Chương 16
2024-11-10 23:31:17
[Ting! Chúc mừng kí chủ đã tham gia câu lạc bộ nhiếp ảnh, hãy cố gắng phát triển thêm nhiều sở thích, trở thành nam thần toàn diện ưu tú, nhận được tiền thưởng khuyến khích 100 nhân dân tệ.]
[Ting! Chúc mừng kí chủ đã tham gia câu lạc bộ văn nghệ, nhận được tiền thưởng khuyến khích 100 nhân dân tệ.]
Lục Khởi chỉ tham gia hai câu lạc bộ chính và hai câu lạc bộ theo sở thích liền dừng lại, thời gian rảnh rỗi của năm nhất không nhiều, nếu hắn tham lam tiền thưởng của hệ thống thì đến lúc đó chắc chắn sẽ không xoay xở kịp, khó tránh khỏi mất cả chì lẫn chài.
Mười mấy ngày huấn luyện quân sự trôi qua trong nháy mắt, trong thời gian này tân sinh viên năm nhất có nhiều việc phải làm. Chắc Hoắc Minh Sâm cũng rất bận nên hai người vẫn không liên lạc, Lục Khởi cũng tranh thủ thời gian rảnh đi tìm một công việc gia sư làm thêm gian ngắn hạn, thời gian tương đối thoải mái, mỗi tối dạy kèm hai tiếng từ 8 giờ đến 10 giờ. Nếu có thể kiên trì thì một tháng cũng có thể kiếm được không ít.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, số còn lại cần phải tính toán kỹ hơn.
Ban học tập sẽ kiểm tra tự học buổi tối, dù kiếp trước Lục Khởi là phó chủ tịch nhưng kiếp này vẫn phải làm từ những việc nhỏ, không biết có phải trùng hợp hay không, hắn và người đồng hành Lý Triệu được phân vào khoa tài chính, nói cách khác, có thể gặp Hoắc Minh Sâm.
"Ôi, thật xui xẻo, sinh viên tài chính đều là những ông lớn, ai cũng không dám chọc."
Lý Triệu và Lục Khởi đều xuất thân từ gia đình bình thường nhưng hắn ta là người thủ đô, vì vậy cũng biết về một số mối quan hệ hơn người khác nên trong lời nói có nhiều oán giận,
"Một lát nữa thu điện thoại, cậu nhìn xem sẽ không ai nộp đâu, không nộp thì thôi nhưng còn không tắt chuông. Lần trước lãnh đạo phòng công tác sinh viên đi thị sát, vừa vặn có người chuông điện thoại reo, tôi suýt thì bị đá khỏi câu lạc bộ."
Tự học buổi tối của trường duy trì nguyên tắc tự nguyện, nếu sợ điện thoại ảnh hưởng đến việc học của mình, cũng có thể tự nguyện nộp lên.
Ừm, tự nguyện.
Người này nói nhiều, Lục Khởi mặc kệ hắn ta lải nhải, không nói một lời, tự giữ im lặng. Tiếng chuông tự học đúng bảy giờ vang lên, lớp học lần lượt có người ngồi vào, Lục Khởi và Lý Triệu bước vào lớp, liếc mắt đã nhìn thấy Hoắc Minh Sâm ngồi ở hàng cuối cùng.
Vật họp theo loài, người chia theo nhóm, con nhà giàu ở thủ đô cũng có phân tầng, mà hiển nhiên Hoắc Minh Sâm đứng đầu. Xung quanh cậu toàn những nhân vật có địa vị tương đương, đây là một vòng tròn, người ngoài không thể chen vào được.
Những nhân vật ngồi ở hàng sau, có người ngủ, có người xem điện thoại, hoàn toàn coi người giám sát Lý Triệu như không khí. Còn Lục Khởi thì vì khí chất và dung mạo quá mức xuất sắc nên như một thỏi nam châm hút chặt ánh mắt của các nữ sinh khoa tài chính.
Không phải tất cả những người có thể vào trường này đều là học sinh giỏi, rất nhiều học sinh cá biệt đều tụ tập ở khoa tài chính. Những công tử bột này đến tự học buổi tối, không phải vì học tập mà phần lớn là để tán gái.
[Ting! Chúc mừng kí chủ đã tham gia câu lạc bộ văn nghệ, nhận được tiền thưởng khuyến khích 100 nhân dân tệ.]
Lục Khởi chỉ tham gia hai câu lạc bộ chính và hai câu lạc bộ theo sở thích liền dừng lại, thời gian rảnh rỗi của năm nhất không nhiều, nếu hắn tham lam tiền thưởng của hệ thống thì đến lúc đó chắc chắn sẽ không xoay xở kịp, khó tránh khỏi mất cả chì lẫn chài.
Mười mấy ngày huấn luyện quân sự trôi qua trong nháy mắt, trong thời gian này tân sinh viên năm nhất có nhiều việc phải làm. Chắc Hoắc Minh Sâm cũng rất bận nên hai người vẫn không liên lạc, Lục Khởi cũng tranh thủ thời gian rảnh đi tìm một công việc gia sư làm thêm gian ngắn hạn, thời gian tương đối thoải mái, mỗi tối dạy kèm hai tiếng từ 8 giờ đến 10 giờ. Nếu có thể kiên trì thì một tháng cũng có thể kiếm được không ít.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, số còn lại cần phải tính toán kỹ hơn.
Ban học tập sẽ kiểm tra tự học buổi tối, dù kiếp trước Lục Khởi là phó chủ tịch nhưng kiếp này vẫn phải làm từ những việc nhỏ, không biết có phải trùng hợp hay không, hắn và người đồng hành Lý Triệu được phân vào khoa tài chính, nói cách khác, có thể gặp Hoắc Minh Sâm.
"Ôi, thật xui xẻo, sinh viên tài chính đều là những ông lớn, ai cũng không dám chọc."
Lý Triệu và Lục Khởi đều xuất thân từ gia đình bình thường nhưng hắn ta là người thủ đô, vì vậy cũng biết về một số mối quan hệ hơn người khác nên trong lời nói có nhiều oán giận,
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Một lát nữa thu điện thoại, cậu nhìn xem sẽ không ai nộp đâu, không nộp thì thôi nhưng còn không tắt chuông. Lần trước lãnh đạo phòng công tác sinh viên đi thị sát, vừa vặn có người chuông điện thoại reo, tôi suýt thì bị đá khỏi câu lạc bộ."
Tự học buổi tối của trường duy trì nguyên tắc tự nguyện, nếu sợ điện thoại ảnh hưởng đến việc học của mình, cũng có thể tự nguyện nộp lên.
Ừm, tự nguyện.
Người này nói nhiều, Lục Khởi mặc kệ hắn ta lải nhải, không nói một lời, tự giữ im lặng. Tiếng chuông tự học đúng bảy giờ vang lên, lớp học lần lượt có người ngồi vào, Lục Khởi và Lý Triệu bước vào lớp, liếc mắt đã nhìn thấy Hoắc Minh Sâm ngồi ở hàng cuối cùng.
Vật họp theo loài, người chia theo nhóm, con nhà giàu ở thủ đô cũng có phân tầng, mà hiển nhiên Hoắc Minh Sâm đứng đầu. Xung quanh cậu toàn những nhân vật có địa vị tương đương, đây là một vòng tròn, người ngoài không thể chen vào được.
Những nhân vật ngồi ở hàng sau, có người ngủ, có người xem điện thoại, hoàn toàn coi người giám sát Lý Triệu như không khí. Còn Lục Khởi thì vì khí chất và dung mạo quá mức xuất sắc nên như một thỏi nam châm hút chặt ánh mắt của các nữ sinh khoa tài chính.
Không phải tất cả những người có thể vào trường này đều là học sinh giỏi, rất nhiều học sinh cá biệt đều tụ tập ở khoa tài chính. Những công tử bột này đến tự học buổi tối, không phải vì học tập mà phần lớn là để tán gái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro