Gặp Lại
Bất Hoàn Mỹ Chủ Nghĩa Giả
2024-08-21 18:45:04
Một người đã đắm chìm trong bóng tối một thời gian quá lâu, chỉ cần một chút ánh lửa cũng đủ để thiêu rụi hết tất cả mọi thứ.
Cố Khang đạp ga chạy băng băng trong suốt hành trình, vốn dĩ quãng đường này phải đi mất năm mươi phút nhưng đã bị nén xuống chỉ còn một nửa.
Phía trước trung tâm mua sắm là một ngã tư lớn, Cố Khang vừa dừng lại chờ đèn đỏ vừa ngước mắt lên nhìn, ngoại trừ màn hình điện tử bên ngoài các cửa hàng nằm trên tầng cao nhất còn sáng, thì các tầng còn lại chỉ là một mảng tối đen.
Khi đồng hồ ở gần đó vang lên, anh mới bàng hoàng nhận ra bây giờ đã là mười hai giờ đêm.
Cửa lớn của trung tâm thương mại đã bị khoá lại, cô không thể ở lại chỗ này nữa, nhưng anh vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.
Anh đã từng bị Thiệu Trí Viễn nổi điên thúc giục cùng nhau xem một bộ phim kinh dị lúc nửa đêm, anh cũng không nhớ rõ nội dung cụ thể là gì, chỉ biết đề tài của bộ phim có liên quan đến vụ án giải phẫu hàng loạt, anh mơ mơ màng màng nhớ được mở đầu và kết cục của bộ phim.
Anh nhớ rõ thời điểm bộ phim kết thúc đã là hai giờ sáng, khi đó anh đã đi ra ngoài bằng cửa phụ.
Anh tìm được cánh cửa phụ kia, bên cạnh có một bác bảo vệ đang ngồi trên ghế ngủ gà ngủ gật, ngủ say như chết, anh đi vào một mình mờ ám như vậy mà bác bảo vệ này vẫn ngủ ngon lành, không hề bị quấy rầy hay có dấu hiệu tỉnh lại gì cả.
Thang máy trong trung tâm thương mại đều bị ngắt điện, Cố Khang phải mất một khoảng thời gian mới tìm được chỗ mà Triệu Dương nói, anh nhanh chóng đi lên lầu thông qua lối thoát hiểm.
Các cửa hàng đều đã đóng cửa, có một số cửa hàng không ngại tốn tiền, bên ngoài vẫn còn bật đèn nhấp nháy. Cố Khang đi dọc theo đường thẳng để tìm cửa hàng kia, xa xa, cửa hàng váy cưới được trang hoàng lộng lẫy đẹp như mơ đập vào mắt của anh.
Bên trên tấm biển khổng lồ có viết tên cửa hàng, vừa nhìn thấy đã đánh sâu vào cảm giác đau đớn trong trái tim của anh.
Tên cửa hàng không phải “Yêu thương trọn đời” mà là “Lời hứa cả đời.”
Đèn trang trí ở trên tường vẫn đang được bật sáng, thiếu nữ đội khăn che mặt bằng lụa mỏng, xoay tròn ở trong vườn hoa, cô nhảy múa trong gió mùa hạ một cách lười biếng, người đàn ông chỉ mặc một bộ tây trang màu trắng đơn giản, đang đứng ở dưới thấp, ngước lên nhìn cô gái nhỏ cười nhạt, không hề có cảm giác bị áp bức, thậm chí còn tôn lên vẻ đẹp mỹ miều của cô gái.
Cố Khang không biết mình đã rời khỏi trung tâm mua sắm bằng cách nào.
Hoá ra sau khi chia tay cô đã sống một cuộc sống tươi đẹp như vậy, cô vẫn tỏa sáng lấp lánh giống như một viên ngọc, xung quanh cũng không thiếu đủ loại đàn ông.
Hoá ra chỉ có anh ngu ngốc nên mới cất giữ đoạn hội ức đau thương đến nỗi gió thảm mưa sầu đó, mang theo tâm lý may mắn, vì cô mà tìm vô số lý do để không phải rời đi.
Cố Khang, mày đúng là một tên ngu xuẩn!
Trong lòng anh thầm chế nhạo bản thân mình, anh lái xe nhanh như bay về nhà, sau đó xách một thùng rượu từ trong cốp xe ra, nằm trong phòng khách uống say đến mức bất tỉnh nhân sự.
Sáng hôm sau, Thiệu Trí Viễn ngáp ngắn ngáp dài đi vào phòng tắm, vừa mở đôi mắt nhập nhèm ra thì đã nhìn thấy Cố Khang đang say rượu nằm giữa vô số vỏ chai rỗng, hình ảnh này khiến anh ta kinh ngạc mở rộng tầm mắt.
Cũng vào ngày này, Thiệu Trí Viễn lại được làm quen với bạn cùng phòng kiêm đồng nghiệp của anh ta - Cố Khang thêm một lần nữa, hoá ra người có khuôn mặt tưởng chừng bất khả chiến bại như Cố Khang, trong lòng cũng nhớ mãi trong quên được một người phụ nữ.
Cố Khang có nhắc đến tên của người phụ nữ đó, nhưng anh ta nghe không rõ, chỉ biết khi nhắc đến cái tên này Cố Khang vừa lưu luyến lại vừa bồi hồi.
Tên của cô là… Nặc Nặc? Hay Nhược Nhược?
Sau khi Cố Khang tỉnh dậy, Thiệu Trí Viễn kích động nói bóng nói gió, muốn thăm dò thêm một chút chuyện cũ, nhưng Cố Khang lại giữ kín như bưng, không bao giờ nhắc lại hành vi không đúng mực và lý do vào đêm hôm đó.
Thiệu Trí Viễn ủ rũ cụp đuôi, trong miệng không ngừng oán giận Cố Khang không thú vị, bảo sao cô đơn cả đời như vậy.
Nhưng mà mọi thứ đều có biến chuyển vào một buổi chiều nọ, sau đó đúng một tuần.
Hôm đó, đến lượt Cố Khang và Thiệu Trí Viễn trực ca muộn, đi thang máy lên thì phải đi qua đại sảnh và bàn tư vấn, hệ thống sẽ gọi số tương ứng với tên ở trên màn hình màu xanh, y tá thực tập mặc đồ màu hồng đeo khẩu trang ngại ngùng chào hỏi hai người bọn họ. “Bác sĩ Cố, bác sĩ Thiệu~”
Cố Khang lịch sự đáp lại, ánh mắt đảo qua màn hình.
Hôm nay, phó chủ nhiệm ngồi khám ở phòng 408 nên những cái tên trong hàng đợi phía sau của phòng 408 dài một cách kỳ lạ.
Cố Khang nghĩ, như vậy rất tốt, phó chủ nhiệm bận rộn nên không còn tâm tư để giới thiệu đối tượng cho anh nữa.
Vừa nghĩ đến đây, màn hình hiện lên số được gọi là 408: Muộn 4, Đỗ *.
Muộn 4 có nghĩa là đến muộn 4 ngày, đã được kêu tên 4 lần.
Y tá ở bàn hướng dẫn hét lên: Bệnh nhân Đỗ Nhược có ở đó không? Bệnh nhân Đỗ Nhược có ở đó không?
Đỗ, Nhược.
Cái tên này cũng không có gì hiếm lạ, nhưng mỗi lần nghe thấy lại khiến vực sâu trong lồng ngực của anh nổi lên hàng ngàn gợn sóng.
Cố Khang dừng lại, ngơ ngác quay đầu nhìn cô y tá không còn kiên nhẫn nữa, đúng lúc đó anh thấy một bóng người lao ra khỏi thang máy.
“Có ạ! Tôi ở đây!”
Cô che ngực lại thở hồng hộc, trên trán lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt nhỏ được trang điểm tinh xảo ửng hồng, mái tóc xoăn dài ngang lưng buông lơi giống như rong biển, cô mặc một chiếc váy hai dây màu xanh trông rất đơn giản, đôi chân thon dài non mịn trắng đến phát sáng.
Vẻ ngoài hơn người kết hợp với vóc dáng người mẫu khiến cô vừa xuất hiện một cái đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người có mặt ở đây.
Cô đi một đôi giày cao gót nhọn, lao đến bàn tư vấn quẹt thẻ, sau đó dùng tốc độ của gió chạy thẳng về phía phòng 408, lướt qua bên cạnh Cố Khang.
Cố Khang - người vừa bị làm lơ vẫn đang ngồi ở đó, hương thơm quen thuộc lướt qua chóp mũi của anh, đầu óc anh trở nên trống rỗng, ngơ ngác nắm chặt lòng bàn tay lại.
Cố Khang đạp ga chạy băng băng trong suốt hành trình, vốn dĩ quãng đường này phải đi mất năm mươi phút nhưng đã bị nén xuống chỉ còn một nửa.
Phía trước trung tâm mua sắm là một ngã tư lớn, Cố Khang vừa dừng lại chờ đèn đỏ vừa ngước mắt lên nhìn, ngoại trừ màn hình điện tử bên ngoài các cửa hàng nằm trên tầng cao nhất còn sáng, thì các tầng còn lại chỉ là một mảng tối đen.
Khi đồng hồ ở gần đó vang lên, anh mới bàng hoàng nhận ra bây giờ đã là mười hai giờ đêm.
Cửa lớn của trung tâm thương mại đã bị khoá lại, cô không thể ở lại chỗ này nữa, nhưng anh vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.
Anh đã từng bị Thiệu Trí Viễn nổi điên thúc giục cùng nhau xem một bộ phim kinh dị lúc nửa đêm, anh cũng không nhớ rõ nội dung cụ thể là gì, chỉ biết đề tài của bộ phim có liên quan đến vụ án giải phẫu hàng loạt, anh mơ mơ màng màng nhớ được mở đầu và kết cục của bộ phim.
Anh nhớ rõ thời điểm bộ phim kết thúc đã là hai giờ sáng, khi đó anh đã đi ra ngoài bằng cửa phụ.
Anh tìm được cánh cửa phụ kia, bên cạnh có một bác bảo vệ đang ngồi trên ghế ngủ gà ngủ gật, ngủ say như chết, anh đi vào một mình mờ ám như vậy mà bác bảo vệ này vẫn ngủ ngon lành, không hề bị quấy rầy hay có dấu hiệu tỉnh lại gì cả.
Thang máy trong trung tâm thương mại đều bị ngắt điện, Cố Khang phải mất một khoảng thời gian mới tìm được chỗ mà Triệu Dương nói, anh nhanh chóng đi lên lầu thông qua lối thoát hiểm.
Các cửa hàng đều đã đóng cửa, có một số cửa hàng không ngại tốn tiền, bên ngoài vẫn còn bật đèn nhấp nháy. Cố Khang đi dọc theo đường thẳng để tìm cửa hàng kia, xa xa, cửa hàng váy cưới được trang hoàng lộng lẫy đẹp như mơ đập vào mắt của anh.
Bên trên tấm biển khổng lồ có viết tên cửa hàng, vừa nhìn thấy đã đánh sâu vào cảm giác đau đớn trong trái tim của anh.
Tên cửa hàng không phải “Yêu thương trọn đời” mà là “Lời hứa cả đời.”
Đèn trang trí ở trên tường vẫn đang được bật sáng, thiếu nữ đội khăn che mặt bằng lụa mỏng, xoay tròn ở trong vườn hoa, cô nhảy múa trong gió mùa hạ một cách lười biếng, người đàn ông chỉ mặc một bộ tây trang màu trắng đơn giản, đang đứng ở dưới thấp, ngước lên nhìn cô gái nhỏ cười nhạt, không hề có cảm giác bị áp bức, thậm chí còn tôn lên vẻ đẹp mỹ miều của cô gái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Khang không biết mình đã rời khỏi trung tâm mua sắm bằng cách nào.
Hoá ra sau khi chia tay cô đã sống một cuộc sống tươi đẹp như vậy, cô vẫn tỏa sáng lấp lánh giống như một viên ngọc, xung quanh cũng không thiếu đủ loại đàn ông.
Hoá ra chỉ có anh ngu ngốc nên mới cất giữ đoạn hội ức đau thương đến nỗi gió thảm mưa sầu đó, mang theo tâm lý may mắn, vì cô mà tìm vô số lý do để không phải rời đi.
Cố Khang, mày đúng là một tên ngu xuẩn!
Trong lòng anh thầm chế nhạo bản thân mình, anh lái xe nhanh như bay về nhà, sau đó xách một thùng rượu từ trong cốp xe ra, nằm trong phòng khách uống say đến mức bất tỉnh nhân sự.
Sáng hôm sau, Thiệu Trí Viễn ngáp ngắn ngáp dài đi vào phòng tắm, vừa mở đôi mắt nhập nhèm ra thì đã nhìn thấy Cố Khang đang say rượu nằm giữa vô số vỏ chai rỗng, hình ảnh này khiến anh ta kinh ngạc mở rộng tầm mắt.
Cũng vào ngày này, Thiệu Trí Viễn lại được làm quen với bạn cùng phòng kiêm đồng nghiệp của anh ta - Cố Khang thêm một lần nữa, hoá ra người có khuôn mặt tưởng chừng bất khả chiến bại như Cố Khang, trong lòng cũng nhớ mãi trong quên được một người phụ nữ.
Cố Khang có nhắc đến tên của người phụ nữ đó, nhưng anh ta nghe không rõ, chỉ biết khi nhắc đến cái tên này Cố Khang vừa lưu luyến lại vừa bồi hồi.
Tên của cô là… Nặc Nặc? Hay Nhược Nhược?
Sau khi Cố Khang tỉnh dậy, Thiệu Trí Viễn kích động nói bóng nói gió, muốn thăm dò thêm một chút chuyện cũ, nhưng Cố Khang lại giữ kín như bưng, không bao giờ nhắc lại hành vi không đúng mực và lý do vào đêm hôm đó.
Thiệu Trí Viễn ủ rũ cụp đuôi, trong miệng không ngừng oán giận Cố Khang không thú vị, bảo sao cô đơn cả đời như vậy.
Nhưng mà mọi thứ đều có biến chuyển vào một buổi chiều nọ, sau đó đúng một tuần.
Hôm đó, đến lượt Cố Khang và Thiệu Trí Viễn trực ca muộn, đi thang máy lên thì phải đi qua đại sảnh và bàn tư vấn, hệ thống sẽ gọi số tương ứng với tên ở trên màn hình màu xanh, y tá thực tập mặc đồ màu hồng đeo khẩu trang ngại ngùng chào hỏi hai người bọn họ. “Bác sĩ Cố, bác sĩ Thiệu~”
Cố Khang lịch sự đáp lại, ánh mắt đảo qua màn hình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm nay, phó chủ nhiệm ngồi khám ở phòng 408 nên những cái tên trong hàng đợi phía sau của phòng 408 dài một cách kỳ lạ.
Cố Khang nghĩ, như vậy rất tốt, phó chủ nhiệm bận rộn nên không còn tâm tư để giới thiệu đối tượng cho anh nữa.
Vừa nghĩ đến đây, màn hình hiện lên số được gọi là 408: Muộn 4, Đỗ *.
Muộn 4 có nghĩa là đến muộn 4 ngày, đã được kêu tên 4 lần.
Y tá ở bàn hướng dẫn hét lên: Bệnh nhân Đỗ Nhược có ở đó không? Bệnh nhân Đỗ Nhược có ở đó không?
Đỗ, Nhược.
Cái tên này cũng không có gì hiếm lạ, nhưng mỗi lần nghe thấy lại khiến vực sâu trong lồng ngực của anh nổi lên hàng ngàn gợn sóng.
Cố Khang dừng lại, ngơ ngác quay đầu nhìn cô y tá không còn kiên nhẫn nữa, đúng lúc đó anh thấy một bóng người lao ra khỏi thang máy.
“Có ạ! Tôi ở đây!”
Cô che ngực lại thở hồng hộc, trên trán lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt nhỏ được trang điểm tinh xảo ửng hồng, mái tóc xoăn dài ngang lưng buông lơi giống như rong biển, cô mặc một chiếc váy hai dây màu xanh trông rất đơn giản, đôi chân thon dài non mịn trắng đến phát sáng.
Vẻ ngoài hơn người kết hợp với vóc dáng người mẫu khiến cô vừa xuất hiện một cái đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người có mặt ở đây.
Cô đi một đôi giày cao gót nhọn, lao đến bàn tư vấn quẹt thẻ, sau đó dùng tốc độ của gió chạy thẳng về phía phòng 408, lướt qua bên cạnh Cố Khang.
Cố Khang - người vừa bị làm lơ vẫn đang ngồi ở đó, hương thơm quen thuộc lướt qua chóp mũi của anh, đầu óc anh trở nên trống rỗng, ngơ ngác nắm chặt lòng bàn tay lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro