Cậu Đừng Đi
Bất Hoàn Mỹ Chủ Nghĩa Giả
2024-08-21 18:45:04
Cặp đôi này sử dụng rất nhiều chiêu trò, tận tình phóng túng, rên rỉ đến quên mình.
Cố Khang lấy khăn giấy ướt lau sạch lòng bàn tay của Đỗ Nhược, sau đó ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Trước khi dùng bữa tối, anh chính là người bận rộn nhất trong đám người, vừa phải rửa rau vừa phải nướng BBQ, anh tận tình làm việc mà không một lời than phiền, thậm chí còn không để cho cô hỗ trợ, sợ cô không cẩn thận làm váy bị bẩn.
Anh dựng lại lều trại lên, sau đó lại quay về lấy chăn gối, trước khi xuất phát anh còn phải dậy để bày quán bán sớm hơn mọi hôm một chút. Mặc dù phải làm việc mệt mỏi cả một ngày, nhưng dương vật dưới háng đã phát tiết kia của anh vẫn sinh long hoạt hổ như trước, thời điểm chạm vào bụng của Đỗ Nhược vẫn còn nóng rực, khiến cô xấu hổ đến mức thở dồn dập.
“Không sao đâu, cậu đừng nhúc nhích, thả lỏng một chút.” Cố Khang cảm nhận được sự căng thẳng của cô, ngón tay của anh chạm vào phần lưng của cô, sau đó lòng bàn tay xoa nhẹ mấy cái, cánh môi không ngừng rơi xuống vầng trán của cô.
“... Ưm.” Đỗ Nhược thả lỏng, cô nhắm mắt đọc thầm lại bảng cửu chương chín mươi chín, sau đó lại nằm đếm cừu.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng bọn họ ôm nhau chìm vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, mọi người hẹn nhau đi leo núi, mới sáng sớm Cố Khang đã đánh thức Đỗ Nhược, sau đó thu dọn lều trại, sắp xếp lại chăn gối, rồi đưa cô quay lại biệt thự.
Cố Khang xách theo đống hành lý nặng nề, anh chỉ đưa cho Đỗ Nhược một cái gối và một túi nilon đựng mấy đồ linh tinh ở trong lều.
Đôi tình nhân ở dưới sườn núi kia vẫn còn đang say giấc nồng, Đỗ Nhược đi ngang qua chiếc lều trại màu vàng cam của bọn họ, dư quang khóe mắt nhìn thấy đống vật lạ bị ném dưới đất, khi cô nhìn kỹ lại thì nhận ra đây là mấy cái bao cao su phình to tướng chất đống lên nhau.
Chiếc quần lót ren màu trắng của cô gái nhỏ vẫn còn đang treo trên một cành cây ở tầm thấp, có lẽ là do thiếu niên kia cởi ra vội vàng quá nên đã tiện tay ném lên đó, nó đang bay phất phơ trong gió ban mai.
Quá dữ dội, hai người bọn họ cũng thật biết chơi.
Cố Khang làm như không thấy, trái tim của Đỗ Nhược run rẩy, cô vội vàng cụp mắt, nhanh chóng vượt qua chỗ này.
Trở lại biệt thự không bao lâu, Đỗ Nhược đang ở trong phòng tắm để tắm gội, vừa thay quần áo sạch sẽ đi ra ngoài thì cô mới phát hiện bên ngoài biệt thự mưa rất lớn.
“Không phải dự báo thời tiết đã nói hôm nay trời sẽ nắng sao, a không phải rồi, đúng là dự báo thời tiết chỉ biết lừa người!” Vân Khinh Khinh đang ngồi trên chiếc xích đu ở ban công, không biết cô ấy đã thở dài bao nhiêu lần rồi.
Cơn cuồng phong kết hợp cùng trận mưa lớn như vô số cây roi đang quất mạnh vào cửa kính, Đỗ Nhược đứng trên ban công nhìn về phía sau núi, nước mưa bắn tung tóe khắp nơi, toàn bộ đất trời đều chìm trong cơn mưa bụi dày đặc.
Đỗ Nhược nhìn chằm chằm vào phía sau ngọn núi, cả người rơi vào trầm tư.
Thấy vậy, Vân Khinh Khinh khẽ chọc lên khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Đỗ Nhược. “Cậu đang nghĩ gì vậy?”
“Mưa lớn như vậy, những người đang cắm trại trên núi phải làm sao bây giờ?” Đỗ Nhược hỏi.
“Chắc không có ai ở lại trên núi đâu, tối hôm qua đi ra ngoài cắm trại cũng không có mấy người, lúc cậu ở trong phòng tắm rửa, các lớp cũng đi kiểm tra sĩ số rồi, không thiếu người nào cả…” Vân Khinh Khinh mở điện thoại di động lên, “Để tớ xem thử xem, không đúng không đúng, vẫn còn hai người chưa quay lại, là Hướng Hành và Hạ Diệp ở lớp bên cạnh!”
Trong nháy mắt, tiếng mưa rơi nối thành từng mảnh không ngừng vang lên, lộp bộp, bầu trời như bị nứt ra thành vô số mảnh, cơn mưa xối xả hung mãnh, hoá thành từng thác nước đang trút xuống dưới mặt đất.
Vân Khinh Khinh nhìn ra ngoài ban công, một lúc sau, cô ấy kinh ngạc quay đầu lại. “Nhược Nhược, mưa lớn như vậy, Cố Khang nhà cậu đi ra ngoài làm cái gì vậy?”
Đỗ Nhược cũng nhìn xuống, chỉ thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc đang mặc chiếc áo mưa màu đỏ, đi về phía sau núi.
Trong lòng Đỗ Nhược nóng như lửa đốt, cô đưa hai tay lên miệng tạo thành cái loa, sau đó hét lên. “Cố Khang, cậu đi đâu vậy!?”
Mưa quá to và quá nhanh, giống như cơn mưa đá, khiến Cố Khang không nghe thấy những lời cô nói, bóng dáng của anh nhanh chóng biến mất trong màn mưa.
Đỗ Nhược xoay người định xuống lầu đuổi theo, nhưng Vân Khinh Khinh đã vội vàng ngăn cản cô lại, la lên. “Nhược Nhược, cậu đừng nóng vội, cậu thử gọi điện thoại cho cậu ấy hỏi thăm tình hình trước xem thế nào.”
Đỗ Nhược tìm điện thoại di động trong phòng, sau đó bấm số của anh, cũng may là anh đã nhận, Đỗ Nhược đang định hỏi thì nghe thấy tiếng mưa ầm ầm trên núi, Cố Khang đã mở miệng trước. “Cậu ngủ một giấc đi, tớ lên núi đưa hai người kia quay lại.”
Đỗ Nhược lo lắng đề phòng, “Không được, cậu không thể đi một mình được đâu! Sẽ có lũ quét đến bất ngờ đấy!”
Cố Khang an ủi cô, “Tớ quen đường trên này, hơn nữa tớ chỉ dẫn đường thôi, có cả giáo viên và nhân viên an ninh đi cùng tớ, đừng lo lắng, chờ tớ quay lại.”
Đỗ Nhược hít một hơi thật sâu, sau đó không yên tâm mà “ừm” một tiếng.
Mấy chữ “Chú ý” an toàn vừa thốt ra khỏi miệng thì đầu dây bên kia đã dập máy.
Cố Khang lấy khăn giấy ướt lau sạch lòng bàn tay của Đỗ Nhược, sau đó ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Trước khi dùng bữa tối, anh chính là người bận rộn nhất trong đám người, vừa phải rửa rau vừa phải nướng BBQ, anh tận tình làm việc mà không một lời than phiền, thậm chí còn không để cho cô hỗ trợ, sợ cô không cẩn thận làm váy bị bẩn.
Anh dựng lại lều trại lên, sau đó lại quay về lấy chăn gối, trước khi xuất phát anh còn phải dậy để bày quán bán sớm hơn mọi hôm một chút. Mặc dù phải làm việc mệt mỏi cả một ngày, nhưng dương vật dưới háng đã phát tiết kia của anh vẫn sinh long hoạt hổ như trước, thời điểm chạm vào bụng của Đỗ Nhược vẫn còn nóng rực, khiến cô xấu hổ đến mức thở dồn dập.
“Không sao đâu, cậu đừng nhúc nhích, thả lỏng một chút.” Cố Khang cảm nhận được sự căng thẳng của cô, ngón tay của anh chạm vào phần lưng của cô, sau đó lòng bàn tay xoa nhẹ mấy cái, cánh môi không ngừng rơi xuống vầng trán của cô.
“... Ưm.” Đỗ Nhược thả lỏng, cô nhắm mắt đọc thầm lại bảng cửu chương chín mươi chín, sau đó lại nằm đếm cừu.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng bọn họ ôm nhau chìm vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, mọi người hẹn nhau đi leo núi, mới sáng sớm Cố Khang đã đánh thức Đỗ Nhược, sau đó thu dọn lều trại, sắp xếp lại chăn gối, rồi đưa cô quay lại biệt thự.
Cố Khang xách theo đống hành lý nặng nề, anh chỉ đưa cho Đỗ Nhược một cái gối và một túi nilon đựng mấy đồ linh tinh ở trong lều.
Đôi tình nhân ở dưới sườn núi kia vẫn còn đang say giấc nồng, Đỗ Nhược đi ngang qua chiếc lều trại màu vàng cam của bọn họ, dư quang khóe mắt nhìn thấy đống vật lạ bị ném dưới đất, khi cô nhìn kỹ lại thì nhận ra đây là mấy cái bao cao su phình to tướng chất đống lên nhau.
Chiếc quần lót ren màu trắng của cô gái nhỏ vẫn còn đang treo trên một cành cây ở tầm thấp, có lẽ là do thiếu niên kia cởi ra vội vàng quá nên đã tiện tay ném lên đó, nó đang bay phất phơ trong gió ban mai.
Quá dữ dội, hai người bọn họ cũng thật biết chơi.
Cố Khang làm như không thấy, trái tim của Đỗ Nhược run rẩy, cô vội vàng cụp mắt, nhanh chóng vượt qua chỗ này.
Trở lại biệt thự không bao lâu, Đỗ Nhược đang ở trong phòng tắm để tắm gội, vừa thay quần áo sạch sẽ đi ra ngoài thì cô mới phát hiện bên ngoài biệt thự mưa rất lớn.
“Không phải dự báo thời tiết đã nói hôm nay trời sẽ nắng sao, a không phải rồi, đúng là dự báo thời tiết chỉ biết lừa người!” Vân Khinh Khinh đang ngồi trên chiếc xích đu ở ban công, không biết cô ấy đã thở dài bao nhiêu lần rồi.
Cơn cuồng phong kết hợp cùng trận mưa lớn như vô số cây roi đang quất mạnh vào cửa kính, Đỗ Nhược đứng trên ban công nhìn về phía sau núi, nước mưa bắn tung tóe khắp nơi, toàn bộ đất trời đều chìm trong cơn mưa bụi dày đặc.
Đỗ Nhược nhìn chằm chằm vào phía sau ngọn núi, cả người rơi vào trầm tư.
Thấy vậy, Vân Khinh Khinh khẽ chọc lên khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Đỗ Nhược. “Cậu đang nghĩ gì vậy?”
“Mưa lớn như vậy, những người đang cắm trại trên núi phải làm sao bây giờ?” Đỗ Nhược hỏi.
“Chắc không có ai ở lại trên núi đâu, tối hôm qua đi ra ngoài cắm trại cũng không có mấy người, lúc cậu ở trong phòng tắm rửa, các lớp cũng đi kiểm tra sĩ số rồi, không thiếu người nào cả…” Vân Khinh Khinh mở điện thoại di động lên, “Để tớ xem thử xem, không đúng không đúng, vẫn còn hai người chưa quay lại, là Hướng Hành và Hạ Diệp ở lớp bên cạnh!”
Trong nháy mắt, tiếng mưa rơi nối thành từng mảnh không ngừng vang lên, lộp bộp, bầu trời như bị nứt ra thành vô số mảnh, cơn mưa xối xả hung mãnh, hoá thành từng thác nước đang trút xuống dưới mặt đất.
Vân Khinh Khinh nhìn ra ngoài ban công, một lúc sau, cô ấy kinh ngạc quay đầu lại. “Nhược Nhược, mưa lớn như vậy, Cố Khang nhà cậu đi ra ngoài làm cái gì vậy?”
Đỗ Nhược cũng nhìn xuống, chỉ thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc đang mặc chiếc áo mưa màu đỏ, đi về phía sau núi.
Trong lòng Đỗ Nhược nóng như lửa đốt, cô đưa hai tay lên miệng tạo thành cái loa, sau đó hét lên. “Cố Khang, cậu đi đâu vậy!?”
Mưa quá to và quá nhanh, giống như cơn mưa đá, khiến Cố Khang không nghe thấy những lời cô nói, bóng dáng của anh nhanh chóng biến mất trong màn mưa.
Đỗ Nhược xoay người định xuống lầu đuổi theo, nhưng Vân Khinh Khinh đã vội vàng ngăn cản cô lại, la lên. “Nhược Nhược, cậu đừng nóng vội, cậu thử gọi điện thoại cho cậu ấy hỏi thăm tình hình trước xem thế nào.”
Đỗ Nhược tìm điện thoại di động trong phòng, sau đó bấm số của anh, cũng may là anh đã nhận, Đỗ Nhược đang định hỏi thì nghe thấy tiếng mưa ầm ầm trên núi, Cố Khang đã mở miệng trước. “Cậu ngủ một giấc đi, tớ lên núi đưa hai người kia quay lại.”
Đỗ Nhược lo lắng đề phòng, “Không được, cậu không thể đi một mình được đâu! Sẽ có lũ quét đến bất ngờ đấy!”
Cố Khang an ủi cô, “Tớ quen đường trên này, hơn nữa tớ chỉ dẫn đường thôi, có cả giáo viên và nhân viên an ninh đi cùng tớ, đừng lo lắng, chờ tớ quay lại.”
Đỗ Nhược hít một hơi thật sâu, sau đó không yên tâm mà “ừm” một tiếng.
Mấy chữ “Chú ý” an toàn vừa thốt ra khỏi miệng thì đầu dây bên kia đã dập máy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro