Chỉ Còn Sống Được Ba Tháng , Xin Cho Ta Thong Dong Chịu Chết

Nhân Sinh Vui Vẻ Là Tốt Rồi

Cao Ngọa Bắc

2024-07-20 20:35:02

Bầu trời trong xanh, mây trắng lững lờ trôi.

Trang Tử Ngang và bạn mới Tô Vũ Điệp ăn no nê đồ ăn vặt, coi như cơm trưa.

Ngồi trên ghế dài của trung tâm thương mại, tắm ánh nắng buổi chiều.

Váy xếp màu xanh thẳm của Tô Vũ Điệp bị gió nhẹ lay động, lộ ra hai bắp chân trắng như tuyết, hai chân cô một trên một dưới đong đưa, có vẻ rất không an phận.

"Trang Tử Ngang, chiều nay cậu về trường học không?" Tô Vũ Điệp ngẩng đầu nhìn trời.

"Không về." Trang Tử Ngang quả quyết trả lời.

Phản nghịch trong xương cốt bị kích phát ra, anh dự định trốn học nửa ngày.

Làm bé ngoan vài chục năm, rốt cuộc có thể tùy hứng một phen.

Ở cùng với bạn tốt, thú vị hơn ở trường nhiều.

Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên anh cảm nhận được loại lạc thú này, cảm thấy vô cùng kích thích.

"Vậy chiều nay chúng ta đi đâu?" Tô Vũ Điệp nhích lại gần Trang Tử Ngang.

Mùi thơm cơ thể thiếu nữ, chui thẳng vào trong mũi anh.

Bất tri bất giác, hai người từ xa lạ, trở thành "chúng ta".

Trang Tử Ngang nghĩ nghĩ, sau đó hỏi: "Cậu thích câu cá không?"

Tô Vũ Điệp cau mày lắc đầu liên tục: "Không đâu, từ trước đến nay mình chưa từng câu được con cá nào."

"Vậy mình dẫn cậu đi bờ sông câu cá, mình là cao thủ." Trang Tử Ngang tự biên tự diễn.

Mỗi năm nghỉ hè, anh đều sẽ đến nông thôn ở một thời gian, cùng ông nội đi câu cá, là cuộc sống rất nhàn nhã, hưởng thụ.

Thật ra anh cũng không phải cao thủ, đời này câu cá, có thể đếm được trên đầu ngón tay.

"Vậy được rồi, cậu phải câu cho mình một con cá mè hoa thật lớn." Tô Vũ Điệp cong môi.

Nói đi là đi, Trang Tử Ngang đi đến cửa hàng đồ câu cá, tốn hơn một trăm đồng, liền mua được một cần câu rất rẻ.

Nếu như là trước kia, có lẽ anh sẽ tiếc tiền, nhưng bây giờ không tiêu nữa thì không kịp.

Đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Tô Vũ Điệp kéo góc áo Trang Tử Ngang: "Chúng ta mua chút đồ ăn, có thể ăn ở bờ sông."

"Cậu là quỷ chết đói đầu thai sao?" Trang Tử Ngang tương đối im lặng.

Tô Vũ Điệp nhìn tủ kính cửa hàng tiện lợi, điềm đạm đáng yêu cầu: "Chỉ mua một chút đồ ăn vặt thôi, được không?"

Trang Tử Ngang đầu hàng: "Được được được, đều nghe lời cậu."

"Được lắm, mau đi mua." Tô Vũ Điệp vui vẻ như một đứa trẻ.

Trang Tử Ngang đi vào trong tiệm, tùy tiện mua một ít quả hạch, thịt bò khô, bánh quy Oreo gì đó ở trên kệ.

Dù sao mới quen biết, anh cũng không rõ ràng cô bé này thích ăn cái gì.

Bên cạnh cửa hàng tiện lợi có một hiệu sách nhỏ, lúc Trang Tử Ngang đi ra, phát hiện Tô Vũ Điệp đang lướt điện thoại, xem một số trò cười nhạt nhẽo, tự mình cười ngả nghiêng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Oa, thứ cậu xem thật sâu sắc." Trang Tử Ngang trêu chọc một câu.

Tô Vũ Điệp đương nhiên có thể nghe ra anh nói dối, không cho là đúng nói: "Nhân sinh vui vẻ là tốt rồi, tại sao phải có chiều sâu như vậy?"

"Có lý, hiểu càng nhiều tri thức, chưa chắc đã càng vui vẻ." Trang Tử Ngang đồng ý.

"Đúng vậy, bất kể là nhà khoa học, nhà tư tưởng, nhà triết học, cuối cùng đều phải chết." Tô Vũ Điệp thuận miệng nói.

Là người trẻ tuổi, cô dường như không có kiêng kị gì đối với chữ "chết" này.

Trang Tử Ngang đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo lẩm bẩm nói: "Ừm, chúng ta cũng là người sắp chết."

Trường học xây dựa vào núi, dưới núi chính là một dòng sông xuyên qua thành phố.

Nước biếc chảy xuôi, sóng biếc dập dờn.

Ánh nắng chiều chiếu xuống, mặt sông phản chiếu ra từng điểm kim quang.

Trang Tử Ngang móc mồi câu, tiêu sái vung cần câu, sau đó ngồi xếp bằng ở trên đá cuội bờ sông.

Tựa như Khương Tử Nha câu cá đợi thời, khí định thần nhàn.

Bỗng nhiên, bên tai truyền đến một tiếng cười như chuông bạc, khiến anh mất tập trung.

"Cậu nhỏ giọng một chút, đừng dọa cá của mình chạy mất."

"Xin lỗi, chuyện cười này quá buồn cười, cậu mau nhìn xem." Tô Vũ Điệp đưa điện thoại tới trước mặt Trang Tử Ngang.

"Mình là người có chiều sâu như vậy, sao lại đi xem loại chuyện cười nhảm nhí này?" Trang Tử Ngang ghét bỏ nói.

"Xem thử đi!" Tô Vũ Điệp làm nũng.

Trang Tử Ngang miễn cưỡng, liếc hai mắt, nào ngờ chỉ hai mắt đã khiến anh đi vào con đường không có lối về.

"Ha ha ha..."

Bất tri bất giác, hai cái đầu chụm lại với nhau, nhìn thấy một màn cười vô cùng ngây thơ, tiếng cười như kẻ ngốc liên tiếp vang lên.

Tô Vũ Điệp cười rất thoải mái, rõ ràng là chuyện cười bình thường, cũng có thể ôm bụng cười to.

Trang Tử Ngang tự hỏi, ngày thường là người có điểm cười tương đối cao, nhưng bị cô gái bên cạnh lây nhiễm, cũng sẽ không kìm lòng được.

Sợ cười quá lớn tiếng, quấy nhiễu con cá dưới đáy nước, anh nhịn rất vất vả.

"Trang Tử Ngang, lấy đồ ăn vặt của cậu ra đây, mình muốn ăn." Tô Vũ Điệp yêu cầu.

Trang Tử Ngang lấy túi nhựa bên người ra: "Có quả hạch, bánh quy, thịt bò khô, cậu muốn ăn cái gì?"

"Cậu chọn giúp mình đi, mình cái gì cũng thích."

Người tham ăn đều là không kén ăn.

Trang Tử Ngang tiện tay lấy ra một túi bánh quy Oreo đưa tới.

Tô Vũ Điệp mở bao bì ra, không kịp chờ đợi cắn một miếng: "Giòn quá, cậu cũng ăn một miếng."

"Mình rất no rồi, không ăn." Trang Tử Ngang kéo dài giọng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tô Vũ Điệp trực tiếp cầm một miếng nhét vào miệng anh, còn ghét bỏ nói: "Lề mề."

Bánh quy vừa giòn vừa ngọt, nhưng có ngọt đến đâu cũng không ngọt bằng nụ cười của cô gái.

Trang Tử Ngang quên sạch sẽ thân phận cao thủ câu cá, vẫn cùng Tô Vũ Điệp xem chuyện cười.

Xem xong một lần còn chưa đã, còn phải xem lại một lần.

Giống như hai kẻ ngốc, tìm kiếm niềm vui thuần túy nhất, mãi đến khi cổ bị vẹo đến mức không chịu nổi nữa, anh mới ngẩng đầu lên hoạt động một chút.

Đột nhiên nhớ tới mục đích ban đầu, nâng cần câu lên, mồi câu sớm đã bị ăn sạch.

Thời gian trôi qua, như từng cánh hoa tàn lụi, mặt trời trên bầu trời càng ngày càng nghiêng.

Trước kia đi học, Trang Tử Ngang cảm thấy thời gian buổi chiều đặc biệt khó khăn, nhưng hôm nay từ giữa trưa đến hoàng hôn, lại giống như trong nháy mắt.

Chân trời một vòng mặt trời chiều, phủ lên khuôn mặt thiếu nam thiếu nữ.

"Mình muốn ngồi xe buýt sáu giờ mười phút về nhà." Tô Vũ Điệp đứng dậy duỗi người.

"Mình còn chưa câu được cá." Trang Tử Ngang lầm bầm một tiếng.

"Mình thấy cậu cứ như một con cá, ngốc nghếch." Tô Vũ Điệp cười nhạo.

Hai người rời khỏi bờ sông, dọc theo con đường đá trở lại phố ăn vặt.

Đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt, Tô Vũ Điệp dừng bước, ngẩn người nhìn chiếc bánh kem tinh xảo trong tủ kính.

"Không phải chứ, cậu lại đói bụng à?" Trang Tử Ngang kinh ngạc.

"Không có, cậu nói cậu và người nhà quan hệ không tốt, không bằng mua bánh ngọt cho họ, ăn đồ ngọt sẽ mang đến niềm vui." Tô Vũ Điệp chân thành nói.

Nếu như là người khác đưa ra đề nghị như vậy, Trang Tử Ngang nhất định sẽ một mực từ chối.

Hơn mười năm thân tình xa cách, không phải một cái bánh ngọt nhỏ có thể bù đắp.

Nhưng đón nhận ánh mắt của Tô Vũ Điệp, lời từ chối đến bên miệng, lại không đành lòng nói ra.

Cô gái này xuất phát từ chân tâm, muốn giúp anh tu bổ quan hệ với người nhà.

Cô tin tưởng, nhân tính ấm áp, có thể chiến thắng sự lạnh lùng.

Cuối cùng, theo đề nghị của Tô Vũ Điệp, Trang Tử Ngang mua một phần bánh dâu tây, giá hơi đắt, lúc trả tiền anh còn rất tiếc.

Hai người đi đến trạm xe buýt trước cổng trường, xe buýt số 19 vừa vặn đến.

"Trang Tử Ngang, tạm biệt." Tô Vũ Điệp phất phất tay, sau đó nhảy lên xe.

"Tạm biệt, bạn của mình." Trang Tử Ngang cũng phất phất tay.

Nhưng giọng nói của anh, chỉ có chính anh có thể nghe thấy.

Thật sự là một cô gái thú vị.

Không ổn, quên xin số điện thoại của cô rồi.

Xe buýt càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất trong dòng xe cộ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Còn Sống Được Ba Tháng , Xin Cho Ta Thong Dong Chịu Chết

Số ký tự: 0