Người Thần Kỳ
Bất Hoàn Mỹ Chủ Nghĩa Giả
2024-08-21 18:45:04
Ngày báo danh nên mọi người không cần phải học những tiết học chính thức, giáo viên chủ nhiệm đứng trên bục giảng nước miếng văng tứ tung mà chỉ điểm giang sơn, khả năng nói chuyện vô cùng hùng hồn, Đỗ Nhược không có hứng thú, cô ngồi nghe mà cứ ngủ gà ngủ gật.
Sau khi tan học, giáo viên chủ nhiệm sắp xếp lớp phó học tập đưa cô đi nhận sách giáo khoa và đồng phục học sinh.
Lớp phó học tập Vân Khinh Khinh là một cô gái nhỏ rất hoạt bát, tính tình Đỗ Nhược cũng hướng ngoại, hai người cùng nhau đi xuống tòa nhà để sách giáo khoa, rất nhanh đã làm quen được với nhau rồi.
Vân Khinh Khinh nắm lấy cánh tay của Đỗ Nhược, nhìn chằm chằm cô. “Nhược Nhược, cậu thật sự rất xinh đẹp, lần đầu đến đây nên cậu còn chưa biết, chúng tớ đều đang thảo luận về cậu ở trong nhóm lớp đấy, hơn nữa rất nhiều nam sinh trong lớp sau khi nhìn thấy cậu còn muốn đổi hoa khôi mới nữa kìa.”
“Cảm ơn cậu nha, Khinh Khinh.” Đỗ Nhược được khen từ nhỏ đến lớn đã thành quen, khi thấy cô ấy khen nhiều như vậy cô cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên, nhưng trong lòng vẫn có chút hư vinh, chỉ là nhanh chóng bị cô kiềm chế lại, Đỗ Nhược khiêm tốn trả lời. “Ai nha, sao lại kiểm tra xem ai đẹp hay không đẹp, chúng ta vẫn còn là học sinh, nói chuyện vẫn phải dựa vào thành tích, cậu nhìn cậu xem, lớp phó học tập, đây mới chính là thực lực, thành tích của tớ rất kém, đầu óc như cá vàng, trí nhớ cũng rất kém, trước kia ở lớp cũ tớ toàn đứng gần chót thôi.”
Mẹ của Đỗ Nhược là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, khi còn sống bà từng là một người mẫu chuyên nghiệp, da trắng mặt xinh nhìn rất giống Quách Bích Đình. Ba của cô tên Đỗ Hùng, làm chủ một doanh nghiệp kinh doanh về may mặc, năm đó ông đã yêu mẹ của cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó ngay lập tức theo đuổi bà ấy một cách mãnh liệt, cuối cùng cưới bà ấy về kim ốc tàng kiều. Sau khi kết hôn, hai người càng ngày càng hạnh phúc hơn, mặc dù mẹ của cô đã qua đời nhiều năm như vậy, nhưng ba của cô vẫn si tình từ đó đến giờ, nhớ mãi không quên được bà ấy, thề không đi thêm bước nữa.
Đỗ Nhược cũng được thừa hưởng gen tốt từ khuôn mặt của mẹ cô, nhưng trí thông minh và sự nhạy bén trong kinh doanh của cha cô thì hoàn toàn không được di truyền cho cô một chút nào cả.
Đỗ Hùng chỉ có một cô con gái duy nhất, vợ mất từ rất sớm, ngoại trừ sự nghiệp thì tất cả tình yêu của ông đều dồn hết vào người con gái. Trong lòng ông thầm nghĩ con gái không thích làm ăn buôn bán cũng chẳng sao, dù sao thì tiền trong nhà cũng đủ con bé tiêu xài xa hoa rộng rãi đến mấy đời rồi.
Kinh tế khá giả, Đỗ Hùng càng yêu thương và bao dung con gái hơn, dưới sự nuông chiều của Đỗ Hùng, có một khoảng thời gian Đỗ Nhược trở nên phản nghịch đến mức không cô ai ra gì, lúc này Đỗ Nguyệt đang định cư ở nước ngoài cũng phải nhanh chóng quay về nước, răn dạy thằng em trai của mình một trận, sau đó đưa Đỗ Nhược ra nước ngoài để bảo ban cô. Thấy cháu gái mình tiêu xài hoang phí, hơn nữa còn có rất nhiều tật xấu, Đỗ Nguyệt hận sắt không thành thép mà đưa Đỗ Nhược vào trường học bên cạnh học mấy tháng, dưới sự giám sát và chỉ huy của bà bác nhà mình, Đỗ Nhược đã thay đổi rất nhiều.
Ba của cô Đỗ Hùng và bác cả Đỗ Nguyệt cũng không phải con nhà giàu, khi còn nhỏ hai người bọn họ sống ở nông thôn, nhà nghèo đến mức chỉ có bốn bức tường, vốn dĩ trong nhà còn có thêm một người em nữa, nhưng cuối cùng người này cũng bị chết vì đói.
Sau này, hai chị em chăm chỉ cố gắng làm ăn ở bên ngoài, chịu thương chịu khó, không biết phải trải qua bao nhiêu đường vòng, chịu biết bao nhiêu lời giễu cợt, mới lập nên được sự nghiệp như ngày hôm nay.
Sau khi tan học, giáo viên chủ nhiệm sắp xếp lớp phó học tập đưa cô đi nhận sách giáo khoa và đồng phục học sinh.
Lớp phó học tập Vân Khinh Khinh là một cô gái nhỏ rất hoạt bát, tính tình Đỗ Nhược cũng hướng ngoại, hai người cùng nhau đi xuống tòa nhà để sách giáo khoa, rất nhanh đã làm quen được với nhau rồi.
Vân Khinh Khinh nắm lấy cánh tay của Đỗ Nhược, nhìn chằm chằm cô. “Nhược Nhược, cậu thật sự rất xinh đẹp, lần đầu đến đây nên cậu còn chưa biết, chúng tớ đều đang thảo luận về cậu ở trong nhóm lớp đấy, hơn nữa rất nhiều nam sinh trong lớp sau khi nhìn thấy cậu còn muốn đổi hoa khôi mới nữa kìa.”
“Cảm ơn cậu nha, Khinh Khinh.” Đỗ Nhược được khen từ nhỏ đến lớn đã thành quen, khi thấy cô ấy khen nhiều như vậy cô cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên, nhưng trong lòng vẫn có chút hư vinh, chỉ là nhanh chóng bị cô kiềm chế lại, Đỗ Nhược khiêm tốn trả lời. “Ai nha, sao lại kiểm tra xem ai đẹp hay không đẹp, chúng ta vẫn còn là học sinh, nói chuyện vẫn phải dựa vào thành tích, cậu nhìn cậu xem, lớp phó học tập, đây mới chính là thực lực, thành tích của tớ rất kém, đầu óc như cá vàng, trí nhớ cũng rất kém, trước kia ở lớp cũ tớ toàn đứng gần chót thôi.”
Mẹ của Đỗ Nhược là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, khi còn sống bà từng là một người mẫu chuyên nghiệp, da trắng mặt xinh nhìn rất giống Quách Bích Đình. Ba của cô tên Đỗ Hùng, làm chủ một doanh nghiệp kinh doanh về may mặc, năm đó ông đã yêu mẹ của cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó ngay lập tức theo đuổi bà ấy một cách mãnh liệt, cuối cùng cưới bà ấy về kim ốc tàng kiều. Sau khi kết hôn, hai người càng ngày càng hạnh phúc hơn, mặc dù mẹ của cô đã qua đời nhiều năm như vậy, nhưng ba của cô vẫn si tình từ đó đến giờ, nhớ mãi không quên được bà ấy, thề không đi thêm bước nữa.
Đỗ Nhược cũng được thừa hưởng gen tốt từ khuôn mặt của mẹ cô, nhưng trí thông minh và sự nhạy bén trong kinh doanh của cha cô thì hoàn toàn không được di truyền cho cô một chút nào cả.
Đỗ Hùng chỉ có một cô con gái duy nhất, vợ mất từ rất sớm, ngoại trừ sự nghiệp thì tất cả tình yêu của ông đều dồn hết vào người con gái. Trong lòng ông thầm nghĩ con gái không thích làm ăn buôn bán cũng chẳng sao, dù sao thì tiền trong nhà cũng đủ con bé tiêu xài xa hoa rộng rãi đến mấy đời rồi.
Kinh tế khá giả, Đỗ Hùng càng yêu thương và bao dung con gái hơn, dưới sự nuông chiều của Đỗ Hùng, có một khoảng thời gian Đỗ Nhược trở nên phản nghịch đến mức không cô ai ra gì, lúc này Đỗ Nguyệt đang định cư ở nước ngoài cũng phải nhanh chóng quay về nước, răn dạy thằng em trai của mình một trận, sau đó đưa Đỗ Nhược ra nước ngoài để bảo ban cô. Thấy cháu gái mình tiêu xài hoang phí, hơn nữa còn có rất nhiều tật xấu, Đỗ Nguyệt hận sắt không thành thép mà đưa Đỗ Nhược vào trường học bên cạnh học mấy tháng, dưới sự giám sát và chỉ huy của bà bác nhà mình, Đỗ Nhược đã thay đổi rất nhiều.
Ba của cô Đỗ Hùng và bác cả Đỗ Nguyệt cũng không phải con nhà giàu, khi còn nhỏ hai người bọn họ sống ở nông thôn, nhà nghèo đến mức chỉ có bốn bức tường, vốn dĩ trong nhà còn có thêm một người em nữa, nhưng cuối cùng người này cũng bị chết vì đói.
Sau này, hai chị em chăm chỉ cố gắng làm ăn ở bên ngoài, chịu thương chịu khó, không biết phải trải qua bao nhiêu đường vòng, chịu biết bao nhiêu lời giễu cợt, mới lập nên được sự nghiệp như ngày hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro