Tại Sao Anh Lại...
Bất Hoàn Mỹ Chủ Nghĩa Giả
2024-08-21 18:45:04
Cuộc sống hạnh phúc, ngọt ngào hơn đường mật của cặp tình nhân trẻ vẫn luôn kéo dài đến năm thi đại học.
Trước kỳ thi đại học, thành phố S đón nhận một trận mưa rất lớn, giống như đang khóc cho sự chia ly của đôi tình nhân.
Sau khi thi xong, Đỗ Nhược sẽ phải dọn về chỗ của chú Liễu và dì Cao, cô và Cố Khang chỉ có thể gặp mặt vào ban ngày.
Trước khi chia tay, cả hai dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi của nhau để bung sức ở trên giường, bọn họ say mê cơ thể của nhau, bọn họ chìm đắm trong tư vị được ở bên cạnh nhau, dường như có thể làm tình mọi lúc mọi nơi.
Có lúc cả hai không thể khống chế được sức lực của bản thân, va chạm quá kịch liệt, lúc đó Cố Khang còn lo sợ cô sẽ lại lên cơn hen suyễn, cũng may cô đã nhanh chóng dừng lại.
Sau đó không hiểu tại sao hai người bọn họ lại dính thành một khối, củi khô bốc lửa đến mức không chịu nổi nữa, ôm nhau tiếp tục làm, dường như muốn làm tình đến chết mới chịu thôi.
Say khi thi xong môn cuối cùng của kỳ thi tuyển sinh đại học, Đỗ Nhược đã dọn về khu biệt thự sống.
Trước khi điền nguyện vọng vào cuối tháng Sáu, cô đã tìm đại một cái cớ, nói dối người trong nhà là mình muốn ra ngoài chơi với bạn học, nhưng thật ra cô đã cùng Cố Khang đi đến thành phố kế bên chơi hai ngày. Khi trở về, hai người chia tay ở nhà ga, lúc đó cả hai đã quyết định lập một lời thề, hứa hẹn sẽ điền nguyện vọng vào một trường đại học ở thành phố S.
“Tớ đã nhắc đến chuyện điền nguyện vọng với ba của tớ qua điện thoại rồi, tớ dự định sẽ ở lại thành phố S luôn. Ông ấy không đồng ý nhưng cũng chẳng từ chối, cho nên tám phần là bị tớ thuyết phục mất rồi.”
Đỗ Nhược tràn đầy tự tin khi nhắc đến chuyện này, “Ba của tớ chính là người yêu thương tớ nhất trên đời, ông ấy chắc chắn sẽ tôn trọng sự lựa chọn của tớ, nhưng mấy ngày nay tâm trạng của ông ấy không được tốt cho lắm, chờ ông ấy vui vẻ trở lại, tớ sẽ nói chuyện với ông ấy sau. Yên tâm, tớ nhất định sẽ nghĩ cách để thuyết phục ông ấy, Cố Khang, cậu nhớ chờ tin tốt của tớ nha.”
Cố Khang ôm lấy cô, sau đó hôn lên vành tai xinh đẹp của cô. “Được rồi, nhớ gọi điện thoại cho tớ đấy.”
Ngày hôm đó, Đỗ Nhược đeo một chiếc cặp sách in hoạt hình, mái tóc xoăn dài được buộc thành một quả bóng nhỏ, cô mặc một chiếc váy hai dây màu vàng chanh, sau đó mỉm cười vẫy tay chào tạm
biệt anh, vừa đi được vài bước lại lưu luyến quay lại chỗ cũ, kiễng chân hôn lên cằm anh một cái, sau đó mới xoay người, mi mắt cong cong mà biến mất trong biển người.
Rất nhiều năm về sau, Cố Khang vẫn nhớ như in cảnh này.
Anh vẫn còn nhớ rõ cô gái nhỏ mà mình từng yêu sâu đậm, khi rời xa mình lại lóa mắt và tự do như vậy, giống như một thiên sứ rơi xuống nhân gian, chỉ cần một cái nhíu mày hay một nụ cười của cô cũng xinh đẹp đến mức động lòng người.
Giống như lần đầu tiên hai người gặp gỡ, mộng ảo tan biến thành bọt nước.
Cô thật sự rất lợi hại, cô có khả năng thu hút sự chú ý của mọi người chỉ trong nháy mắt, sau đó không thể rời mắt được nữa.
Vào ngày hai người bọn họ chia tay ở nhà ga, Cố Khang cũng không ngờ rằng, mấy năm sau đó, mình sẽ sống trong sự mơ màng hồ đồ như vậy.
Hạnh phúc của anh kết thúc một cách đột ngột, chỉ trong tích tắc, đều bị cú xoay người kia của cô mang đi hết.
Vài ngày sau đó, anh không thể liên lạc được với cô nữa.
Đỗ Nhược không trả lời lại tin nhắn của anh, cũng không nghe điện thoại, cô như bốc hơi khỏi nhân gian, không rõ tung tích.
Cũng mấy ngày hoảng loạn mất bình tĩnh đó, anh nhận được giấy thông báo bệnh tình trở nên nguy kịch của bệnh viện.
Tai hoạ cứ dồn dập kéo đến, ông nội của anh phát bệnh được đưa vào phòng cấp cứu.
Cố Khang đau khổ ngồi xổm trước cửa phòng giải phẫu của Bệnh viện Nhân dân cả một đêm.
Sáng sớm hôm sau, cánh cửa phòng phẫu thuật từ từ mở ra, anh vội vàng đứng dậy, suýt chút nữa đã ngất xỉu vì bị chóng mặt và tê chân, anh chống hai tay lên tường, chỉ nhìn thấy bác sĩ mệt mỏi lắc đầu, sau đó vỗ vai của anh, an ủi mấy câu. “Nhóc con, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, chia buồn cùng cháu.”
Ông nội qua đời, anh một mình xử lý chuyện hậu sự, hàng xóm cũng sang hỗ trợ, trong đó có Châu Dương.
Trước kỳ thi đại học, thành phố S đón nhận một trận mưa rất lớn, giống như đang khóc cho sự chia ly của đôi tình nhân.
Sau khi thi xong, Đỗ Nhược sẽ phải dọn về chỗ của chú Liễu và dì Cao, cô và Cố Khang chỉ có thể gặp mặt vào ban ngày.
Trước khi chia tay, cả hai dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi của nhau để bung sức ở trên giường, bọn họ say mê cơ thể của nhau, bọn họ chìm đắm trong tư vị được ở bên cạnh nhau, dường như có thể làm tình mọi lúc mọi nơi.
Có lúc cả hai không thể khống chế được sức lực của bản thân, va chạm quá kịch liệt, lúc đó Cố Khang còn lo sợ cô sẽ lại lên cơn hen suyễn, cũng may cô đã nhanh chóng dừng lại.
Sau đó không hiểu tại sao hai người bọn họ lại dính thành một khối, củi khô bốc lửa đến mức không chịu nổi nữa, ôm nhau tiếp tục làm, dường như muốn làm tình đến chết mới chịu thôi.
Say khi thi xong môn cuối cùng của kỳ thi tuyển sinh đại học, Đỗ Nhược đã dọn về khu biệt thự sống.
Trước khi điền nguyện vọng vào cuối tháng Sáu, cô đã tìm đại một cái cớ, nói dối người trong nhà là mình muốn ra ngoài chơi với bạn học, nhưng thật ra cô đã cùng Cố Khang đi đến thành phố kế bên chơi hai ngày. Khi trở về, hai người chia tay ở nhà ga, lúc đó cả hai đã quyết định lập một lời thề, hứa hẹn sẽ điền nguyện vọng vào một trường đại học ở thành phố S.
“Tớ đã nhắc đến chuyện điền nguyện vọng với ba của tớ qua điện thoại rồi, tớ dự định sẽ ở lại thành phố S luôn. Ông ấy không đồng ý nhưng cũng chẳng từ chối, cho nên tám phần là bị tớ thuyết phục mất rồi.”
Đỗ Nhược tràn đầy tự tin khi nhắc đến chuyện này, “Ba của tớ chính là người yêu thương tớ nhất trên đời, ông ấy chắc chắn sẽ tôn trọng sự lựa chọn của tớ, nhưng mấy ngày nay tâm trạng của ông ấy không được tốt cho lắm, chờ ông ấy vui vẻ trở lại, tớ sẽ nói chuyện với ông ấy sau. Yên tâm, tớ nhất định sẽ nghĩ cách để thuyết phục ông ấy, Cố Khang, cậu nhớ chờ tin tốt của tớ nha.”
Cố Khang ôm lấy cô, sau đó hôn lên vành tai xinh đẹp của cô. “Được rồi, nhớ gọi điện thoại cho tớ đấy.”
Ngày hôm đó, Đỗ Nhược đeo một chiếc cặp sách in hoạt hình, mái tóc xoăn dài được buộc thành một quả bóng nhỏ, cô mặc một chiếc váy hai dây màu vàng chanh, sau đó mỉm cười vẫy tay chào tạm
biệt anh, vừa đi được vài bước lại lưu luyến quay lại chỗ cũ, kiễng chân hôn lên cằm anh một cái, sau đó mới xoay người, mi mắt cong cong mà biến mất trong biển người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rất nhiều năm về sau, Cố Khang vẫn nhớ như in cảnh này.
Anh vẫn còn nhớ rõ cô gái nhỏ mà mình từng yêu sâu đậm, khi rời xa mình lại lóa mắt và tự do như vậy, giống như một thiên sứ rơi xuống nhân gian, chỉ cần một cái nhíu mày hay một nụ cười của cô cũng xinh đẹp đến mức động lòng người.
Giống như lần đầu tiên hai người gặp gỡ, mộng ảo tan biến thành bọt nước.
Cô thật sự rất lợi hại, cô có khả năng thu hút sự chú ý của mọi người chỉ trong nháy mắt, sau đó không thể rời mắt được nữa.
Vào ngày hai người bọn họ chia tay ở nhà ga, Cố Khang cũng không ngờ rằng, mấy năm sau đó, mình sẽ sống trong sự mơ màng hồ đồ như vậy.
Hạnh phúc của anh kết thúc một cách đột ngột, chỉ trong tích tắc, đều bị cú xoay người kia của cô mang đi hết.
Vài ngày sau đó, anh không thể liên lạc được với cô nữa.
Đỗ Nhược không trả lời lại tin nhắn của anh, cũng không nghe điện thoại, cô như bốc hơi khỏi nhân gian, không rõ tung tích.
Cũng mấy ngày hoảng loạn mất bình tĩnh đó, anh nhận được giấy thông báo bệnh tình trở nên nguy kịch của bệnh viện.
Tai hoạ cứ dồn dập kéo đến, ông nội của anh phát bệnh được đưa vào phòng cấp cứu.
Cố Khang đau khổ ngồi xổm trước cửa phòng giải phẫu của Bệnh viện Nhân dân cả một đêm.
Sáng sớm hôm sau, cánh cửa phòng phẫu thuật từ từ mở ra, anh vội vàng đứng dậy, suýt chút nữa đã ngất xỉu vì bị chóng mặt và tê chân, anh chống hai tay lên tường, chỉ nhìn thấy bác sĩ mệt mỏi lắc đầu, sau đó vỗ vai của anh, an ủi mấy câu. “Nhóc con, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, chia buồn cùng cháu.”
Ông nội qua đời, anh một mình xử lý chuyện hậu sự, hàng xóm cũng sang hỗ trợ, trong đó có Châu Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro