Cố Khang
Bất Hoàn Mỹ Chủ Nghĩa Giả
2024-08-21 18:45:04
Đỗ Nhược đang ngoan ngoãn xếp hàng phía sau khẽ thở dài một tiếng đầy tiếc nuối, cô tiến lên phía trước một bước bù lại khoảng trống của nữ sinh kia. “Ông chủ, cho tôi một chén khoai tây xếp thành núi nhỏ.”
Nam sinh liếc nhìn cô một cái, giọng nói vẫn nhàn nhạt. “Chén lớn hay chén nhỏ?”
Đỗ Nhược nhìn chằm chằm dòng chữ “Chén lớn giá 6 tệ, chén nhỏ giá 5 tệ” trên biển quảng cáo, cuối cùng cô liền đổi ý. “Có thể cho tôi ăn thử để xem hương vị như nào được không? Nếu ăn ngon thì tôi lại mua.”
Cố Khang ban đầu không hề để ý đến cô cũng phải liếc mắt nhìn một cái.
Cô mặc một chiếc váy hai dây màu vàng, tôn lên khuôn mặt trắng mềm như quả trứng ngỗng của mình, đôi mắt to tròn sáng ngời chớp chớp, trên đầu có một quả cầu bông được buộc tùy ý, đằng sau để xoã, nhìn càng thêm xinh đẹp bắt mắt.
“Có thể.” Động tác đóng hộp của nam sinh rất thành thạo, anh bỏ thêm nhiều loại gia vị khác nhau, rất nhanh đã đưa cho cô một chén khoai tây vàng óng thơm nức. “Cà thẻ đi rồi lấy.”
Đỗ Nhược hơi ngạc nhiên, “Ông chủ à, tôi đã nói để tôi thử trước…”
“Cậu có thể nếm thử sau đó mới trả tiền, không sao cả.” Cố Khang bỏ hộp khoai tây đầy mà nữ sinh trước đó đã để lại trên quầy hàng vào một chiếc túi ở bên cạnh, trong đầu thầm nghĩ mình có thể lấy về để cho gà ăn.
Đỗ Nhược chỉ có thể “ừm” một tiếng.
Người này đúng là biết cách buôn bán, cho dù ăn thử có cảm thấy không ngon đi chăng nữa thì cũng không vị khách nào dám xấu hổ mà không mua cả!
Trên mặt cô xuất hiện biểu cảm không vui lắm, cô cũng không có ý định nếm thử, chỉ mở chiếc điện thoại di động có ốp con heo nhỏ ra, hướng về phía mã QR, không quên hỏi. “Bao nhiêu tiền vậy?”
“Bảy tệ.”
Cái gì? Đỗ Nhược sửng sốt, không phải cô chưa hề nói mình sẽ mua chén lớn hay sao?
Quên mất, cô cũng không rảnh nghĩ nữa, cô quay đầu lại nhìn nam sinh kia thêm một lần nữa, lắc đầu, trong lòng thầm mắng: Tuổi còn trẻ mà đã tính toán chia li từng tí một như vậy, đúng là.
Sau khi cho một tiếng vào miệng nếm thử, quá ngon, ngay sau đó Đỗ Nhược muốn ăn thêm một chút nữa.
Thật sự ăn rất ngon! Bên ngoài giòn rụm, bên trong mềm dẻo, chỉ cần cắn một miếng là thấy thỏa mãn.
Cô vừa ăn vừa đi về phía trước, hết nhìn đông lại nhìn sang tây, đi dạo khoảng hơn ba mươi phút, cô mới bắt đầu đi vào trong trường.
Ba giờ chiếu mới bắt đầu đi báo danh, còn một tiếng nữa, Đỗ Nhược nhàm chán đi dạo một vòng quanh trường. Cô đứng trong sảnh tuyên truyền ở trước tòa nhà dạy học của lớp 11 một lúc, vừa hay nhìn thấy bảng vàng danh dự ở gần đó, đứng đầu bảng có ghi: Cố Khang, lớp 11A1.
Phía sau họ tên chính là điểm số, số điểm của người này đủ để được gọi là học sinh xuất sắc, đảm bảo vị trí đầu tiên trong bảng điểm.
Cô nhìn xuống dưới.
Không ngờ người đứng vị trí đầu cách người ở vị trí số hai đến hơn bốn mươi điểm.
Học sinh xuất sắc đúng là học sinh xuất sắc, thật sự rất ngầu nha!
Đỗ Nhược cảm thán một tiếng, cô đứng dịch sang một bên, sau đó lại xem ảnh danh dự trong cột thi đua.
Giải đặc biệt lại là người tên Cố Khang kia!
Nhưng điều khiến cô cảm thấy kì lạ đó chính là, chỗ dán ảnh hoàn toàn trống rỗng.
Dấu vết của băng keo hai mặt vẫn còn ở đó, hình như bức ảnh ở chỗ chiếc cúp đã bị người nào đó xé mất.
Wow, có người lấy trộm cả thứ này hay sao?
Phía sau giải nhất, giải nhì vẫn còn rất “khỏe mạnh.”
Cô không nghĩ ra được, cô nghiêng đầu tò mò đi tìm kiếm lớp học của lớp 11A1.
Lớp học đã chật kín người, giáo viên chủ nhiệm đang đứng trên bục giảng say sưa giảng bài, Đỗ Nhược báo cáo một tiếng.
“Em là bạn học mới đến à?” Giáo viên chủ nhiệm nhìn về phía cô, biểu cảm dịu dàng thân thiết, sau đó chỉ vào hàng cuối cùng nói. “Em vào lớp đi, ngồi cứ ngồi bên cạnh Cố Khang trước nhé.”
Nghe thấy cái tên này, lỗ tai của Đỗ Nhược mẫn cảm đến mức dựng thẳng lên, cô đi vài bước vào bên trong, rồi nhìn về phía cuối lớp.
Sau đó, cô kinh ngạc đến mức cằm cũng rớt xuống.
Hàng phía sau chỉ còn một vị trí trống bên cạnh nam sinh kia, nam sinh đó mặc đồng phục học sinh màu trắng, trên mặt viết mấy chữ “Người sống chớ lại gần.”
Người này chính là ông chủ của quán bán khoai tây ven đường mà cô đã gặp một lần cách đây không lâu.
Dưới ánh mắt tò mò và kinh ngạc của mọi người, cô đi về phía Cố Khang, sau đó ngồi xuống.
Giáo viên chủ nhiệm tiếp tục chủ đề trước đó, nói về triển vọng tươi sáng cho học kỳ mới hay cái gì cô cũng không hiểu lắm.
Đỗ Nhược khẽ kéo gần khoảng cách với Cố Khang, lên tiếng chào hỏi giống như đã quen từ trước. “Hi, cậu có nhớ tôi không?”
Cố Khang đang xem lại sách giáo khoa, ghi chép một cách sinh động, anh ngước mắt lên liếc nhìn cô một cái, biểu cảm vô vị. “Ừm.”
“Học sinh xuất sắc,” Đỗ Nhược thò lại gần ngửi thử, sau đó tò mò hỏi. “Tại sao trên người của cậu lại không có mùi khoai tây?”
Lộ ra mùi hương thơm mát sạch sẽ, rất dễ ngửi.
Cố Khang đang lật đến chương thứ ba của sách giáo khoa toán học, sau giờ học anh đã làm xong bài tập, vừa nghe thấy cô nói như vậy, anh nhíu mày lại, bực bội đến mức mím chặt môi, không hề quan tâm đến cô.
Đỗ Nhược bĩu môi.
Hừ. Đúng là rất lạnh lùng.
Nam sinh liếc nhìn cô một cái, giọng nói vẫn nhàn nhạt. “Chén lớn hay chén nhỏ?”
Đỗ Nhược nhìn chằm chằm dòng chữ “Chén lớn giá 6 tệ, chén nhỏ giá 5 tệ” trên biển quảng cáo, cuối cùng cô liền đổi ý. “Có thể cho tôi ăn thử để xem hương vị như nào được không? Nếu ăn ngon thì tôi lại mua.”
Cố Khang ban đầu không hề để ý đến cô cũng phải liếc mắt nhìn một cái.
Cô mặc một chiếc váy hai dây màu vàng, tôn lên khuôn mặt trắng mềm như quả trứng ngỗng của mình, đôi mắt to tròn sáng ngời chớp chớp, trên đầu có một quả cầu bông được buộc tùy ý, đằng sau để xoã, nhìn càng thêm xinh đẹp bắt mắt.
“Có thể.” Động tác đóng hộp của nam sinh rất thành thạo, anh bỏ thêm nhiều loại gia vị khác nhau, rất nhanh đã đưa cho cô một chén khoai tây vàng óng thơm nức. “Cà thẻ đi rồi lấy.”
Đỗ Nhược hơi ngạc nhiên, “Ông chủ à, tôi đã nói để tôi thử trước…”
“Cậu có thể nếm thử sau đó mới trả tiền, không sao cả.” Cố Khang bỏ hộp khoai tây đầy mà nữ sinh trước đó đã để lại trên quầy hàng vào một chiếc túi ở bên cạnh, trong đầu thầm nghĩ mình có thể lấy về để cho gà ăn.
Đỗ Nhược chỉ có thể “ừm” một tiếng.
Người này đúng là biết cách buôn bán, cho dù ăn thử có cảm thấy không ngon đi chăng nữa thì cũng không vị khách nào dám xấu hổ mà không mua cả!
Trên mặt cô xuất hiện biểu cảm không vui lắm, cô cũng không có ý định nếm thử, chỉ mở chiếc điện thoại di động có ốp con heo nhỏ ra, hướng về phía mã QR, không quên hỏi. “Bao nhiêu tiền vậy?”
“Bảy tệ.”
Cái gì? Đỗ Nhược sửng sốt, không phải cô chưa hề nói mình sẽ mua chén lớn hay sao?
Quên mất, cô cũng không rảnh nghĩ nữa, cô quay đầu lại nhìn nam sinh kia thêm một lần nữa, lắc đầu, trong lòng thầm mắng: Tuổi còn trẻ mà đã tính toán chia li từng tí một như vậy, đúng là.
Sau khi cho một tiếng vào miệng nếm thử, quá ngon, ngay sau đó Đỗ Nhược muốn ăn thêm một chút nữa.
Thật sự ăn rất ngon! Bên ngoài giòn rụm, bên trong mềm dẻo, chỉ cần cắn một miếng là thấy thỏa mãn.
Cô vừa ăn vừa đi về phía trước, hết nhìn đông lại nhìn sang tây, đi dạo khoảng hơn ba mươi phút, cô mới bắt đầu đi vào trong trường.
Ba giờ chiếu mới bắt đầu đi báo danh, còn một tiếng nữa, Đỗ Nhược nhàm chán đi dạo một vòng quanh trường. Cô đứng trong sảnh tuyên truyền ở trước tòa nhà dạy học của lớp 11 một lúc, vừa hay nhìn thấy bảng vàng danh dự ở gần đó, đứng đầu bảng có ghi: Cố Khang, lớp 11A1.
Phía sau họ tên chính là điểm số, số điểm của người này đủ để được gọi là học sinh xuất sắc, đảm bảo vị trí đầu tiên trong bảng điểm.
Cô nhìn xuống dưới.
Không ngờ người đứng vị trí đầu cách người ở vị trí số hai đến hơn bốn mươi điểm.
Học sinh xuất sắc đúng là học sinh xuất sắc, thật sự rất ngầu nha!
Đỗ Nhược cảm thán một tiếng, cô đứng dịch sang một bên, sau đó lại xem ảnh danh dự trong cột thi đua.
Giải đặc biệt lại là người tên Cố Khang kia!
Nhưng điều khiến cô cảm thấy kì lạ đó chính là, chỗ dán ảnh hoàn toàn trống rỗng.
Dấu vết của băng keo hai mặt vẫn còn ở đó, hình như bức ảnh ở chỗ chiếc cúp đã bị người nào đó xé mất.
Wow, có người lấy trộm cả thứ này hay sao?
Phía sau giải nhất, giải nhì vẫn còn rất “khỏe mạnh.”
Cô không nghĩ ra được, cô nghiêng đầu tò mò đi tìm kiếm lớp học của lớp 11A1.
Lớp học đã chật kín người, giáo viên chủ nhiệm đang đứng trên bục giảng say sưa giảng bài, Đỗ Nhược báo cáo một tiếng.
“Em là bạn học mới đến à?” Giáo viên chủ nhiệm nhìn về phía cô, biểu cảm dịu dàng thân thiết, sau đó chỉ vào hàng cuối cùng nói. “Em vào lớp đi, ngồi cứ ngồi bên cạnh Cố Khang trước nhé.”
Nghe thấy cái tên này, lỗ tai của Đỗ Nhược mẫn cảm đến mức dựng thẳng lên, cô đi vài bước vào bên trong, rồi nhìn về phía cuối lớp.
Sau đó, cô kinh ngạc đến mức cằm cũng rớt xuống.
Hàng phía sau chỉ còn một vị trí trống bên cạnh nam sinh kia, nam sinh đó mặc đồng phục học sinh màu trắng, trên mặt viết mấy chữ “Người sống chớ lại gần.”
Người này chính là ông chủ của quán bán khoai tây ven đường mà cô đã gặp một lần cách đây không lâu.
Dưới ánh mắt tò mò và kinh ngạc của mọi người, cô đi về phía Cố Khang, sau đó ngồi xuống.
Giáo viên chủ nhiệm tiếp tục chủ đề trước đó, nói về triển vọng tươi sáng cho học kỳ mới hay cái gì cô cũng không hiểu lắm.
Đỗ Nhược khẽ kéo gần khoảng cách với Cố Khang, lên tiếng chào hỏi giống như đã quen từ trước. “Hi, cậu có nhớ tôi không?”
Cố Khang đang xem lại sách giáo khoa, ghi chép một cách sinh động, anh ngước mắt lên liếc nhìn cô một cái, biểu cảm vô vị. “Ừm.”
“Học sinh xuất sắc,” Đỗ Nhược thò lại gần ngửi thử, sau đó tò mò hỏi. “Tại sao trên người của cậu lại không có mùi khoai tây?”
Lộ ra mùi hương thơm mát sạch sẽ, rất dễ ngửi.
Cố Khang đang lật đến chương thứ ba của sách giáo khoa toán học, sau giờ học anh đã làm xong bài tập, vừa nghe thấy cô nói như vậy, anh nhíu mày lại, bực bội đến mức mím chặt môi, không hề quan tâm đến cô.
Đỗ Nhược bĩu môi.
Hừ. Đúng là rất lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro