Chương 20
2024-09-04 09:14:34
Nhiều năm trôi qua, hắn lúc đó cũng đã qua bảy mươi tuổi rồi. Con trai còn lại cũng đã lớn, tự lái xe đưa hắn đến thăm mộ. Bên cạnh mộ của Mộ Quân bên phải là mộ của cha mẹ cậu, bên trái là mộ của con trai cậu. Hắn đặt bàn tay khô ráp nhăn nheo lên mộ cậu nói:”Tiểu Quân, chúng ta sắp được gặp lại nhau rồi”
Hắn già rồi, có lẽ lần cuối hắn đến mộ cậu, có khi sau này chưa đến vài ngày hắn đã đến gặp cậu rồi. Hai đứa trẻ nhỏ xíu lon ton chạy đến cạnh hai người chỉ bốn ngôi mộ mà hỏi:”Ông ơi, đây là ai?”
Diệp Hàn chỉ mộ cậu nói:”Đó là mộ của ông con, là chồng của ta, là cha nhỏ của cha con”
Hắn chỉ mộ bố mẹ cậu nói:”Kia là ông bà cố con, là bố mẹ của ông con, là ông bà ngoại của cha con”
Sau đó ngón tay dời đến mộ con trai nói:”Đó là bác của con, là anh trai song sinh của cha con”
Hai đứa trẻ mơ hồ nhìn thấy một hình dáng mờ mờ ảo ảo của một thiếu niên, hai đứa chỉ vào khoảng không nói:”Ông nội đó là ai?”
Hắn nhìn cháu nội hỏi:”Cháu thấy ai?”
Cả hai đáp:”Một thiếu niên, tuổi còn trẻ, gương mặt giống trên mộ của ông nội”
Hắn giật mình sau đó đưa tay xoa đầu cháu nội nói:”Đó là ông con, ta cũng muốn nhìn thấy”
Vài tháng sau, hắn nhập viện vì huyết áp lên cao đột ngột, khiến hắn khó thở. Diệp Hiên đưa hắn vào viện. Đến lúc hắn bình thường lại, tỉnh dậy đã là nửa đêm. Diệp Hiên đang ngồi bên cạnh, Diệp Yến cũng đang ngủ bên giường bên, cạnh đó còn có con trai Diệp Yến. Hắn gọi.”Hiên”
Con trai hắn ngẩng đầu, hai con trai Diệp Yến cũng nhìn hắn. Diệp Hiên đứng dậy bước tới. Diệp Hàn nói:”Cho ta ly nước”
Con trai hắn liền rót nước đưa đến, Diệp Hàn ngồi dậy nhận lấy ly nước mà uống. Hắn uống xong, Diệp Hiên nhận lấy để lên kệ tủ bên cạnh hỏi:”Cha....cha nhỏ có đến không?”
Diệp Hiên hỏi hắn:”Cha nói, cha có phải sắp đến gặp cha nhỏ không?”
Diệp Hàn mỉm cười đáp:”Có lẽ vậy”
Diệp Hiên bật khóc, nói:”Con cũng muốn, con muốn gặp cha nhỏ, từ nhỏ đến lớn con chỉ biết về cha nhỏ qua lời kể của cha, ông quản gia và bà giúp việc với chú và ông bà nội, con chưa từng gặp cha nhỏ, con muốn gặp cha nhỏ”
Diệp Hàn nói với con trai:”Hiện tại không được, con của con vẫn còn nhỏ, Hiên, sẽ có một ngày, gia đình chúng ta sẽ đoàn tụ thôi”
Mấy ngày sau hắn chết, trong lúc mơ hồ hắn nhìn thấy một hình bóng của một đứa trẻ năm tuổi, nụ cười ngọt ngào đẹp như mặt trời, đứng bên cạnh cửa sổ, thấy hắn nhìn, đứa trẻ ấy liền gọi:”Ca ca”
Hắn nhận ra, Diệp Hàn gọi:”Tiểu Quân...”
Diệp Hiên bên cạnh còn đang khó hiểu thì không còn cảm nhận hơi ấm của cơ thể hắn nữa, xác cũng lạnh dần.
Diệp Hàn không còn là lão già bảy mấy tuổi nữa, chỉ là một đứa trẻ bảy tám tuổi đang đứng ở không gian đó, Mộ Quân nhỏ chạy đến cạnh hắn, nắm lấy tay hắn gọi:”Ca ca”
Diệp Hàn ôm chặt lấy đối phương gọi:”Tiểu Quân”
Mộ Quân cười bảo:”Ca ca, chúng ta đi thôi”
Bàn tay nhỏ của cậu nắm lấy bàn tay của hắn kéo hắn chạy đi, hai người lớn dần lên một lúc sau đã không còn là những đứa trẻ nữa.
Ba mươi năm sau, Mộ Diệp Hiên chết trong tai nạn xe cộ. Lúc mở mắt ra mơ hồ nhìn thấy ba bóng lưng trước mắt mình, nhận ra liền vương tay ra phía trước gọi:”Cha, anh hai”
Ba người trước mắt quay đầu lại, một là Diệp Hàn, bên cạnh là Mộ Quân, đứa trẻ nhỏ nhỏ bên cạnh là Mộ Thanh năm tuổi. Diệp Hiên chạy vội đến, từ từ biến thành đứa trẻ năm tuổi lao vào lòng họ. Diệp Hàn ôm lấy con trai nói:”Rất vui được gặp lại con”
Mộ Quân xoa xoa đầu đứa trẻ, là con trai nhỏ của hai người rồi nói:”Gia đình chúng ta đoàn tụ rồi”
Diệp Hàn bế con trai nhỏ, cậu bế con trai lớn, một tay hắn đặt lên eo cậu, hôn lên má cậu nói:”Em nói đúng, gia đình chúng ta đoàn tụ rồi”
Mộ Quân nhìn hắn bật cười sau đó nói:”Chúng ta mau đi thôi”
Hai người đi bên cạnh nhau, bế theo hai đứa trẻ đi về hướng ánh sáng kia rồi biến mất.
Bên ngoài, con trai Diệp Hiên nhận xác cha. Bác sĩ nói:”Chia buồn với cậu, chúng tôi không thể cứu sống Diệp tổng”
Hai người con trai của Diệp Hiên không khóc, mỉm cười bảo:”À, cha tôi ông ấy chỉ là đi tìm ông nội và bác tôi thôi, dù sao thì trước đây đáng lẽ ông ấy sẽ có một nhà bốn người hạnh phúc, ông ấy chưa ra đời thì ông nhỏ đã mất, sau này thì đến bác tôi cuối cùng là ông lớn, hiện tại cha tôi chỉ là đi tìm gia đình của mình, gia đình mà ông ấy luôn nhớ đến và luôn nhắc đến”
Vợ Diệp Hiên đang đứng khóc bên cạnh, nghe con trai nói lời này liền lên tiếng:”Nếu đó là mong muốn của cha con nhiều năm....vậy hãy chôn ông ấy bên cạnh họ, giống như lấp đi nỗi mong muốn nhớ mong suốt nhiều năm”
Hắn già rồi, có lẽ lần cuối hắn đến mộ cậu, có khi sau này chưa đến vài ngày hắn đã đến gặp cậu rồi. Hai đứa trẻ nhỏ xíu lon ton chạy đến cạnh hai người chỉ bốn ngôi mộ mà hỏi:”Ông ơi, đây là ai?”
Diệp Hàn chỉ mộ cậu nói:”Đó là mộ của ông con, là chồng của ta, là cha nhỏ của cha con”
Hắn chỉ mộ bố mẹ cậu nói:”Kia là ông bà cố con, là bố mẹ của ông con, là ông bà ngoại của cha con”
Sau đó ngón tay dời đến mộ con trai nói:”Đó là bác của con, là anh trai song sinh của cha con”
Hai đứa trẻ mơ hồ nhìn thấy một hình dáng mờ mờ ảo ảo của một thiếu niên, hai đứa chỉ vào khoảng không nói:”Ông nội đó là ai?”
Hắn nhìn cháu nội hỏi:”Cháu thấy ai?”
Cả hai đáp:”Một thiếu niên, tuổi còn trẻ, gương mặt giống trên mộ của ông nội”
Hắn giật mình sau đó đưa tay xoa đầu cháu nội nói:”Đó là ông con, ta cũng muốn nhìn thấy”
Vài tháng sau, hắn nhập viện vì huyết áp lên cao đột ngột, khiến hắn khó thở. Diệp Hiên đưa hắn vào viện. Đến lúc hắn bình thường lại, tỉnh dậy đã là nửa đêm. Diệp Hiên đang ngồi bên cạnh, Diệp Yến cũng đang ngủ bên giường bên, cạnh đó còn có con trai Diệp Yến. Hắn gọi.”Hiên”
Con trai hắn ngẩng đầu, hai con trai Diệp Yến cũng nhìn hắn. Diệp Hiên đứng dậy bước tới. Diệp Hàn nói:”Cho ta ly nước”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con trai hắn liền rót nước đưa đến, Diệp Hàn ngồi dậy nhận lấy ly nước mà uống. Hắn uống xong, Diệp Hiên nhận lấy để lên kệ tủ bên cạnh hỏi:”Cha....cha nhỏ có đến không?”
Diệp Hiên hỏi hắn:”Cha nói, cha có phải sắp đến gặp cha nhỏ không?”
Diệp Hàn mỉm cười đáp:”Có lẽ vậy”
Diệp Hiên bật khóc, nói:”Con cũng muốn, con muốn gặp cha nhỏ, từ nhỏ đến lớn con chỉ biết về cha nhỏ qua lời kể của cha, ông quản gia và bà giúp việc với chú và ông bà nội, con chưa từng gặp cha nhỏ, con muốn gặp cha nhỏ”
Diệp Hàn nói với con trai:”Hiện tại không được, con của con vẫn còn nhỏ, Hiên, sẽ có một ngày, gia đình chúng ta sẽ đoàn tụ thôi”
Mấy ngày sau hắn chết, trong lúc mơ hồ hắn nhìn thấy một hình bóng của một đứa trẻ năm tuổi, nụ cười ngọt ngào đẹp như mặt trời, đứng bên cạnh cửa sổ, thấy hắn nhìn, đứa trẻ ấy liền gọi:”Ca ca”
Hắn nhận ra, Diệp Hàn gọi:”Tiểu Quân...”
Diệp Hiên bên cạnh còn đang khó hiểu thì không còn cảm nhận hơi ấm của cơ thể hắn nữa, xác cũng lạnh dần.
Diệp Hàn không còn là lão già bảy mấy tuổi nữa, chỉ là một đứa trẻ bảy tám tuổi đang đứng ở không gian đó, Mộ Quân nhỏ chạy đến cạnh hắn, nắm lấy tay hắn gọi:”Ca ca”
Diệp Hàn ôm chặt lấy đối phương gọi:”Tiểu Quân”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộ Quân cười bảo:”Ca ca, chúng ta đi thôi”
Bàn tay nhỏ của cậu nắm lấy bàn tay của hắn kéo hắn chạy đi, hai người lớn dần lên một lúc sau đã không còn là những đứa trẻ nữa.
Ba mươi năm sau, Mộ Diệp Hiên chết trong tai nạn xe cộ. Lúc mở mắt ra mơ hồ nhìn thấy ba bóng lưng trước mắt mình, nhận ra liền vương tay ra phía trước gọi:”Cha, anh hai”
Ba người trước mắt quay đầu lại, một là Diệp Hàn, bên cạnh là Mộ Quân, đứa trẻ nhỏ nhỏ bên cạnh là Mộ Thanh năm tuổi. Diệp Hiên chạy vội đến, từ từ biến thành đứa trẻ năm tuổi lao vào lòng họ. Diệp Hàn ôm lấy con trai nói:”Rất vui được gặp lại con”
Mộ Quân xoa xoa đầu đứa trẻ, là con trai nhỏ của hai người rồi nói:”Gia đình chúng ta đoàn tụ rồi”
Diệp Hàn bế con trai nhỏ, cậu bế con trai lớn, một tay hắn đặt lên eo cậu, hôn lên má cậu nói:”Em nói đúng, gia đình chúng ta đoàn tụ rồi”
Mộ Quân nhìn hắn bật cười sau đó nói:”Chúng ta mau đi thôi”
Hai người đi bên cạnh nhau, bế theo hai đứa trẻ đi về hướng ánh sáng kia rồi biến mất.
Bên ngoài, con trai Diệp Hiên nhận xác cha. Bác sĩ nói:”Chia buồn với cậu, chúng tôi không thể cứu sống Diệp tổng”
Hai người con trai của Diệp Hiên không khóc, mỉm cười bảo:”À, cha tôi ông ấy chỉ là đi tìm ông nội và bác tôi thôi, dù sao thì trước đây đáng lẽ ông ấy sẽ có một nhà bốn người hạnh phúc, ông ấy chưa ra đời thì ông nhỏ đã mất, sau này thì đến bác tôi cuối cùng là ông lớn, hiện tại cha tôi chỉ là đi tìm gia đình của mình, gia đình mà ông ấy luôn nhớ đến và luôn nhắc đến”
Vợ Diệp Hiên đang đứng khóc bên cạnh, nghe con trai nói lời này liền lên tiếng:”Nếu đó là mong muốn của cha con nhiều năm....vậy hãy chôn ông ấy bên cạnh họ, giống như lấp đi nỗi mong muốn nhớ mong suốt nhiều năm”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro