Đáng Sợ Quá Đi...
Bất Hoàn Mỹ Chủ Nghĩa Giả
2024-08-21 18:45:04
Di chuyển ngàn dặm xa xôi để đến được thành phố A, không biết đã chờ đợi nhung nhớ đến phát điên bao nhiêu đêm, cho dù cô có thay đổi đến thế nào, có gả cho người khác đi chăng nữa, chỉ cần có ngày hai người được đoàn tụ, anh chắc chắn sẽ tìm một lời giải thích hợp tình hợp lý…
Bụi trở về với cát bụi, đất trở về với đất, duyên phận cũng phải có điểm bắt đầu và điểm kết thúc, lúc đó mới không uổng phí tình yêu nồng cháy đến mức lan ra thiêu đốt cả đồng cỏ thời niên thiếu.
Nhưng nguồn năng lượng mà anh tích lũy mấy năm nay, trong nháy mắt đã bị sự lướt qua nhẹ tựa lông hồng của cô rút cạn chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
Niềm hy vọng mong manh ẩn sâu trong trái tim của anh đã bị xuyên thủng một cách trần trụi, không còn sót lại một chút nào.
Anh đẩy số đăng ký ở phòng khám ngoại trú cho Thiệu Trí Viễn, hứa hẹn một ngày nào đó sẽ trả lại cho anh ta gấp đôi.
Phòng khám bệnh ngoại trú của Cố Khang toàn là mỹ nữ đến khám, bọn họ đều mơ tưởng đến khuôn mặt nổi tiếng gần xa của Cố Khang. Có được phúc phần này, đương nhiên Thiệu Trí Viễn phải vui tươi hớn hở đồng ý ngay.
Cố Khang lái xe ra ngoài, đợi ở lối ra dưới lầu của bệnh viện, nhân viên bảo an phụ trách giao thông thấy đó là xe của anh thì vội vàng chào hỏi sau đó tránh sang một bên.
Khi Đỗ Nhược đi xuống, trong tay cô cầm theo một túi thuốc, cô lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra để đặt xe, sau đó mở ô ra che nắng, đứng ở ven đường chờ xe đến.
Cố Khang dừng xe ở trước mặt cô, Đỗ Nhược kinh ngạc nhìn kỹ lại biển số xe, không phải có ba người đang xếp hàng à, tại sao lại đi nhanh như vậy?
Cô so sánh chiếc xe mà mình đã đặt qua điện thoại di động, hoá ra đây không phải là chiếc xe mà cô đã đặt.
Cô vén tóc mai bên tai lên, sau đó đứng dịch sang một bên, tốt bụng xua xua tay với vị tài xế đang ngồi trên xe, ý bảo hàng khách không phải là mình.
Nhưng sau đó cửa sổ xe lại được hạ xuống.
“Lên xe.” Khuôn mặt của tài xế bị đuổi cổ kia trở nên thâm trầm, giọng điệu lạnh như băng.
Đỗ Nhược cảm thấy rất khó hiểu, cô bị cận nhẹ, hôm nay lại ra ngoài quá vội nên chưa có thời gian để đeo kính áp tròng.
Cô cúi người xuống, nheo mắt lại để nhìn rõ hơn, sau đó nói. “Sư phó à, xe này của anh không phải…”
Nói được một nửa, lời nói lại nghẹn trở về.
Cô ngây ngốc nhìn khuôn mặt lạnh như băng của vị tài xế kia, lời nói đến bên miệng nhưng không thể thốt ra được.
Một lúc lâu say, cô dụi mắt, lắp ba lắp bắp nói. “Cố, Cố Khang, tại sao lại là cậu?”
Cố Khang cười một tiếng đầy chế giễu, “Xem ra tớ phải cảm ơn Đỗ tiểu thư vì đã nhớ rõ nhân vật nhỏ bé như tớ, vốn dĩ tớ còn tưởng bạn trai của cậu nhiều như Giang Chi Khanh, cho nên đã sớm ném tôi lên chín tầng mây rồi chứ?”
Đỗ tiểu thư?
Đỗ Nhược câm nín không trả lời được, trong lòng cảm thấy rất khổ sở.
Lời nói của anh trực tiếp như vậy, châm chọc không thương tiếc, mặc dù Đỗ Nhược hơi chậm hiểu, nhưng cô không ngốc đến nỗi không nghe ra ý của anh. Cô nắm chặt lấy đầu ngón tay, không biết làm thế nào cho phải.
“Đỗ tiểu thư vẫn kiên quyết muốn đứng bên lề đường à, cậu định chờ cảnh sát giao thông đến để kiểm tra xe của tớ hay sao?” Ánh mắt sáng lấp lánh của anh đang nhìn chằm chằm Đỗ Nhược, như thể nếu cô không vào xe, anh sẽ xuống dưới bắt cô lại.
Đỗ Nhược sợ hãi, cô thu dù lại, sau đó mở cửa xe ra, nhanh chóng lên xe.
“Nhà của Đỗ tiểu thư ở chỗ nào?” Cố Khang lái xe ra ngoài với vẻ mặt âm trầm đáng sợ.
Khí thế của anh quá mãnh liệt, Đỗ Nhược sợ muốn chết, cô cẩn thận quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của anh, nhẹ giọng ngập ngừng nói. “Tớ… Tớ không về nhà luôn đâu, bây giờ tôi muốn đi một chuyến đến quốc tế Hồng Đồ.”
Quốc tế Hồng Đồ, cô đi tìm người đàn ông đó sao?
Anh đã kiểm tra thông tin trên hệ thống của bệnh viện, bên trên tư liệu cho thấy Đỗ Nhược vẫn chưa lập gia đình.
Cố Khang nheo mắt lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái. “Cậu định đi bao lâu?”
Đỗ Nhược giải thích, “Chắc cũng không lâu lắm đâu… Mất khoảng nửa giờ để quay xong hai bộ mẫu trong studio là được.”
“Được rồi, tớ sẽ đợi cậu ở dưới tầng.” Anh nói.
“Không cần đâu không cần đâu, thời tiết nóng như vậy mà.” Đỗ Nhược liếc nhìn mặt trời đang toả ra nhiệt độ nóng đến kinh người ở bên ngoài, “Cậu… Tớ…”
Cô đang muốn nói gì vậy? Chẳng lẽ cô muốn hỏi, bạn gái của cậu sẽ không để ý đến việc cậu đi gặp bạn gái cũ một mình hay sao?
Nhưng cô không thể mở miệng hỏi bất cứ câu hỏi nào được.
“Trong xe có điều hoà, Đỗ tiểu thư cứ yên tâm.” Cô lại đuổi anh đi, trong mắt Cố Khang chợt lóe lên vẻ thất vọng, anh hận đến nghiến răng nghiến lợi. “Hơn nữa, tớ có thể đến quán cà phê ở lầu một ngồi đợi cũng được.”
“Ồ.” Đỗ Nhược co rúm lại như một chú gà con, cái đầu nhỏ của cô cúi gằm xuống, gật đầu liên tục.
Tại sao Cố Khang lại tức giận đến vậy? Cô nghĩ thầm, đáng sợ quá đi mất.
Bụi trở về với cát bụi, đất trở về với đất, duyên phận cũng phải có điểm bắt đầu và điểm kết thúc, lúc đó mới không uổng phí tình yêu nồng cháy đến mức lan ra thiêu đốt cả đồng cỏ thời niên thiếu.
Nhưng nguồn năng lượng mà anh tích lũy mấy năm nay, trong nháy mắt đã bị sự lướt qua nhẹ tựa lông hồng của cô rút cạn chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
Niềm hy vọng mong manh ẩn sâu trong trái tim của anh đã bị xuyên thủng một cách trần trụi, không còn sót lại một chút nào.
Anh đẩy số đăng ký ở phòng khám ngoại trú cho Thiệu Trí Viễn, hứa hẹn một ngày nào đó sẽ trả lại cho anh ta gấp đôi.
Phòng khám bệnh ngoại trú của Cố Khang toàn là mỹ nữ đến khám, bọn họ đều mơ tưởng đến khuôn mặt nổi tiếng gần xa của Cố Khang. Có được phúc phần này, đương nhiên Thiệu Trí Viễn phải vui tươi hớn hở đồng ý ngay.
Cố Khang lái xe ra ngoài, đợi ở lối ra dưới lầu của bệnh viện, nhân viên bảo an phụ trách giao thông thấy đó là xe của anh thì vội vàng chào hỏi sau đó tránh sang một bên.
Khi Đỗ Nhược đi xuống, trong tay cô cầm theo một túi thuốc, cô lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra để đặt xe, sau đó mở ô ra che nắng, đứng ở ven đường chờ xe đến.
Cố Khang dừng xe ở trước mặt cô, Đỗ Nhược kinh ngạc nhìn kỹ lại biển số xe, không phải có ba người đang xếp hàng à, tại sao lại đi nhanh như vậy?
Cô so sánh chiếc xe mà mình đã đặt qua điện thoại di động, hoá ra đây không phải là chiếc xe mà cô đã đặt.
Cô vén tóc mai bên tai lên, sau đó đứng dịch sang một bên, tốt bụng xua xua tay với vị tài xế đang ngồi trên xe, ý bảo hàng khách không phải là mình.
Nhưng sau đó cửa sổ xe lại được hạ xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lên xe.” Khuôn mặt của tài xế bị đuổi cổ kia trở nên thâm trầm, giọng điệu lạnh như băng.
Đỗ Nhược cảm thấy rất khó hiểu, cô bị cận nhẹ, hôm nay lại ra ngoài quá vội nên chưa có thời gian để đeo kính áp tròng.
Cô cúi người xuống, nheo mắt lại để nhìn rõ hơn, sau đó nói. “Sư phó à, xe này của anh không phải…”
Nói được một nửa, lời nói lại nghẹn trở về.
Cô ngây ngốc nhìn khuôn mặt lạnh như băng của vị tài xế kia, lời nói đến bên miệng nhưng không thể thốt ra được.
Một lúc lâu say, cô dụi mắt, lắp ba lắp bắp nói. “Cố, Cố Khang, tại sao lại là cậu?”
Cố Khang cười một tiếng đầy chế giễu, “Xem ra tớ phải cảm ơn Đỗ tiểu thư vì đã nhớ rõ nhân vật nhỏ bé như tớ, vốn dĩ tớ còn tưởng bạn trai của cậu nhiều như Giang Chi Khanh, cho nên đã sớm ném tôi lên chín tầng mây rồi chứ?”
Đỗ tiểu thư?
Đỗ Nhược câm nín không trả lời được, trong lòng cảm thấy rất khổ sở.
Lời nói của anh trực tiếp như vậy, châm chọc không thương tiếc, mặc dù Đỗ Nhược hơi chậm hiểu, nhưng cô không ngốc đến nỗi không nghe ra ý của anh. Cô nắm chặt lấy đầu ngón tay, không biết làm thế nào cho phải.
“Đỗ tiểu thư vẫn kiên quyết muốn đứng bên lề đường à, cậu định chờ cảnh sát giao thông đến để kiểm tra xe của tớ hay sao?” Ánh mắt sáng lấp lánh của anh đang nhìn chằm chằm Đỗ Nhược, như thể nếu cô không vào xe, anh sẽ xuống dưới bắt cô lại.
Đỗ Nhược sợ hãi, cô thu dù lại, sau đó mở cửa xe ra, nhanh chóng lên xe.
“Nhà của Đỗ tiểu thư ở chỗ nào?” Cố Khang lái xe ra ngoài với vẻ mặt âm trầm đáng sợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khí thế của anh quá mãnh liệt, Đỗ Nhược sợ muốn chết, cô cẩn thận quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của anh, nhẹ giọng ngập ngừng nói. “Tớ… Tớ không về nhà luôn đâu, bây giờ tôi muốn đi một chuyến đến quốc tế Hồng Đồ.”
Quốc tế Hồng Đồ, cô đi tìm người đàn ông đó sao?
Anh đã kiểm tra thông tin trên hệ thống của bệnh viện, bên trên tư liệu cho thấy Đỗ Nhược vẫn chưa lập gia đình.
Cố Khang nheo mắt lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái. “Cậu định đi bao lâu?”
Đỗ Nhược giải thích, “Chắc cũng không lâu lắm đâu… Mất khoảng nửa giờ để quay xong hai bộ mẫu trong studio là được.”
“Được rồi, tớ sẽ đợi cậu ở dưới tầng.” Anh nói.
“Không cần đâu không cần đâu, thời tiết nóng như vậy mà.” Đỗ Nhược liếc nhìn mặt trời đang toả ra nhiệt độ nóng đến kinh người ở bên ngoài, “Cậu… Tớ…”
Cô đang muốn nói gì vậy? Chẳng lẽ cô muốn hỏi, bạn gái của cậu sẽ không để ý đến việc cậu đi gặp bạn gái cũ một mình hay sao?
Nhưng cô không thể mở miệng hỏi bất cứ câu hỏi nào được.
“Trong xe có điều hoà, Đỗ tiểu thư cứ yên tâm.” Cô lại đuổi anh đi, trong mắt Cố Khang chợt lóe lên vẻ thất vọng, anh hận đến nghiến răng nghiến lợi. “Hơn nữa, tớ có thể đến quán cà phê ở lầu một ngồi đợi cũng được.”
“Ồ.” Đỗ Nhược co rúm lại như một chú gà con, cái đầu nhỏ của cô cúi gằm xuống, gật đầu liên tục.
Tại sao Cố Khang lại tức giận đến vậy? Cô nghĩ thầm, đáng sợ quá đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro