Cô Là Của Anh (...
Bất Hoàn Mỹ Chủ Nghĩa Giả
2024-08-21 18:45:04
Sáng sớm chủ nhật, Đỗ Hùng từ trong mộng bừng tỉnh, ông nhận được một cuộc gọi từ thành phố A, nên vội vàng rời khỏi thành phố S.
Đỗ Nhược hơi thất vọng một chút, nhưng từ trước đến giờ ba của cô luôn luôn bận rộn như vậy, trước khi đi ông còn không quên làm một bữa sáng có đầy đủ dinh dưỡng cho cô, điều này cũng khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Chiều tối, chú Liễu đưa cô quay lại trường học.
Chợ đêm ở gần trường vô cùng ồn ào và náo nhiệt, nhưng cô nhìn quanh một vòng cũng không nhìn thấy bóng dáng của Cố Khang.
Đỗ Nhược đã gọi điện thoại cho anh.
“Alo.” Giọng nói trầm thấp ở đầu dây bên kia vang lên.
Dường như mang theo nhiệt độ nóng rực đánh úp lại, không biết Đỗ Nhược nhớ lại chuyện gì, cô đứng trên đường, hoà vào dòng người qua lại tấp nập, lỗ tai dán vào microphone đỏ lên không rõ lý do.
Vào đêm cắm trại lần trước, dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, một tay anh chống lên người cô, thở hổn hển, anh không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng bắn vào lòng bàn tay của cô.
Khi đó, trong lỗ tai của cô tràn ngập hơi thở nóng bỏng của anh.
Lúc này, âm thanh ở đầu dây bên kia cũng giống như vậy.
Khàn khàn mà khắc chế, anh nói, không có bao cao su, hơn nữa anh cũng không muốn làm cô bị thương.
“Sao vậy?” Người ở đầu dây bên kia mở miệng hỏi.
Đỗ Nhược nắm chặt điện thoại di động, “Tớ đang ở sau khu phố của trường học, đêm nay tớ sẽ ở lại đây, cậu… Đang ở nhà sao?”
“Vừa từ bệnh viện quay về.” Anh nói.
Sau khi cúp điện thoại, Đỗ Nhược cứ do dự mãi, cô xoay người đi vào một cửa hàng tiện lợi. Thời điểm đi ra, cô xách theo một chiếc túi ni lông nhỏ.
Cô đỏ mặt bước qua con đường được lát gạch xanh ở trong hẻm nhỏ, đi đến chỗ của Cố Khang.
Sắp đến tháng 11, nhưng nhiệt độ ở thành phố S vẫn nằm ở mức trên dưới hai mươi năm độ, cho dù có mặc áo thun ngắn và chân váy xếp ly để lộ đùi đi chăng nữa thì cô cũng không cảm thấy lạnh.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ không chốt ở bên trong, khi mở ra còn kêu “kẽo kẹt” một tiếng, bóng đèn dây tóc ở trên xà nhà cạnh sân đang sáng lên, phát ra thứ ánh sáng mờ ảo, xung quanh yên lặng.
“Cố Khang?” Cô gọi một tiếng.
“Ở đây.”
Phía sau truyền đến giọng nói của anh, Đỗ Nhược quay đầu lại thì thấy Cố Khang đang nhìn chằm chằm vào chiếc túi ni lông trong tay mình.
Khuôn mặt của Đỗ Nhược nóng lên, cô giấu hai tay ra sau lưng, sau đó chột dạ mà lùi hai bước hướng về phía phòng ngủ của mình.
Ánh mắt của Cố Khang trói chặt biểu cảm trên khuôn mặt của cô, dường như không muốn bỏ lỡ bất kỳ sự thay đổi nào trên gương mặt đó, hầu kết lăn lộn lên xuống.
“Mua cho tớ sao?”
“Ừm… Chỉ là, là tiện đường thôi…” Đỗ Nhược lập lờ không rõ, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ, hai mắt nhìn đông ngó tây, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt của anh.
Ý cười trên mặt của Cố Khang càng nồng đậm hơn, anh đi theo cô vào trong, sau đó đóng cửa lại, đôi môi mỏng cọ qua cánh môi của cô, như có như không, cuối cùng anh tham lam kéo cô vào trong lòng của mình, ôm chặt lấy cô.
Trong hai ngày qua, anh thật sự rất hoảng, anh lo lắng cô đã rời đi và không bao giờ quay lại nữa.
Cái ôm nóng rực, chiếc áo thun trắng toả ra mùi thơm của bột giặt, những ngón tay thon dài có lực nâng cằm của cô lên.
Bốn mắt nhìn nhau, Cố Khang ngậm lấy đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, sau đó đè cô lên trên cánh cửa, hôn cô một cách mãnh liệt.
Cái lưỡi đinh hương hết bị anh quấn chặt rồi lại liếm mút, hàm răng khẽ cắn một cái, nụ hôn càng ngày lại càng sâu.
Đỗ Nhược bị hôn đến mức xương cốt trở nên mềm nhũn, cô bám chặt vào bả vai của anh thở hổn hển.
Không biết từ khi nào áo thun và áo ngực của cô đã bị đẩy lên, nụ hôn của anh cứ thế đi xuống theo một đường thẳng, vừa ướt át lại vừa nóng bỏng.
Anh liếm láp da thịt non mịn ở khe vú của cô, lòng bàn tay ấm áp dán lên trên đó, vừa hôn vừa bóp vú của cô một cách ngang ngược, đầu lưỡi đảo một vòng quanh núm vú đang nhô cao của cô, mút vào từng chút từng chút một.
Hai người gần nhau đến mức cơ thể của người này như muốn hoà vào với cơ thể của người kia, hàng mi dài của Đỗ Nhược chớp chớp, cô có thể cảm nhận được dương vật thô cứng kia đang ở trên bụng nhỏ của cô, chọc vào rốn cô.
Cô căng thẳng rụt người lại một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng và dây thần kinh, cô nắm chặt lớp vải đang nhăn lại trên vai của anh, khẽ phát ra những tiếng rên rỉ mềm mại.
Ngón tay thon dài thô ráp của anh lướt dọc theo đôi chân trắng nõn mịn màng của cô, ngón tay thò vào trong chân váy tìm kiếm, cuối cùng cũng chạm được vào lớp vải ướt đẫm kia. Cố Khang kéo quần lót của cô xuống, lúc này không còn gì ngăn cản được anh nữa, anh bắt đầu xoa nắn âm đế đang căng cứng của cô.
Đỗ Nhược rên rỉ thành tiếng, khóe mắt dùng phấn mắt ửng đỏ, đôi chân trở nên mềm nhũn giống như người bị rút xương, “cạch” một tiếng, túi nilon trong tay cũng rơi xuống đất.
Để cô trở thành người của một mình anh, không ai có thể tranh giành được cùng với anh.
Cô chính là của anh. Là của anh.
Nếu không có cô… Anh sẽ trở lại thành người có hai bàn tay trắng.
Anh không dám nghĩ đến chuyện đó.
Tính chiếm hữu kết hợp cùng dục vọng bủa vây khiến trái tim của anh trở nên đau đớn.
Cố Khang chốt cửa lại, đôi mắt trong veo của anh đang bùng lên ngọn lửa dục vọng rất dữ dội.
Anh ôm lấy eo của cô, sau đó bế ngang cô lên, tay còn lại vớ lấy hộp Durex ở trong túi ni lông, sải bước đi về phía chiếc giường tre ở ngoài sân.
7
Đỗ Nhược hơi thất vọng một chút, nhưng từ trước đến giờ ba của cô luôn luôn bận rộn như vậy, trước khi đi ông còn không quên làm một bữa sáng có đầy đủ dinh dưỡng cho cô, điều này cũng khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Chiều tối, chú Liễu đưa cô quay lại trường học.
Chợ đêm ở gần trường vô cùng ồn ào và náo nhiệt, nhưng cô nhìn quanh một vòng cũng không nhìn thấy bóng dáng của Cố Khang.
Đỗ Nhược đã gọi điện thoại cho anh.
“Alo.” Giọng nói trầm thấp ở đầu dây bên kia vang lên.
Dường như mang theo nhiệt độ nóng rực đánh úp lại, không biết Đỗ Nhược nhớ lại chuyện gì, cô đứng trên đường, hoà vào dòng người qua lại tấp nập, lỗ tai dán vào microphone đỏ lên không rõ lý do.
Vào đêm cắm trại lần trước, dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, một tay anh chống lên người cô, thở hổn hển, anh không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng bắn vào lòng bàn tay của cô.
Khi đó, trong lỗ tai của cô tràn ngập hơi thở nóng bỏng của anh.
Lúc này, âm thanh ở đầu dây bên kia cũng giống như vậy.
Khàn khàn mà khắc chế, anh nói, không có bao cao su, hơn nữa anh cũng không muốn làm cô bị thương.
“Sao vậy?” Người ở đầu dây bên kia mở miệng hỏi.
Đỗ Nhược nắm chặt điện thoại di động, “Tớ đang ở sau khu phố của trường học, đêm nay tớ sẽ ở lại đây, cậu… Đang ở nhà sao?”
“Vừa từ bệnh viện quay về.” Anh nói.
Sau khi cúp điện thoại, Đỗ Nhược cứ do dự mãi, cô xoay người đi vào một cửa hàng tiện lợi. Thời điểm đi ra, cô xách theo một chiếc túi ni lông nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô đỏ mặt bước qua con đường được lát gạch xanh ở trong hẻm nhỏ, đi đến chỗ của Cố Khang.
Sắp đến tháng 11, nhưng nhiệt độ ở thành phố S vẫn nằm ở mức trên dưới hai mươi năm độ, cho dù có mặc áo thun ngắn và chân váy xếp ly để lộ đùi đi chăng nữa thì cô cũng không cảm thấy lạnh.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ không chốt ở bên trong, khi mở ra còn kêu “kẽo kẹt” một tiếng, bóng đèn dây tóc ở trên xà nhà cạnh sân đang sáng lên, phát ra thứ ánh sáng mờ ảo, xung quanh yên lặng.
“Cố Khang?” Cô gọi một tiếng.
“Ở đây.”
Phía sau truyền đến giọng nói của anh, Đỗ Nhược quay đầu lại thì thấy Cố Khang đang nhìn chằm chằm vào chiếc túi ni lông trong tay mình.
Khuôn mặt của Đỗ Nhược nóng lên, cô giấu hai tay ra sau lưng, sau đó chột dạ mà lùi hai bước hướng về phía phòng ngủ của mình.
Ánh mắt của Cố Khang trói chặt biểu cảm trên khuôn mặt của cô, dường như không muốn bỏ lỡ bất kỳ sự thay đổi nào trên gương mặt đó, hầu kết lăn lộn lên xuống.
“Mua cho tớ sao?”
“Ừm… Chỉ là, là tiện đường thôi…” Đỗ Nhược lập lờ không rõ, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ, hai mắt nhìn đông ngó tây, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt của anh.
Ý cười trên mặt của Cố Khang càng nồng đậm hơn, anh đi theo cô vào trong, sau đó đóng cửa lại, đôi môi mỏng cọ qua cánh môi của cô, như có như không, cuối cùng anh tham lam kéo cô vào trong lòng của mình, ôm chặt lấy cô.
Trong hai ngày qua, anh thật sự rất hoảng, anh lo lắng cô đã rời đi và không bao giờ quay lại nữa.
Cái ôm nóng rực, chiếc áo thun trắng toả ra mùi thơm của bột giặt, những ngón tay thon dài có lực nâng cằm của cô lên.
Bốn mắt nhìn nhau, Cố Khang ngậm lấy đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, sau đó đè cô lên trên cánh cửa, hôn cô một cách mãnh liệt.
Cái lưỡi đinh hương hết bị anh quấn chặt rồi lại liếm mút, hàm răng khẽ cắn một cái, nụ hôn càng ngày lại càng sâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ Nhược bị hôn đến mức xương cốt trở nên mềm nhũn, cô bám chặt vào bả vai của anh thở hổn hển.
Không biết từ khi nào áo thun và áo ngực của cô đã bị đẩy lên, nụ hôn của anh cứ thế đi xuống theo một đường thẳng, vừa ướt át lại vừa nóng bỏng.
Anh liếm láp da thịt non mịn ở khe vú của cô, lòng bàn tay ấm áp dán lên trên đó, vừa hôn vừa bóp vú của cô một cách ngang ngược, đầu lưỡi đảo một vòng quanh núm vú đang nhô cao của cô, mút vào từng chút từng chút một.
Hai người gần nhau đến mức cơ thể của người này như muốn hoà vào với cơ thể của người kia, hàng mi dài của Đỗ Nhược chớp chớp, cô có thể cảm nhận được dương vật thô cứng kia đang ở trên bụng nhỏ của cô, chọc vào rốn cô.
Cô căng thẳng rụt người lại một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng và dây thần kinh, cô nắm chặt lớp vải đang nhăn lại trên vai của anh, khẽ phát ra những tiếng rên rỉ mềm mại.
Ngón tay thon dài thô ráp của anh lướt dọc theo đôi chân trắng nõn mịn màng của cô, ngón tay thò vào trong chân váy tìm kiếm, cuối cùng cũng chạm được vào lớp vải ướt đẫm kia. Cố Khang kéo quần lót của cô xuống, lúc này không còn gì ngăn cản được anh nữa, anh bắt đầu xoa nắn âm đế đang căng cứng của cô.
Đỗ Nhược rên rỉ thành tiếng, khóe mắt dùng phấn mắt ửng đỏ, đôi chân trở nên mềm nhũn giống như người bị rút xương, “cạch” một tiếng, túi nilon trong tay cũng rơi xuống đất.
Để cô trở thành người của một mình anh, không ai có thể tranh giành được cùng với anh.
Cô chính là của anh. Là của anh.
Nếu không có cô… Anh sẽ trở lại thành người có hai bàn tay trắng.
Anh không dám nghĩ đến chuyện đó.
Tính chiếm hữu kết hợp cùng dục vọng bủa vây khiến trái tim của anh trở nên đau đớn.
Cố Khang chốt cửa lại, đôi mắt trong veo của anh đang bùng lên ngọn lửa dục vọng rất dữ dội.
Anh ôm lấy eo của cô, sau đó bế ngang cô lên, tay còn lại vớ lấy hộp Durex ở trong túi ni lông, sải bước đi về phía chiếc giường tre ở ngoài sân.
7
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro