Ba
Bất Hoàn Mỹ Chủ Nghĩa Giả
2024-08-21 18:45:04
Ba của Đỗ Nhược năm nay đã ngoài năm mươi tuổi, là ông chủ của một công ty thời trang, đến tuổi trung niên ông mới có một cuộc sống sung túc, nhưng không phải lúc nào ông cũng phát đạt, sống trong sự giàu có, khi còn nhỏ gia cảnh của nhà ông cũng nghèo khó, cuộc sống túng quẫn, mười lăm tuổi đã phải bỏ học rời xa quê hương, di chuyển từ thành phố A đến thành phố S, dốc hết sức lực ra để làm việc, thời đó khốn khó bữa đói bữa no, thậm chí còn phải ngủ dưới gầm cầu, màn trời chiếu đất, khốn khó vô cùng.
Không có quý nhân nâng đỡ, cũng không có cơ hội nào đưa đến tận cửa, ông phải chạy đi chạy lại ở bên ngoài, chóp mũi thường xuyên dính đầy bụi bẩn cũng là chuyện bình thường. Hiện giờ của cải và những tài nguyên mà ông có được đều chứa đựng những dấu chân cực khổ của ông, làm nên từ hai bàn tay trắng, thành thật kiên định mà nhận được thành quả như ngày hôm nay.
Đỗ Hùng giữ lại một chút của riêng, sau khi tìm được đầu ra phù hợp, ông đã quyết định đầu tư vốn, ông có một bộ não kinh doanh đầy nhạy bén, có dũng có mưu có kế, lại không sợ chịu khổ, sau khi nắm được cơ hội, ông vùi đầu vào làm việc, rất nhanh đã phát triển được cơ ngơi cho riêng mình.
Mấy năm sau, cơ ngơi của ông lại càng ngày càng lớn mạnh, làm ăn cũng phát đạt hơn trước, bên cạnh Đỗ Hùng xuất hiện rất nhiều người phụ nữ có hảo cảm với ông. Đỗ Hùng đã quen với sóng gió cuộc đời, thờ ơ trầm tĩnh, cũng không dễ dàng động tâm, mãi đến khi gặp được Bạch Đình Đình.
Bạch Đình Đình nhỏ hơn Đỗ Hùng mười một tuổi, là một nữ sinh xinh đẹp đến từ khoa biểu diễn của một trường học nghệ thuật, một cô gái bản địa ở thành phố A, thời điểm gặp được Đỗ Hùng là lúc bà ấy vừa tốt nghiệp đại học, sau đó được tuyển dụng vào một công ty.
Đỗ Hùng đã từng nhìn thấy rất nhiều cô gái xinh đẹp, thướt tha nhiều vẻ, quyến rũ mềm mại, phong tình vạn chủng… Những bông hoa này rất bắt mắt mê người, ông cũng từng yêu đương qua lại với một vài người, nhưng khi bàn đến chuyện cưới hỏi thì luôn thấy thiếu cái gì đó, cuối cùng vẫn chia tay với nhau sau một thời gian dài qua lại.
Bạch Đình Đình thì khác, bà ấy có khí chất kiêu ngạo lạnh lùng, khiến trái tim người khác phải ngứa ngáy.
Đỗ Hùng để ý tới bà ấy, dần dần động tâm, sau đó bắt đầu sinh lòng yêu mến.
Từ theo đuổi đến đính hôn, lại đến đám cưới, sau đó là sinh con, cũng chỉ mất có năm nay.
Bạch Đình Đình cũng chỉ ở bên cạnh Đỗ Hùng trong năm năm.
Đây là năm năm mà Đỗ Hùng cảm thấy mình vui vẻ, hạnh phúc nhất.
Giống như bong bóng xà phòng lộng lẫy xinh đẹp, giống như một giấc mơ ngọt ngào.
Một ngày nọ, tan thành mây khói.
Vào thời kỳ cuối của thai kỳ, Bạch Đình Đình không cẩn thận bị té ngã, bà ấy đã bị đưa vào phòng sinh vì mất quá nhiều máu, lúc biết được tin Đỗ Hùng đã vội vàng chạy đến bệnh viện, nhưng ông còn chưa có cơ hội để cân nhắc nên giữ lại lớn hay nhỏ thì em bé đã ra đời bằng phương pháp sinh mổ, một lát sau thì Bạch Đình Đình cũng qua đời, thậm chí bà ấy còn không kịp nhìn mặt bé con của mình lần cuối.
Bạch Đình Đình chính là nốt chu sa trên ngực của Đỗ Hùng, là ánh trăng sáng trước giường của ông, mà Đỗ Nhược lại chính là kết tinh tình yêu duy nhất của bọn họ, là tâm can bảo bối của ông.
Đỗ Hùng đặt tên cho con gái mình là Đỗ Nhược, bởi vì Đỗ Nhược chính là tên loài hoa yêu thích nhất của Bạch Đình Đình Đình trong suốt cuộc đời của bà ấy, ý nghĩa của loài hoa Đỗ Nhược chính là: tín nhiệm và tin tưởng.
Từ khi Bạch Đình Đình qua đời, Đỗ Hùng chưa từng có người phụ nữ nào khác, ông không muốn vợ của mình ở trên trời phải cô độc đau thương, sơ tâm không đổi, ông vẫn chờ mong ngày được đoàn tụ cùng Bạch Đình Đình.
Tình yêu sâu đậm của ba dành cho mẹ chính là sự giác ngộ về tình yêu của Đỗ Nhược từ khi cô còn rất nhỏ.
Cô rất ngưỡng mộ một người đàn ông giống như ba của mình.
Chịu khó nhọc, trung thành, có tinh thần trách nhiệm.
Chính vì vậy, lúc trước cô mới có thể bị Cố Khang hấp dẫn đến như vậy.
Có lẽ, thay đổi một cách vô tri vô giác, một người đàn ông nhu ba của cô, ở một mức độ nào đó, đã trở thành tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời của cô.
Đỗ Nhược mở cửa nhảy ra khỏi xe, vừa chạy như bay vào biệt thự, cô đã nhìn thấy Đỗ Hùng mặc chiếc tạp dề màu đen do chính tay ông gửi cho cô, đang đứng trong bếp làm bữa tối cho cô. Đỗ Nhược kiễng chân lên, nhẹ nhàng bước về phía ông, sau đó đứng từ phía sau che hai mắt của ba mình lại.
Cô bóp chặt cổ họng, cố ý giả vờ để ông không thể phân biệt được giọng nói của mình, sau đó hỏi. “Mau đoán xem tôi là ai? Nếu không đoán được, nhất định phải đáp ứng một yêu cầu của tôi.”
Đây là trò chơi mà Đỗ Nhược thích chơi nhất khi còn nhỏ, lúc đó cô mới ba đến bốn tuổi, vì muốn chọc con gái vui vẻ nên thỉnh thoảng Đỗ Hùng sẽ giả ngu, cố ý đoán sai, khiến cho Đỗ Nhược vui vẻ không thôi, cô náo loạn đòi ăn hồ lô ngào đường, muốn đi công viên Disney chơi, Đỗ Hùng đều đồng ý hết.
Lúc này, Đỗ Hùng mới thả đồ ăn trong tay xuống, gỡ cánh tay đang che mắt của mình xuống, sau đó rửa sạch tay rồi quay đầu lại, nắm lấy tay của cô hôn một cái, giọng điệu tràn đầy sủng nịnh. “Con gái nhà ai vậy, nghịch ngợm quá đi thôi.”
“Nhà họ Lý, nhà họ Trương, hay nhà họ Vương?” Đỗ Nhược giả ngu, cô chu môi bán manh, giọng điệu mềm mại nói. “Đều không phải.”
Đỗ Hùng dở khóc dở cười, ông đút cho cô một quả nho đỏ từ trong đĩa hoa quả thập cẩm. “Nhà ai cũng không được tranh giành cùng ba, con chính là tiểu tổ tông của nhà họ Đỗ chúng ta.”
Đỗ Nhược mỉm cười ngọt ngào, cô nhào vào lòng của ba mình, cười đến nỗi chảy cả nước mắt. “Ba ơi, ba xấu quá đi, tại sao ba không cho con quay về, hơn nữa còn không thèm tới thăm con thường xuyên hơn một chút, con đau lòng lắm, con ghét ba chết đi được, ba quá đáng ghét.”
Đỗ Hùng sợ nhất khi phải nhìn thấy cô khóc, ông chưa nấu cơm xong đã đưa cô ra ngoài dỗ dành, sau đó lại lau nước mắt cho cô, cuối cùng đưa nước cho cô uống, miệng còn liên tục dỗ dành “tâm can nhà ba”, lúc này cô gái nhỏ đang đắm chìm trong cảm xúc cũng biết ba của mình rất thương mình, nên càng ngày càng khóc lớn hơn.
Thành thật mà nói, mặc dù mồ côi mẹ từ lúc mới sinh ra, nhưng chưa bao giờ Đỗ Nhược cảm thấy thiếu thốn tình cảm, bởi vì ba của cô rất thương cô, điều đó cũng coi như bù đắp phần nào cho tình thương của mẹ.
Đỗ Nhược cũng biết, ba mẹ rất yêu thương cô.
Năm nay Đỗ Hùng gặp không ít chuyện, tin xấu cứ ùn ùn kéo đến khiến ông bận đến sứt đầu mẻ trán, nhưng đó là việc của người lớn, sao có thể để cho con gái của mình phải lo lắng, đúng lúc Đỗ Nhược lại ghét bỏ khí hậu ở thành phố A, cô cảm thấy sống ở nơi này không thoải mái, tần suất phát bệnh cũng cao hơn, cuối cùng Đỗ Hùng đưa ra quyết định, để vị quản gia thân tín của mình đưa Đỗ Nhược đến đây, sống một cuộc sống không cần băn khoăn lo lắng.
Chờ đến khi Đỗ Nhược bình tĩnh lại, Đỗ Hùng mới quay vào bếp tiếp tục làm bữa tối.
Khó khăn lắm Đỗ Hùng mới đến một chuyến, nên ông đã không để dì Cao phải xuống bếp, mỗi nguyên liệu nấu ăn đều do ông đến chợ bán thức ăn lựa chọn cẩn thận, đồ ăn cũng do chính tay ông nấu, đều là mấy món mà Đỗ Nhược thích.
Đỗ Nhược cũng giống như mẹ của cô, không thích ăn cá, chỉ đặc biệt thích ăn mấy thứ được muối bỏ vào hộp và một số món ăn ở quê do Đỗ Hùng tự tay nấu.
Có một công thức mà Đỗ Hùng đã đặt tên là “Hành dập muối chua”, dùng một cái thố đập dập củ hành mới nhổ và tỏi tươi, thêm một chút muối và ớt đỏ, tiếp tục xay, sau đó đậy kín trong khoảng mười phút, cuối cùng mang ra nếm thử, chưa kể đến món khai vị, hương vị thật sự rất ngon.
Nhiều người ở thành phố A không quen ăn món ăn này, bọn họ chê mùi quá nặng, nhưng Đỗ Nhược lại thích chết đi được, từ sau khi đến thành phố S, cô đã đi ăn rất nhiều đặc sản của thành phố này, lúc đó cô mới phát hiện ra không hề giống với hương vị của ba cô đã làm, cô không nhịn được mà cảm thấy thất vọng.
Nửa đêm, cô thường hay nằm mơ thấy ba của mình ngồi trên sô pha, đeo tạp dề làm món hành dập muối chua, khi tỉnh lại cô không nhịn được mà chảy nước miếng, cũng không biết rốt cuộc là tại sao mà rơi cả nước mắt.
Hôm nay, cuối cùng cô cũng nhìn thấy hình ảnh đó một cách sống động.
Giống như trong mơ vậy.
Cảm xúc dâng trào, mũi của Đỗ Nhược đau xót, cô lại nhào vào trong lồng ngực của ba mình, khóc nức nở.
Không có quý nhân nâng đỡ, cũng không có cơ hội nào đưa đến tận cửa, ông phải chạy đi chạy lại ở bên ngoài, chóp mũi thường xuyên dính đầy bụi bẩn cũng là chuyện bình thường. Hiện giờ của cải và những tài nguyên mà ông có được đều chứa đựng những dấu chân cực khổ của ông, làm nên từ hai bàn tay trắng, thành thật kiên định mà nhận được thành quả như ngày hôm nay.
Đỗ Hùng giữ lại một chút của riêng, sau khi tìm được đầu ra phù hợp, ông đã quyết định đầu tư vốn, ông có một bộ não kinh doanh đầy nhạy bén, có dũng có mưu có kế, lại không sợ chịu khổ, sau khi nắm được cơ hội, ông vùi đầu vào làm việc, rất nhanh đã phát triển được cơ ngơi cho riêng mình.
Mấy năm sau, cơ ngơi của ông lại càng ngày càng lớn mạnh, làm ăn cũng phát đạt hơn trước, bên cạnh Đỗ Hùng xuất hiện rất nhiều người phụ nữ có hảo cảm với ông. Đỗ Hùng đã quen với sóng gió cuộc đời, thờ ơ trầm tĩnh, cũng không dễ dàng động tâm, mãi đến khi gặp được Bạch Đình Đình.
Bạch Đình Đình nhỏ hơn Đỗ Hùng mười một tuổi, là một nữ sinh xinh đẹp đến từ khoa biểu diễn của một trường học nghệ thuật, một cô gái bản địa ở thành phố A, thời điểm gặp được Đỗ Hùng là lúc bà ấy vừa tốt nghiệp đại học, sau đó được tuyển dụng vào một công ty.
Đỗ Hùng đã từng nhìn thấy rất nhiều cô gái xinh đẹp, thướt tha nhiều vẻ, quyến rũ mềm mại, phong tình vạn chủng… Những bông hoa này rất bắt mắt mê người, ông cũng từng yêu đương qua lại với một vài người, nhưng khi bàn đến chuyện cưới hỏi thì luôn thấy thiếu cái gì đó, cuối cùng vẫn chia tay với nhau sau một thời gian dài qua lại.
Bạch Đình Đình thì khác, bà ấy có khí chất kiêu ngạo lạnh lùng, khiến trái tim người khác phải ngứa ngáy.
Đỗ Hùng để ý tới bà ấy, dần dần động tâm, sau đó bắt đầu sinh lòng yêu mến.
Từ theo đuổi đến đính hôn, lại đến đám cưới, sau đó là sinh con, cũng chỉ mất có năm nay.
Bạch Đình Đình cũng chỉ ở bên cạnh Đỗ Hùng trong năm năm.
Đây là năm năm mà Đỗ Hùng cảm thấy mình vui vẻ, hạnh phúc nhất.
Giống như bong bóng xà phòng lộng lẫy xinh đẹp, giống như một giấc mơ ngọt ngào.
Một ngày nọ, tan thành mây khói.
Vào thời kỳ cuối của thai kỳ, Bạch Đình Đình không cẩn thận bị té ngã, bà ấy đã bị đưa vào phòng sinh vì mất quá nhiều máu, lúc biết được tin Đỗ Hùng đã vội vàng chạy đến bệnh viện, nhưng ông còn chưa có cơ hội để cân nhắc nên giữ lại lớn hay nhỏ thì em bé đã ra đời bằng phương pháp sinh mổ, một lát sau thì Bạch Đình Đình cũng qua đời, thậm chí bà ấy còn không kịp nhìn mặt bé con của mình lần cuối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Đình Đình chính là nốt chu sa trên ngực của Đỗ Hùng, là ánh trăng sáng trước giường của ông, mà Đỗ Nhược lại chính là kết tinh tình yêu duy nhất của bọn họ, là tâm can bảo bối của ông.
Đỗ Hùng đặt tên cho con gái mình là Đỗ Nhược, bởi vì Đỗ Nhược chính là tên loài hoa yêu thích nhất của Bạch Đình Đình Đình trong suốt cuộc đời của bà ấy, ý nghĩa của loài hoa Đỗ Nhược chính là: tín nhiệm và tin tưởng.
Từ khi Bạch Đình Đình qua đời, Đỗ Hùng chưa từng có người phụ nữ nào khác, ông không muốn vợ của mình ở trên trời phải cô độc đau thương, sơ tâm không đổi, ông vẫn chờ mong ngày được đoàn tụ cùng Bạch Đình Đình.
Tình yêu sâu đậm của ba dành cho mẹ chính là sự giác ngộ về tình yêu của Đỗ Nhược từ khi cô còn rất nhỏ.
Cô rất ngưỡng mộ một người đàn ông giống như ba của mình.
Chịu khó nhọc, trung thành, có tinh thần trách nhiệm.
Chính vì vậy, lúc trước cô mới có thể bị Cố Khang hấp dẫn đến như vậy.
Có lẽ, thay đổi một cách vô tri vô giác, một người đàn ông nhu ba của cô, ở một mức độ nào đó, đã trở thành tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời của cô.
Đỗ Nhược mở cửa nhảy ra khỏi xe, vừa chạy như bay vào biệt thự, cô đã nhìn thấy Đỗ Hùng mặc chiếc tạp dề màu đen do chính tay ông gửi cho cô, đang đứng trong bếp làm bữa tối cho cô. Đỗ Nhược kiễng chân lên, nhẹ nhàng bước về phía ông, sau đó đứng từ phía sau che hai mắt của ba mình lại.
Cô bóp chặt cổ họng, cố ý giả vờ để ông không thể phân biệt được giọng nói của mình, sau đó hỏi. “Mau đoán xem tôi là ai? Nếu không đoán được, nhất định phải đáp ứng một yêu cầu của tôi.”
Đây là trò chơi mà Đỗ Nhược thích chơi nhất khi còn nhỏ, lúc đó cô mới ba đến bốn tuổi, vì muốn chọc con gái vui vẻ nên thỉnh thoảng Đỗ Hùng sẽ giả ngu, cố ý đoán sai, khiến cho Đỗ Nhược vui vẻ không thôi, cô náo loạn đòi ăn hồ lô ngào đường, muốn đi công viên Disney chơi, Đỗ Hùng đều đồng ý hết.
Lúc này, Đỗ Hùng mới thả đồ ăn trong tay xuống, gỡ cánh tay đang che mắt của mình xuống, sau đó rửa sạch tay rồi quay đầu lại, nắm lấy tay của cô hôn một cái, giọng điệu tràn đầy sủng nịnh. “Con gái nhà ai vậy, nghịch ngợm quá đi thôi.”
“Nhà họ Lý, nhà họ Trương, hay nhà họ Vương?” Đỗ Nhược giả ngu, cô chu môi bán manh, giọng điệu mềm mại nói. “Đều không phải.”
Đỗ Hùng dở khóc dở cười, ông đút cho cô một quả nho đỏ từ trong đĩa hoa quả thập cẩm. “Nhà ai cũng không được tranh giành cùng ba, con chính là tiểu tổ tông của nhà họ Đỗ chúng ta.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ Nhược mỉm cười ngọt ngào, cô nhào vào lòng của ba mình, cười đến nỗi chảy cả nước mắt. “Ba ơi, ba xấu quá đi, tại sao ba không cho con quay về, hơn nữa còn không thèm tới thăm con thường xuyên hơn một chút, con đau lòng lắm, con ghét ba chết đi được, ba quá đáng ghét.”
Đỗ Hùng sợ nhất khi phải nhìn thấy cô khóc, ông chưa nấu cơm xong đã đưa cô ra ngoài dỗ dành, sau đó lại lau nước mắt cho cô, cuối cùng đưa nước cho cô uống, miệng còn liên tục dỗ dành “tâm can nhà ba”, lúc này cô gái nhỏ đang đắm chìm trong cảm xúc cũng biết ba của mình rất thương mình, nên càng ngày càng khóc lớn hơn.
Thành thật mà nói, mặc dù mồ côi mẹ từ lúc mới sinh ra, nhưng chưa bao giờ Đỗ Nhược cảm thấy thiếu thốn tình cảm, bởi vì ba của cô rất thương cô, điều đó cũng coi như bù đắp phần nào cho tình thương của mẹ.
Đỗ Nhược cũng biết, ba mẹ rất yêu thương cô.
Năm nay Đỗ Hùng gặp không ít chuyện, tin xấu cứ ùn ùn kéo đến khiến ông bận đến sứt đầu mẻ trán, nhưng đó là việc của người lớn, sao có thể để cho con gái của mình phải lo lắng, đúng lúc Đỗ Nhược lại ghét bỏ khí hậu ở thành phố A, cô cảm thấy sống ở nơi này không thoải mái, tần suất phát bệnh cũng cao hơn, cuối cùng Đỗ Hùng đưa ra quyết định, để vị quản gia thân tín của mình đưa Đỗ Nhược đến đây, sống một cuộc sống không cần băn khoăn lo lắng.
Chờ đến khi Đỗ Nhược bình tĩnh lại, Đỗ Hùng mới quay vào bếp tiếp tục làm bữa tối.
Khó khăn lắm Đỗ Hùng mới đến một chuyến, nên ông đã không để dì Cao phải xuống bếp, mỗi nguyên liệu nấu ăn đều do ông đến chợ bán thức ăn lựa chọn cẩn thận, đồ ăn cũng do chính tay ông nấu, đều là mấy món mà Đỗ Nhược thích.
Đỗ Nhược cũng giống như mẹ của cô, không thích ăn cá, chỉ đặc biệt thích ăn mấy thứ được muối bỏ vào hộp và một số món ăn ở quê do Đỗ Hùng tự tay nấu.
Có một công thức mà Đỗ Hùng đã đặt tên là “Hành dập muối chua”, dùng một cái thố đập dập củ hành mới nhổ và tỏi tươi, thêm một chút muối và ớt đỏ, tiếp tục xay, sau đó đậy kín trong khoảng mười phút, cuối cùng mang ra nếm thử, chưa kể đến món khai vị, hương vị thật sự rất ngon.
Nhiều người ở thành phố A không quen ăn món ăn này, bọn họ chê mùi quá nặng, nhưng Đỗ Nhược lại thích chết đi được, từ sau khi đến thành phố S, cô đã đi ăn rất nhiều đặc sản của thành phố này, lúc đó cô mới phát hiện ra không hề giống với hương vị của ba cô đã làm, cô không nhịn được mà cảm thấy thất vọng.
Nửa đêm, cô thường hay nằm mơ thấy ba của mình ngồi trên sô pha, đeo tạp dề làm món hành dập muối chua, khi tỉnh lại cô không nhịn được mà chảy nước miếng, cũng không biết rốt cuộc là tại sao mà rơi cả nước mắt.
Hôm nay, cuối cùng cô cũng nhìn thấy hình ảnh đó một cách sống động.
Giống như trong mơ vậy.
Cảm xúc dâng trào, mũi của Đỗ Nhược đau xót, cô lại nhào vào trong lồng ngực của ba mình, khóc nức nở.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro