Ngọt Ngào
Bất Hoàn Mỹ Chủ Nghĩa Giả
2024-08-21 18:45:04
Vài phút sau, cả hai lần lượt bước ra, hành lang vắng tanh không một bóng người.
Hai mắt Đỗ Nhược vẫn còn rưng rưng đẫm nước, chóp mũi vẫn đỏ hỏn, tuy rằng bình tĩnh lại được một hồi, lồng ngực vẫn là có chút thăng trầm bất định.
Chuông hết tiết học vang lên, còn ba tiết học phía sau, hai người trở lại lớp.
Cả người Đỗ Nhược yếu ớt đến mức ngủ gục trên bàn học.
Bởi vì người nhà cô đã dặn qua, thầy cô giáo đều mắt nhắm mắt mở trong trường hợp cô thường xuyên ngủ gục trong lớp nên cô đã được ngủ ngon lành suốt cả hai buổi học liên tiếp.
Trước tiết học cuối cùng, cô bị đánh thức bởi cơn khát, cô tỉnh dậy và đi đến phòng uống nước ngoài hành lang để lấy nước, không lâu sau, cũng có người đi vào ngay sau cô.
Cô quay lại và thấy đó là lớp trưởng.
Lớp trưởng có dáng người không cao cho lắm, đeo một cặp kính gọng đen, tính cách khá trầm.
Ngày thường, khi giáo viên dặn dò cậu ấy công việc, cậu ấy đứng trên bục giảng để truyền đạt, những bạn bên dưới ồn ào huyên náo không ai nghiêm túc lắng nghe, cậu ấy thường hay kìm nén tới đỏ cả mặt, nóng lòng tới mức chỉ có thể nhượng bộ mà dùng phấn viết lên trên bảng đen những điều cần thông báo.
Cậu ấy viết chữ với nét vẽ giống như một bức thư pháp chạm khắc, chỉ kém một chút so với nét chữ trên cuốn sách chép mà Đỗ Nhược luyện tập trong lớp thư pháp khi còn nhỏ.
Dù bây giờ Đỗ Nhược là một học sinh kém nhưng không phải lúc nào cô cũng kém như vậy cả.
Hồi nhỏ cô hay ốm yếu, sức khỏe không tốt, thậm chí cô thường xuyên xin nghỉ phép phải nằm viện nửa học kỳ, không thể theo kịp tiến độ của trường.
Đỗ Hùng với hy vọng rằng con gái có thể học hành thành tài và rồi dần dần cũng phai nhạt, ông chỉ mong con gái mình khỏe mạnh và bình an, về việc học hành, ông liên tục hạ thấp yêu cầu của mình.
Mọi con đường đều dẫn đến La Mã, suy cho cùng thì con gái ông cũng có thế mạnh chứ không phải là một đứa thất học mù chữ, chỉ cần cô vui vẻ là được những việc khác cứ tùy ý cô.
Ấn tượng của Đỗ Nhược đối với lớp trưởng cơ bản là ở nét chữ, vì sau khi vào trường trung học số 10, cô đã được rất nhiều chàng trai tỏ tình, chỉ có lớp trưởng là viết một bức thư tình cho cô, vẫn là dạng thư theo phong cách truyền thống, bìa thư và giấy viết thư đều rất cổ phong, ngôn từ cũng văn hòe hoa lá, giống như làm các câu hỏi đọc hiểu, cô muốn ngủ ngay sau khi đọc vài dòng.
Đây là lần đầu tiên lớp trưởng bị cô nhìn chằm chằm vào như thế này, cậu ấy siết chặt đồ vật trong tay, giọng điệu có chút lắp bắp, "Tôi, tôi ... thấy cậu đều đến lớp mỗi ngày, và tinh thần của cậu không được tốt cho lắm, cậu, cậu có phải cảm thấy không khỏe không? "
Đỗ Nhược sững sờ.
Sau đó lớp trưởng đưa một hộp đồ trong tay cậu ấy sang, cậu ấy đẩy kính lên, sắc mặt đỏ bừng lạ thường: "Đây là cà phê tôi tự xay, cà phê hạt trồng của nhà...... Cậu có thể pha uống đi......"
Đỗ Nhược vội vàng lắc đầu: "Cám ơn lớp trưởng, không cần đâu à."
Lớp trưởng dường như đã đoán được cô sẽ từ chối, dù thế nào đi nữa, cậu ấy cứ nhét bừa vào trong vòng tay cô và xoay người rời đi.
Đỗ Nhược cầm theo đồ đi về chỗ ngồi của mình, Cố Khang đang tập trung vào cuộn đề thi dày đặc mới nhất ở một thành phố nào đó.
Đỗ Nhược nhận thấy anh tích cực chủ động mua đề kiểm tra hơn là mua bất cứ thứ gì, bình thường ngoài việc đi học, dựng gian hàng, làm đề, anh không có hoạt động giải trí nào khác.
À, không đúng.
Chuyện xảy ra trong phòng thiết bị thể dục của hai tiết trước đó hiện lên trong đầu cô, hai má Đỗ Nhược đỏ bừng.
Có vẻ như đó đã là "thú chơi" giải trí duy nhất của anh.
Cố Khang ngừng viết, liếc nhìn hộp cà phê trên bàn của cô rồi ánh mắt lại nhìn về đề thi, ánh mắt không phân biệt được là vui hay buồn: "Ai cho cậu?"
Rút kinh nghiệm lần trước, Đỗ Nhược ngoan như chim cút, thận trọng thú nhận: "Do lớp trưởng nhét cho tớ."
Cố Khang lật một trang, nhìn lướt qua mười dòng, tính toán trên tờ giấy nháp một cách có trật tự, mặc dù không nhìn cô nhưng mỗi lời nói ra đều mang theo vẻ răn đe đối với Đỗ Nhược.
"Trả lại ngay đi."
Anh rất không vui.
Đỗ Nhược như ngồi trên đinh sắt, ngoan ngoãn đứng dậy, cầm lấy hộp cà phê, đi tới bàn đầu tiên của tổ năm, nhét vào trong hộp bàn, sau đó chạy lại về chỗ ngồi.
Cố Khang đưa tay lên trên đỉnh tóc cô xoa nhẹ: "Buổi tối muốn ăn gì?"
Có phần thưởng nữa sao?!
Đỗ Nhược mỉm cười vui vẻ và rất hào hứng mà nói một loạt các tên món ăn một cách vô cùng thích thú.
Cố Khang gật đầu, với giọng dịu dàng nói: "Được rồi, tan học đi mua đồ ăn."
Một lúc sau, anh lại nói: "Băng vệ sinh của cậu trong nhà vệ sinh đã hết, buổi tối tiện thể ghé siêu thị mua vài gói, ngày mai hoặc ngày kia có thể có sẽ tới tháng."
Đỗ Nhược nằm ở trên bàn, nghiêng mặt sang nghe theo lời dặn dò của anh, ngọt ngào nói "ừm".
Hai mắt Đỗ Nhược vẫn còn rưng rưng đẫm nước, chóp mũi vẫn đỏ hỏn, tuy rằng bình tĩnh lại được một hồi, lồng ngực vẫn là có chút thăng trầm bất định.
Chuông hết tiết học vang lên, còn ba tiết học phía sau, hai người trở lại lớp.
Cả người Đỗ Nhược yếu ớt đến mức ngủ gục trên bàn học.
Bởi vì người nhà cô đã dặn qua, thầy cô giáo đều mắt nhắm mắt mở trong trường hợp cô thường xuyên ngủ gục trong lớp nên cô đã được ngủ ngon lành suốt cả hai buổi học liên tiếp.
Trước tiết học cuối cùng, cô bị đánh thức bởi cơn khát, cô tỉnh dậy và đi đến phòng uống nước ngoài hành lang để lấy nước, không lâu sau, cũng có người đi vào ngay sau cô.
Cô quay lại và thấy đó là lớp trưởng.
Lớp trưởng có dáng người không cao cho lắm, đeo một cặp kính gọng đen, tính cách khá trầm.
Ngày thường, khi giáo viên dặn dò cậu ấy công việc, cậu ấy đứng trên bục giảng để truyền đạt, những bạn bên dưới ồn ào huyên náo không ai nghiêm túc lắng nghe, cậu ấy thường hay kìm nén tới đỏ cả mặt, nóng lòng tới mức chỉ có thể nhượng bộ mà dùng phấn viết lên trên bảng đen những điều cần thông báo.
Cậu ấy viết chữ với nét vẽ giống như một bức thư pháp chạm khắc, chỉ kém một chút so với nét chữ trên cuốn sách chép mà Đỗ Nhược luyện tập trong lớp thư pháp khi còn nhỏ.
Dù bây giờ Đỗ Nhược là một học sinh kém nhưng không phải lúc nào cô cũng kém như vậy cả.
Hồi nhỏ cô hay ốm yếu, sức khỏe không tốt, thậm chí cô thường xuyên xin nghỉ phép phải nằm viện nửa học kỳ, không thể theo kịp tiến độ của trường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ Hùng với hy vọng rằng con gái có thể học hành thành tài và rồi dần dần cũng phai nhạt, ông chỉ mong con gái mình khỏe mạnh và bình an, về việc học hành, ông liên tục hạ thấp yêu cầu của mình.
Mọi con đường đều dẫn đến La Mã, suy cho cùng thì con gái ông cũng có thế mạnh chứ không phải là một đứa thất học mù chữ, chỉ cần cô vui vẻ là được những việc khác cứ tùy ý cô.
Ấn tượng của Đỗ Nhược đối với lớp trưởng cơ bản là ở nét chữ, vì sau khi vào trường trung học số 10, cô đã được rất nhiều chàng trai tỏ tình, chỉ có lớp trưởng là viết một bức thư tình cho cô, vẫn là dạng thư theo phong cách truyền thống, bìa thư và giấy viết thư đều rất cổ phong, ngôn từ cũng văn hòe hoa lá, giống như làm các câu hỏi đọc hiểu, cô muốn ngủ ngay sau khi đọc vài dòng.
Đây là lần đầu tiên lớp trưởng bị cô nhìn chằm chằm vào như thế này, cậu ấy siết chặt đồ vật trong tay, giọng điệu có chút lắp bắp, "Tôi, tôi ... thấy cậu đều đến lớp mỗi ngày, và tinh thần của cậu không được tốt cho lắm, cậu, cậu có phải cảm thấy không khỏe không? "
Đỗ Nhược sững sờ.
Sau đó lớp trưởng đưa một hộp đồ trong tay cậu ấy sang, cậu ấy đẩy kính lên, sắc mặt đỏ bừng lạ thường: "Đây là cà phê tôi tự xay, cà phê hạt trồng của nhà...... Cậu có thể pha uống đi......"
Đỗ Nhược vội vàng lắc đầu: "Cám ơn lớp trưởng, không cần đâu à."
Lớp trưởng dường như đã đoán được cô sẽ từ chối, dù thế nào đi nữa, cậu ấy cứ nhét bừa vào trong vòng tay cô và xoay người rời đi.
Đỗ Nhược cầm theo đồ đi về chỗ ngồi của mình, Cố Khang đang tập trung vào cuộn đề thi dày đặc mới nhất ở một thành phố nào đó.
Đỗ Nhược nhận thấy anh tích cực chủ động mua đề kiểm tra hơn là mua bất cứ thứ gì, bình thường ngoài việc đi học, dựng gian hàng, làm đề, anh không có hoạt động giải trí nào khác.
À, không đúng.
Chuyện xảy ra trong phòng thiết bị thể dục của hai tiết trước đó hiện lên trong đầu cô, hai má Đỗ Nhược đỏ bừng.
Có vẻ như đó đã là "thú chơi" giải trí duy nhất của anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Khang ngừng viết, liếc nhìn hộp cà phê trên bàn của cô rồi ánh mắt lại nhìn về đề thi, ánh mắt không phân biệt được là vui hay buồn: "Ai cho cậu?"
Rút kinh nghiệm lần trước, Đỗ Nhược ngoan như chim cút, thận trọng thú nhận: "Do lớp trưởng nhét cho tớ."
Cố Khang lật một trang, nhìn lướt qua mười dòng, tính toán trên tờ giấy nháp một cách có trật tự, mặc dù không nhìn cô nhưng mỗi lời nói ra đều mang theo vẻ răn đe đối với Đỗ Nhược.
"Trả lại ngay đi."
Anh rất không vui.
Đỗ Nhược như ngồi trên đinh sắt, ngoan ngoãn đứng dậy, cầm lấy hộp cà phê, đi tới bàn đầu tiên của tổ năm, nhét vào trong hộp bàn, sau đó chạy lại về chỗ ngồi.
Cố Khang đưa tay lên trên đỉnh tóc cô xoa nhẹ: "Buổi tối muốn ăn gì?"
Có phần thưởng nữa sao?!
Đỗ Nhược mỉm cười vui vẻ và rất hào hứng mà nói một loạt các tên món ăn một cách vô cùng thích thú.
Cố Khang gật đầu, với giọng dịu dàng nói: "Được rồi, tan học đi mua đồ ăn."
Một lúc sau, anh lại nói: "Băng vệ sinh của cậu trong nhà vệ sinh đã hết, buổi tối tiện thể ghé siêu thị mua vài gói, ngày mai hoặc ngày kia có thể có sẽ tới tháng."
Đỗ Nhược nằm ở trên bàn, nghiêng mặt sang nghe theo lời dặn dò của anh, ngọt ngào nói "ừm".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro