Chương 15
2024-11-10 23:31:17
"... Tôi nhớ công ty hiện đang tuyển biên dịch... Ừ, đúng rồi, gửi vài tài liệu qua đây... Bên tôi có người phù hợp, thứ bảy chủ nhật qua là được... Không cần nói với lão già, tiền lương trực tiếp chuyển từ tài khoản của tôi."
Hoắc Minh Sâm gọi điện xong mới đi ra khỏi ban công, cúi đầu đi vào phòng tắm, thầm nghĩ đây là lần đầu tiên trong đời cậu phải hao tâm tổn trí vì người khác như vậy. Tên khốn Lục Khởi này mà dám làm chuyện có lỗi với cậu thì cậu sẽ phế hắn.
Giường của Phương Kỳ ở gần ban công, tuy không nghe kỹ lắm nhưng từ những câu từ rời rạc cũng có thể đoán được tám chín phần, nhất thời ngoài lo lắng ra thì vẫn là lo lắng, hắn ta thở dài, vừa chơi game vừa nói: "Được lắm, đến cả quan hệ bên ông già mà cậu cũng động vào, đừng trách người anh em này không nhắc cậu, vừa nhìn là biết hắn không phải thứ tốt đẹp gì, đến lúc đó có thể hại chết cậu."
Nếu Hoắc Minh Sâm chỉ chơi đùa, Phương Kỳ đã không lo lắng đến vậy nhưng nhìn tình hình hiện tại thì khó nói.
"Hắn là người, không phải thứ."
Hoắc Minh Sâm cởi áo khoác vắt lên lưng ghế, phát huy hết bản chất độc miệng: "Trên đời này chỉ có mình cậu mới là thứ tốt."
Vừa dứt lời, cậu nghe thấy có tiếng động nhẹ bên chân, thì ra là một tấm thẻ rơi ra từ túi áo khoác. Hoắc Minh Sâm nghi ngờ cúi đầu nhặt lên nhìn, vừa cảm thấy quen quen thì nhận ra đó chính là thẻ ngân hàng mà cậu đưa cho Lục Khởi hôm nay.
Cậu không ngốc đến mức cho rằng đối phương vô tình để vào túi mình, vậy chỉ có một câu trả lời duy nhất - Lục Khởi không muốn.
Nhưng... tại sao lại không muốn...
Hoắc Minh Sâm không hiểu, bản tính cậu đa nghi nhạy cảm nên trong lòng nhất thời trăm mối ngổn ngang, không nói rõ được là vui hay buồn, cậu cau mày đến mức có thể kẹp chết con ruồi, vô thức nắm chặt thẻ rồi lại lặng lẽ buông ra, cuối cùng cậu lại ném nó vào ngăn kéo.
Tham gia câu lạc bộ cũng có tiền thưởng, đây là điều Lục Khởi mới phát hiện gần đây. Kiếp trước hắn vào hội sinh viên, từng bước leo lên vị trí phó chủ tịch, trong vài năm đã mở rộng được vòng quan hệ, giúp ích không nhỏ cho tương lai nên kiếp này đương nhiên hắn cũng làm vậy, ngay khi hội sinh viên tuyển dụng hắn đã đi phỏng vấn.
[Ting! Chúc mừng kí chủ đã vượt qua vòng phỏng vấn của hội sinh viên, chỉ số quan hệ +3, nhận được tiền thưởng 500 nhân dân tệ, đã gửi vào tài khoản của ngài, vui lòng kiểm tra.]
Lục Khởi nghe vậy liền dừng bước dứt khoát rẽ vào địa điểm phỏng vấn tuyển dụng của phòng công tác sinh viên. Hắn đẹp trai, lại khéo ăn khéo nói, có kiến thức của kiếp trước làm nền tảng, nên lúc nói chuyện khiến người ta chỉ thấy kiến thức uyên bác, cộng thêm thành tích xuất sắc nên vào câu lạc bộ nào cũng được thông qua. Vì vậy trên đường đi tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên không dứt,
[Ting! Chúc mừng kí chủ đã vượt qua vòng phỏng vấn của phòng công tác sinh viên, chỉ số quan hệ +10, nhận được tiền thưởng 600 nhân dân tệ.]
Hoắc Minh Sâm gọi điện xong mới đi ra khỏi ban công, cúi đầu đi vào phòng tắm, thầm nghĩ đây là lần đầu tiên trong đời cậu phải hao tâm tổn trí vì người khác như vậy. Tên khốn Lục Khởi này mà dám làm chuyện có lỗi với cậu thì cậu sẽ phế hắn.
Giường của Phương Kỳ ở gần ban công, tuy không nghe kỹ lắm nhưng từ những câu từ rời rạc cũng có thể đoán được tám chín phần, nhất thời ngoài lo lắng ra thì vẫn là lo lắng, hắn ta thở dài, vừa chơi game vừa nói: "Được lắm, đến cả quan hệ bên ông già mà cậu cũng động vào, đừng trách người anh em này không nhắc cậu, vừa nhìn là biết hắn không phải thứ tốt đẹp gì, đến lúc đó có thể hại chết cậu."
Nếu Hoắc Minh Sâm chỉ chơi đùa, Phương Kỳ đã không lo lắng đến vậy nhưng nhìn tình hình hiện tại thì khó nói.
"Hắn là người, không phải thứ."
Hoắc Minh Sâm cởi áo khoác vắt lên lưng ghế, phát huy hết bản chất độc miệng: "Trên đời này chỉ có mình cậu mới là thứ tốt."
Vừa dứt lời, cậu nghe thấy có tiếng động nhẹ bên chân, thì ra là một tấm thẻ rơi ra từ túi áo khoác. Hoắc Minh Sâm nghi ngờ cúi đầu nhặt lên nhìn, vừa cảm thấy quen quen thì nhận ra đó chính là thẻ ngân hàng mà cậu đưa cho Lục Khởi hôm nay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu không ngốc đến mức cho rằng đối phương vô tình để vào túi mình, vậy chỉ có một câu trả lời duy nhất - Lục Khởi không muốn.
Nhưng... tại sao lại không muốn...
Hoắc Minh Sâm không hiểu, bản tính cậu đa nghi nhạy cảm nên trong lòng nhất thời trăm mối ngổn ngang, không nói rõ được là vui hay buồn, cậu cau mày đến mức có thể kẹp chết con ruồi, vô thức nắm chặt thẻ rồi lại lặng lẽ buông ra, cuối cùng cậu lại ném nó vào ngăn kéo.
Tham gia câu lạc bộ cũng có tiền thưởng, đây là điều Lục Khởi mới phát hiện gần đây. Kiếp trước hắn vào hội sinh viên, từng bước leo lên vị trí phó chủ tịch, trong vài năm đã mở rộng được vòng quan hệ, giúp ích không nhỏ cho tương lai nên kiếp này đương nhiên hắn cũng làm vậy, ngay khi hội sinh viên tuyển dụng hắn đã đi phỏng vấn.
[Ting! Chúc mừng kí chủ đã vượt qua vòng phỏng vấn của hội sinh viên, chỉ số quan hệ +3, nhận được tiền thưởng 500 nhân dân tệ, đã gửi vào tài khoản của ngài, vui lòng kiểm tra.]
Lục Khởi nghe vậy liền dừng bước dứt khoát rẽ vào địa điểm phỏng vấn tuyển dụng của phòng công tác sinh viên. Hắn đẹp trai, lại khéo ăn khéo nói, có kiến thức của kiếp trước làm nền tảng, nên lúc nói chuyện khiến người ta chỉ thấy kiến thức uyên bác, cộng thêm thành tích xuất sắc nên vào câu lạc bộ nào cũng được thông qua. Vì vậy trên đường đi tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên không dứt,
[Ting! Chúc mừng kí chủ đã vượt qua vòng phỏng vấn của phòng công tác sinh viên, chỉ số quan hệ +10, nhận được tiền thưởng 600 nhân dân tệ.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro