Chỉ Yêu Đỗ Nhược

Hòn Ngọc Trên T...

Bất Hoàn Mỹ Chủ Nghĩa Giả

2024-08-21 18:45:04

Sao mưa mãi không tạnh chứ.

Rong lòng Đỗ Nhược lo lắng, cau mày nhìn chằm chằm cảnh mưa, đi tới đi lui.

“Nghỉ ngơi một lát đi Nhược Nhược, ăn chút gì đi.” Vân Khinh Khinh lấy vài món điểm tâm trên bàn ăn và đi ra ngoài ban công cùng cô.

Trong phòng khách, một nhóm bạn học đang ngồi trên thảm bên cạnh bàn cà phê và chơi "Ai là người giấu mặt", với tinh thần phấn chấn và ồn ào vui vẻ.

Đỗ Nhược với môi tái nhợt, cô lắc đầu, "Cám ơn cậu, tớ không ăn nổi."

“Đừng lo lắng, nhất định không sao cả, đừng tự hù dọa bản thân.” Vân Khinh Khinh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, xoa dịu dây thần kinh căng thẳng của cô, “Vào nhà nghỉ ngơi một lát đi nào.”

Không phải cô tự dọa bản thân, mà là thời tiết như vậy và trong bối cảnh như thế, vốn dĩ rất đáng sợ.

Đỗ Nhược cầm điện thoại, lòng bàn tay bóp tới rất đau.

Cuộc gọi gần đây nhất là một giờ trước, và họ đến giờ vẫn chưa trở lại.

Cô không thể chịu đựng được nữa.

“Nhìn kìa, họ đã trở lại!” Ai đó bước ra từ nhà vệ sinh và hét lên bằng một giọng the thé.

Đỗ Nhược xoay người đi về phía người đó, qua cửa sổ nhà tắm liền nhìn thấy một đám người mặc áo mưa đang dìu bọn họ đi xuống núi.

Đỗ Nhược mừng quá bật khóc, với đôi dép lê chạy lon ton đi xuống cầu thang, học sinh đều tập trung ở đó, người này hỏi một câu người kia một câu hỏi thăm tình hình, nhưng Hướng Hành và Hạ Diệp vẫn còn trong trạng thái mơ hồ nên không có trả lời.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quần áo trên người của họ xộc xệch, quần dài của Hướng Hành hông có kéo khóa kéo, quần áo của Hạ Diệp thì mặc lộn ngược ra ngoài, cô ấy đang dùng hai tay kéo gấu váy ngắn, vẻ mặt ngượng ngùng vô cùng.

Tóc hai người ướt dính vào mặt, chân dính đầy bùn đất, như bị dọa sợ hãi lắm, cả người đều giống như mất hồn.

Đỗ Nhược tìm kiếm bóng dáng của Cố Khang.

Lớp học bên cạnh vào ở biệt thự bên cạnh, có người tới đón hai người họ, bảo vệ đã giải tán, còn lại hai giáo viên nhờ người mang hộp thuốc đến, băng bó vết thương cho Cố Khang trong góc.

Cả người Cố Khang ướt sũng và khá là tiều tụy, trên cánh tay săn chắc không biết bị thứ gì sắc nhọn cứa vào da, máu thấm qua một số khe hở, đã bị mưa làm trôi trở nên trắng xóa.

Rất kinh hồn khi nhìn vào.

Đỗ Nhược không biết làm sao mà trở nên mỏng manh như vậy, tim co giật liên hồi, cắn chặt môi, nước mắt rơi lã chã.

Ánh mắt Cố Khang giao nhau với ánh mắt cô, nụ cười dịu dàng toát ra trên khuôn mặt tái nhợt, đến lượt anh an ủi: "Không sao đâu, lúc đi xuống va phải cành cây gãy, vài ngày nữa sẽ lành."

Đỗ Nhược có rất nhiều điều muốn nói, nhưng trước bao nhiêu ánh mắt vây quanh, cuối cùng cũng phải kìm lại mà nói "ừm".

Do tai nạn bất ngờ này, tất cả các chuyến đi chơi ngoài trời trong ngày đều bị hủy bỏ, trời tạnh mưa vào buổi chiều, tất cả các lớp đều bắt xe buýt tương ứng của trường để về nhà.

Khi bước xuống xe, Đỗ Nhược nhìn thấy chú Liễu và dì Cao, hai người đứng cung kính ở cổng trường, nhìn thấy cô, dì Cao mở ô che nắng đã chuẩn bị sẵn, cười trang nghiêm rồi cầm ô đến đón cô: "Cô Nhược Nhược, ông đến ạ. "

Từ khi chuyển đến thành phố S, Đỗ Nhược đã gây rối rất nhiều đòi muốn về thành phố A nghỉ dưỡng, Đỗ Hùng không cho phép, mong ông đến đây thì ông cứ từ chối vì bận công việc, hai cha con vẫn luôn gọi video và điện thoại trò chuyện, Đỗ Nhược nhớ nhưng ông lắm.

Đỗ Nhược bỏ qua hết mọi buồn phiền cười vui vẻ: "Ba đang đâu?"

“Ở nhà.” Dì Cao cũng mừng cho cô, “Ông kêu chúng tôi đến để đón cô.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đỗ Nhược tràn đầy vui mừng nhìn lại Cố Khang.

Cố Khang tỏ vẻ thờ ơ: "Đi đi."

Ánh mắt Đỗ Nhược nhìn vào vết thương đang băng gạc của anh: "Hôm nay cậu đừng đi bày quầy, biết không?"

“Được rồi.” Cố Khang trả lời.

Đỗ Nhược đi được vài bước lại quay đầu lại nhìn, dì Cao đã đoán ra được chút ít, sau khi xe chạy ra ngoài được một lúc, bà dịu dàng nói: "Cô Nhược Nhược, cách cô nhìn nam sinh đó khác với những người khác."

“Có gì khác nhau?” Đỗ Nhược chớp chớp mắt hỏi.

“Nhìn cậu ta với ánh mắt người thường.” Dì Cao cười.

“Dì Cao, dì thật lợi hại.” Đỗ Nhược răng sáng mắt ngời, diện mạo giống với mẹ cô, nụ cười của cô đặc biệt quyến rũ, “Thực ra, cậu ấy là bạn trai của con.”

Dì Cao cười mà không nói lời nào.

“Làm ơn đừng nói với ba con.” Đỗ Nhược nghiêng đầu nằm trên vai dì Cao, làm nũng: “Ba con là đồ cổ lỗ sĩ, trước khi học đại học ba không cho phép con yêu đương, nếu ba mà biết thế nào cũng sẽ cằn nhằn con.”

Trong gia đình, Đỗ Hùng làm chủ mọi việc, còn Đỗ Nhược là bầu trời, là viên ngọc mà Đỗ Hùng nâng niu trong lòng bàn tay.

Đỗ Hùng coi cô hơn bất cứ thứ gì khác.

Dì Cao hứa: "Được rồi, thưa cô, dì sẽ nghe lời cô."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Yêu Đỗ Nhược

Số ký tự: 0