt đùa giỡn.
Khi Trang Tử Ngang ăn mặc như gà trống đi vào phòng học, lập tức thu hút ánh mắt của toàn bộ học sinh.
"Mẹ kiếp, cậu ta bị thần kinh à mà mặc như vậy tới trường học."
"Bị chủ nhiệm giáo dục bắt được, bắt đầu kiểm điểm ba nghìn chữ."
"Trang Tử Ngang hôm qua xin nghỉ bệnh, vừa nhìn như vậy, là bệnh không nhẹ nha!"
...
Trang Tử Ngang không để ý đến ánh mắt như nhìn quái vật của các bạn học, trực tiếp đi về phía chỗ ngồi của mình, sau khi hít sâu một hơi, đưa trà sữa cho nữ sinh bàn trước.
Mộ Thi, xin lỗi, hôm qua cho cậu leo cây, tớ mua trà sữa bồi tội cho cậu.
Lâm Mộ Thi, nữ thần cấp bậc hoa khôi trường.
Một đôi mắt phượng đẹp đẽ, làn da trắng nõn như sữa bò, tựa như một nàng công chúa xinh đẹp.
Nữ sinh như vậy, bên người chưa bao giờ thiếu người theo đuổi.
Nhưng cô đối với nam sinh khác coi như không thấy, duy chỉ có đối với Trang Tử Ngang, luôn thể hiện ra một mặt dịu dàng.
Hai người ngồi trước bàn sau, sớm chiều ở chung, kết thành tình bạn rất thuần túy quý giá.
Hôm qua có một bộ phim được công chiếu, Lâm Mộ Thi sáng sớm đã hẹn, để Trang Tử Ngang đi xem cùng cô.
Nhưng bởi vì Trang Tử Ngang đi bệnh viện khám bệnh, chỉ có thể bỏ lỡ.
"Sao cậu không trả lời tin nhắn của tớ?" Lâm Mộ Thi chất vấn.
Trang Tử Ngang lấy điện thoại ra, lúc này mới phát hiện có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
Trong đó có ba tin nhắn đến từ Lâm Mộ Thi.
"Trang Tử Ngang, tớ nghe Lý Hoàng Hiên nói, cậu xin nghỉ đi bệnh viện."
"Cậu có sao không? Phim có thể lần sau lại đi xem."
"Nếu cậu còn không trả lời tin nhắn, tớ sẽ không để ý tới cậu nữa."
Rõ ràng là quan tâm, nhưng từ trong câu chữ, lại có thể đọc được một chút hờn dỗi.
Sống mũi Trang Tử Ngang cay xót, thiếu chút nữa rơi lệ.
Anh cố gắng kiềm chế bi thương: "Mộ Thi, tớ không có việc gì, cậu uống một ngụm trà sữa, coi như tha thứ cho tớ được không?"
Lâm Mộ Thi trừng mắt phượng, do dự một lát, bưng trà sữa lên nhấp nhẹ một ngụm.
Vị trà sữa tinh tế, thơm ngọt sảng khoái.
"Bổn tiểu thư chỉ là khát nước, mới không tha thứ cho cậu."
Trang Tử Ngang dốc hết toàn lực mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười chua xót.
Lúc này, một nam sinh cao gầy đi vào, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Trang Tử Ngang, kéo cổ họng gào to.
"Con trai, con mặc cái đồ gì vậy? Không sợ lão Trương chém sống con à?"
Lý Hoàng Hiên là bạn ngồi cùng bàn của Trang Tử Ngang, cũng là bạn thân nhất, luôn xưng hô cha con.
Anh vừa vào phòng học, nhìn thấy Trang Tử Ngang mặc áo sơ mi hoa, tưởng rằng mình bị hoa mắt.
Trang Tử Ngang là lớp trưởng, học sinh ba tốt, luôn luôn an phận thủ thường, theo khuôn phép cũ, là học sinh ngoan giáo viên yên tâm nhất.
Hôm nay lại dẫn đầu gây chuyện, mặc vào trang phục kỳ dị.
"Con trai, tớ đi bệnh viện một chuyến, muốn thay đổi tâm trạng." Trang Tử Ngang ra vẻ thoải mái giải thích.
"Không sai, có phẩm vị, trên cổ lại thêm một cái dây chuyền vàng lớn, càng có hương vị." Lý Hoàng Hiên cười lớn trêu chọc.
"Tặng cho cậu." Trang Tử Ngang đặt bộ 《 Thiên Long Bát Bộ》 lên bàn học của Lý Hoàng Hiên.
Lý Hoàng Hiên là một người mê tiểu thuyết võ hiệp, ngày thường hay lén đọc sách trong lớp.
Bây giờ nhìn thấy phần quà này, lập tức vui mừng quá đỗi.
Cậu ta ôm bả vai Trang Tử Ngang: "Con trai, con thật có hiếu, trúng số rồi à?"
Trang Tử Ngang lấy cớ không để ý: "Còn tám tháng nữa là sinh nhật của cậu rồi!"
Lâm Mộ Thi nghe xong, cười đến vô cùng vui vẻ.
Bộ ngực rất có quy mô, rung rinh theo nhịp cười.
Nhìn hai người bạn thân bên cạnh, Trang Tử Ngang thầm kêu lên.
Mình thật không nỡ xa các cậu!
"Lẩu, thịt nướng, trà sữa, Coca Cola những thứ này gần đây đều có thể không ăn không uống."
"Tôi cũng có thể ngủ sớm dậy sớm, không còn thức đêm nữa."
Trang Tử Ngang nhìn chằm chằm bác sĩ chủ trị Trần Đức Tu, vẻ mặt thành khẩn.
Bởi vì anh mơ hồ cảm thấy, tình trạng thân thể của mình, tựa hồ phi thường không ổn.
Trần Đức Tu chừng năm mươi tuổi, kiểu tóc Địa Trung Hải, đeo kính mắt vàng thật dày.
Phía sau là giấy thưởng treo đầy mặt tường, yên lặng kể ra y thuật tinh xảo, đức cao vọng trọng của ông.
"Không, cậu muốn ăn cái gì thì ăn cái đó đi!"
Một câu nhẹ nhàng như vậy, ở trong phòng, lại giống như sấm sét giữa trời quang.
Điếc tai nhức óc!
Trên sách chẩn đoán Trần Đức Tu đưa tới, in rậm rạp thuật ngữ y học.
Phiên dịch ra, ước chừng chỉ có tám chữ.
Bệnh nan y không chữa được, không thể cứu vãn.
"Bác sĩ Trần, tôi còn bao nhiêu thời gian?" Giọng nói của Trang Tử Ngang run rẩy, trong lòng tràn ngập sợ hãi đối với cái chết.
"Tối đa ba tháng, nghĩ thoáng một chút, ai cũng không thể thoát khỏi ngày đó." Trần Đức Tu bất đắc dĩ thở dài.
Làm bác sĩ, ông đã nhìn quen sinh tử, vốn tưởng rằng sớm đã tâm lặng như nước.
Nhưng nhìn thấy thiếu niên xanh tươi như thế, sắp không còn sống được bao lâu, vẫn cảm thấy thương tiếc.
Ở trước mặt bệnh tật, sinh mệnh lộ ra đặc biệt yếu ớt.
Trang Tử Ngang tay cầm sách chẩn đoán bệnh, không nhớ rõ là rời khỏi bệnh viện như thế nào.
Đầu óc anh trống rỗng, ngơ ngác đi trên đường, đụng ngã mấy chiếc xe đạp công cộng.
Mười tám tuổi, ở mùa hoa đào nở rộ này, sinh mệnh cũng đã bắt đầu đếm ngược.
Ba tháng, chín mươi ngày, hai ngàn một trăm sáu mươi giờ...
Trần Đức Tu nói ba tháng, trên thực tế khả năng không nhiều như vậy.
Trong nháy mắt, anh đã muốn cáo biệt thế giới này.
Hiển nhiên anh còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Nước mắt theo khóe mắt, lặng lẽ chảy xuống.
Tất cả bi thương cùng tiếc nuối, cùng nhau lấp đầy lồng ngực, không biết nên giải tỏa như thế nào.
Ngoài bệnh viện có một khu chợ bán sỉ, Trang Tử Ngang nhìn thấy trong tiệm quần áo treo đầy quần áo giá rẻ xanh đỏ lòe loẹt, loa lớn ở cửa không biết mệt mỏi mà hô hào bán phá giá lỗ vốn, thanh lý hàng tồn.
Quần áo của anh vẫn còn dính mùi thuốc khử trùng khó ngửi, bây giờ chỉ muốn nhanh chóng cởi ra vứt đi.
Giống như là như vậy, có thể phân rõ giới hạn với bệnh viện.
Bước chân của Tử Thần có phải là có thể chậm một chút hay không?
Chẳng qua là buồn cười tự lừa mình dối người mà thôi.
"Ông chủ, bộ quần áo kia bao nhiêu tiền?" Trang Tử Ngang chỉ vào một chiếc áo sơ mi hoa màu sắc vô cùng diễm lệ.
Ngũ thải ban lan, giống như đánh đổ bàn cờ.
Ở trong bệnh viện, đưa mắt khắp nơi là tái nhợt bệnh tật.
Hiện tại anh cực độ khát vọng cuộc sống có thể có thêm một chút sắc thái.
"Ba mươi đồng." Ông chủ hơi chần chờ nhắc nhở thiếu niên trước mắt: "Nhưng phong cách này không thích hợp với cậu."
Trang Tử Ngang móc tiền ra: "Không sao, tôi rất thích."
Áo sơ mi hoa diễm tục, cùng khí chất nhã nhặn của anh thập phần không hợp, cực kỳ giống trẻ con mặc trộm quần áo người lớn.
Tiếp theo, Trang Tử Ngang đặc biệt đi hiệu sách một chuyến, mua một bộ 《 Thiên Long Bát Bộ 》, cầm trong tay nặng trịch năm quyển sách.
Đi ngang qua tiệm trà sữa, mua một ly khoai môn viên xuân.
Trở lại trường học, Trang Tử Ngang bị bảo vệ ngăn ở cửa.
Mặc dù trường học không cưỡng chế mặc đồng phục học sinh, nhưng vẫn không cho phép mặc quần áo kỳ dị.
Áo sơ mi hoa trên người Trang Tử Ngang thực sự quá chói mắt.
Mãi đến khi anh ta đưa giấy xin nghỉ học và phiếu ký tên của giáo viên chủ nhiệm ra, bảo vệ lại gọi điện xác nhận một chút, mới để anh ta vào.
"Haiz, học sinh bây giờ, luộm thuộm, chẳng ra làm sao!"
Trang Tử Ngang bước vào cổng trường, nghe thấy tiếng thở dài của bác bảo vệ ở phía sau, trong lòng dâng lên một cảm giác bi thương.
Chú không biết, anh là học sinh đặc biêt, đã liên tục xếp hạng nhất cả năm hai .
Là một trong ba học sinh giỏi được thành phố bình chọn, cán bộ học sinh ưu tú.
Chỉ là đối với Trang Tử Ngang giờ phút này mà nói, tất cả những thứ này đều là hư danh.
Ba tháng sau, tất cả mọi thứ liên quan đến anh đều sẽ tiêu tan như khói.
Đang lúc tan học, trên sân thể dục ồn ào náo nhiệt.
Ngoài cửa phòng học lớp 9, mấy học sinh đang đuổi bắt đùa giỡn.
Khi Trang Tử Ngang ăn mặc như gà trống đi vào phòng học, lập tức thu hút ánh mắt của toàn bộ học sinh.
"Mẹ kiếp, cậu ta bị thần kinh à mà mặc như vậy tới trường học."
"Bị chủ nhiệm giáo dục bắt được, bắt đầu kiểm điểm ba nghìn chữ."
"Trang Tử Ngang hôm qua xin nghỉ bệnh, vừa nhìn như vậy, là bệnh không nhẹ nha!"
...
Trang Tử Ngang không để ý đến ánh mắt như nhìn quái vật của các bạn học, trực tiếp đi về phía chỗ ngồi của mình, sau khi hít sâu một hơi, đưa trà sữa cho nữ sinh bàn trước.
Mộ Thi, xin lỗi, hôm qua cho cậu leo cây, tớ mua trà sữa bồi tội cho cậu.
Lâm Mộ Thi, nữ thần cấp bậc hoa khôi trường.
Một đôi mắt phượng đẹp đẽ, làn da trắng nõn như sữa bò, tựa như một nàng công chúa xinh đẹp.
Nữ sinh như vậy, bên người chưa bao giờ thiếu người theo đuổi.
Nhưng cô đối với nam sinh khác coi như không thấy, duy chỉ có đối với Trang Tử Ngang, luôn thể hiện ra một mặt dịu dàng.
Hai người ngồi trước bàn sau, sớm chiều ở chung, kết thành tình bạn rất thuần túy quý giá.
Hôm qua có một bộ phim được công chiếu, Lâm Mộ Thi sáng sớm đã hẹn, để Trang Tử Ngang đi xem cùng cô.
Nhưng bởi vì Trang Tử Ngang đi bệnh viện khám bệnh, chỉ có thể bỏ lỡ.
"Sao cậu không trả lời tin nhắn của tớ?" Lâm Mộ Thi chất vấn.
Trang Tử Ngang lấy điện thoại ra, lúc này mới phát hiện có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
Trong đó có ba tin nhắn đến từ Lâm Mộ Thi.
"Trang Tử Ngang, tớ nghe Lý Hoàng Hiên nói, cậu xin nghỉ đi bệnh viện."
"Cậu có sao không? Phim có thể lần sau lại đi xem."
"Nếu cậu còn không trả lời tin nhắn, tớ sẽ không để ý tới cậu nữa."
Rõ ràng là quan tâm, nhưng từ trong câu chữ, lại có thể đọc được một chút hờn dỗi.
Sống mũi Trang Tử Ngang cay xót, thiếu chút nữa rơi lệ.
Anh cố gắng kiềm chế bi thương: "Mộ Thi, tớ không có việc gì, cậu uống một ngụm trà sữa, coi như tha thứ cho tớ được không?"
Lâm Mộ Thi trừng mắt phượng, do dự một lát, bưng trà sữa lên nhấp nhẹ một ngụm.
Vị trà sữa tinh tế, thơm ngọt sảng khoái.
"Bổn tiểu thư chỉ là khát nước, mới không tha thứ cho cậu."
Trang Tử Ngang dốc hết toàn lực mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười chua xót.
Lúc này, một nam sinh cao gầy đi vào, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Trang Tử Ngang, kéo cổ họng gào to.
"Con trai, con mặc cái đồ gì vậy? Không sợ lão Trương chém sống con à?"
Lý Hoàng Hiên là bạn ngồi cùng bàn của Trang Tử Ngang, cũng là bạn thân nhất, luôn xưng hô cha con.
Anh vừa vào phòng học, nhìn thấy Trang Tử Ngang mặc áo sơ mi hoa, tưởng rằng mình bị hoa mắt.
Trang Tử Ngang là lớp trưởng, học sinh ba tốt, luôn luôn an phận thủ thường, theo khuôn phép cũ, là học sinh ngoan giáo viên yên tâm nhất.
Hôm nay lại dẫn đầu gây chuyện, mặc vào trang phục kỳ dị.
"Con trai, tớ đi bệnh viện một chuyến, muốn thay đổi tâm trạng." Trang Tử Ngang ra vẻ thoải mái giải thích.
"Không sai, có phẩm vị, trên cổ lại thêm một cái dây chuyền vàng lớn, càng có hương vị." Lý Hoàng Hiên cười lớn trêu chọc.
"Tặng cho cậu." Trang Tử Ngang đặt bộ 《 Thiên Long Bát Bộ》 lên bàn học của Lý Hoàng Hiên.
Lý Hoàng Hiên là một người mê tiểu thuyết võ hiệp, ngày thường hay lén đọc sách trong lớp.
Bây giờ nhìn thấy phần quà này, lập tức vui mừng quá đỗi.
Cậu ta ôm bả vai Trang Tử Ngang: "Con trai, con thật có hiếu, trúng số rồi à?"
Trang Tử Ngang lấy cớ không để ý: "Còn tám tháng nữa là sinh nhật của cậu rồi!"
Lâm Mộ Thi nghe xong, cười đến vô cùng vui vẻ.
Bộ ngực rất có quy mô, rung rinh theo nhịp cười.
Nhìn hai người bạn thân bên cạnh, Trang Tử Ngang thầm kêu lên.
Mình thật không nỡ xa các cậu!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro