Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Âm mưu

Dã Mã Vô Cương

2025-03-07 04:16:24

Bàn tay đang nắm lấy tay Tiểu Yên của người đàn ông quấn kín băng gạc nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ chiều dài của ba ngón tay giữa ngắn hơn hai ngón tay ngoài cùng lộ ra bên ngoài rất nhiều. Những ngày tháng điều trị khiến Duncan cũng sắp quên mất sự tồn tại của Thẩm Mộ Khanh, dĩ nhiên cũng không nhớ đến chuyện Tiểu Yên đã đồng ý với mình sẽ liên lạc với Thẩm Mộ Khanh. Bây giờ đột nhiên nhìn thấy nữ thần trong lòng, sự phấn khích lại dâng trào trong lòng Duncan, trong mắt lóe lên ánh sáng tối tăm. “Không phải nói hôm nay chúng ta ăn cơm tối chia tay sao?” Tiểu Yên mỉa mai nói, hất mạnh tay anh ta ra, khoanh hai tay lên trước ngực, nhìn anh ta đầy khinh thường. Hôm nay coi như lần gặp mặt cuối trước khi hai người chia tay, trong lòng Tiểu Yên vốn đang tính xem phải làm thế nào mới có thể khiến Duncan cho cô ta nhiều tiền hơn. Nhưng bây giờ, ánh mắt cô ta lập tức nhìn vào Thẩm Mộ Khanh vẫn hết sức xinh đẹp, dịu dàng đang đứng ngoài kia. Một nỗi hận xuất phát từ tận đáy lòng khiến cô ta cong khóe môi cười. Không phải bây giờ cơ hội này đã đến rồi sao? Duncan nhìn dáng vẻ không coi lời mình nói ra gì này của Tiểu Yên, nào còn đâu sự ngoan ngoãn biết điều lúc ban đầu. Anh ta nhướng mày, bỗng nhiên cảm thấy bực bội, chỉ muốn vả chết người phụ nữ trước mặt này ngay lập tức. Nhưng nghĩ lại thì chuyện liên lạc với Thẩm Mộ Khanh cũng chỉ có cô ta mới có thể làm được, thế là anh ta dằn xuống sự gắt gỏng không ngừng sinh sôi mỗi ngày kể từ sau khi bị chặt ngón tay. Duncan cố gắng nhẫn nại dỗ dành cô ta: “Tiểu Yên, em nghe lời đi, chỉ cần em giúp tôi gọi cô ta đến trước mặt tôi thì mấy món đồ trong cửa hàng này em thích chọn cái nào cũng được.” Tiểu Yên nhíu mày, không ngừng hỏi dò anh ta: “Năm cái túi cũng được sao?” Duncan quyết định rất nhanh, hào phóng gật đầu: “Được.” Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tiểu Yên càng tươi hơn, đôi mắt sáng rực lên vô cùng hưng phấn, cười nói: “Mười cái thì sao?” “Tiểu Yên!” Duncan gằn giọng nói, nhìn người phụ nữ được đằng chân lân đằng đầu này, sắc mặt tối sầm lại, tuy giọng điệu vẫn hết sức bình tĩnh nhưng có thể cảm nhận rõ mạch nước ngầm đang phun trào dữ dội bên dưới. “Tôi cảnh cáo em nên dừng lại đúng lúc thì hơn, mặc dù tôi bị chặt đứt ba ngón tay nhưng tôi vẫn là người của gia tộc Gregory, cho dù không còn là người thừa kế nhưng nếu muốn tra tấn em thì vẫn dư sức.” Vừa nói dứt lời, nụ cười trên mặt Duncan càng điên cuồng hơn. Đúng vậy, khi ngón tay anh ta bị chặt đứt, anh ta đã mất đi thân phận người thừa kế gia tộc Gregory. Cho dù ba anh ta là người đứng đầu gia tộc đồng ý thì những người nắm giữ quyền cao chức trọng cốt cán trong gia tộc cũng không thể đồng ý để một người đứt ngón tay chiếm lấy vị trí đó được. Nỗi hận đối với Fred Keith cũng lên đến đỉnh điểm. Cộng thêm việc nữ thần trong lòng là Thẩm Mộ Khanh trở thành người phụ nữ của Fred Keith, ngoài suy nghĩ chiếm lấy cô ra thì bây giờ Duncan còn có thêm dục vọng biến thái muốn làm nhục cô nữa. Thấy vẻ mặt điên cuồng này của anh ta, Tiểu Yên bị dọa đến nỗi mặt mũi tái nhợt, nhanh chóng dừng lại đúng lúc, cô ta cắn răng khẽ gật đầu: “Được, mười cái, một cái cũng không được thiếu.” Phải sau khi nhìn thấy Duncan cười gật đầu, lúc bấy giờ Tiểu Yên mới lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại trong danh bạ điện thoại. Cuối cùng, ngón tay cô ta cũng dừng lại, từ từ lướt lên trên. Tiểu Yên ngẩng đầu, cũng nhìn Thẩm Mộ Khanh đang đứng ở lối đi trung tâm thương mại chỗ đường ngoài cửa hàng kia giống Duncan, cô ta hạ quyết tâm, nhấn vào màn hình. Đi dạo lâu như vậy vẫn không nhìn thấy món đồ nào vừa ý, Thẩm Mộ Khanh có chút ủ rũ. Cô vặn cái cổ đang đau nhức, bỗng nhiên trong túi lại vang lên tiếng chuông điện thoại. Ngay lập tức cô mỉm cười, nhẹ nhàng lấy điện thoại để trong túi ra, lúc này ngoài Fred Keith ra thì cô cũng không nghĩ ra còn có ai gọi điện thoại cho mình nữa. Nhưng vừa mới cầm điện thoại trên tay nhìn vào màn hình điện thoại thì hàng lông mày của cô đã cau lại. Trong đôi mắt cô đầy sự nghi ngờ, là Tiểu Yên đã mất liên lạc ngay sau cuộc đấu giá kia. Thẩm Mộ Khanh cầm điện thoại, vẻ mặt vô cùng phức tạp, sau khi do dự một lúc, cô vẫn bấm nghe máy. Cô áp di động vào tai nhưng không nói gì mà chờ người ở đầu dây bên kia nói trước. Đợi mãi một lúc lâu mà đầu dây bên kia vẫn không có tiếng động nào, Thẩm Mộ Khanh thở dài, sau đó cô định cúp máy. Thế nhưng vừa bỏ điện thoại xuống thì trong ống nghe đã vang lên một giọng nói Thẩm Mộ Khanh vô cùng quen thuộc. “Chị Khanh…” Vẻ mặt Thẩm Mộ Khanh rất bình tĩnh nhưng trong lòng cô không khỏi bắt đầu cảm thấy đau xót. Cô cố gắng tỏ ra thản nhiên nhất có thể, mấp máy môi, lúc bấy giờ mới chậm rãi mở miệng. “Cô có chuyện gì không?” Mặc dù lần trước những lời Tiểu Yến nói rất chói tai nhưng Thẩm Mộ Khanh vẫn nhớ đến khoảng thời gian tốt đẹp hai người cùng trải qua khi ở Đức. Nếu như không có Tiểu Yên thì có lẽ cô không thể nào vượt qua quãng thời gian đó mất. Cô nhớ đến lòng tốt của cô ta nên mới có thể giao hết tiền bạc trên người mình vào lúc mình sợ hãi nhất cho Tiểu Yên. Thẩm Mộ Khanh vẫn còn có chút mong đợi, cô thà tin rằng Tiểu Yên đột nhiên tỉnh ngộ, tìm cô để nhận lỗi. Dường như người ở đầu dây bên kia có chút sốt ruột, vài tiếng hít thở vội vã vang lên, đôi mắt Thẩm Mộ Khanh nhìn xuống, hơi cụp mắt lại khiến hai người đang lén lút nhìn trộm cô không thể nhìn rõ thái độ của cô. “Nói mau lên!” Duncan cầm tay Tiểu Yên, mở miệng nói bằng khẩu hình với cô ta. Lực tay của anh ta rất lớn, khiến Tiểu Yên phải cố nhịn đau, hít một hơi thật sâu. “Chị… Chị Khanh, bây giờ chị… Hizz… Ở đâu? Em có chuyện muốn nói với chị.” Giọng nói ngập ngừng của Tiểu Yên vang lên cùng với tiếng hít vào vì đau. “Cô muốn nói gì? Nói trong điện thoại là được rồi.” Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Mộ Khanh vang lên. “Không! Chị Khanh, em sai rồi! Chuyện này chỉ có thể gặp mặt mới có thể… Mới có thể nói rõ được.” Tiểu Yên vội vàng hét to một tiếng, sau đó rối rít xin lỗi, liên tục nhấn mạnh muốn gặp mặt nói chuyện với Thẩm Mộ Khanh. “Tôi đang ở trung tâm thương mại trong quảng trường Maria, tôi đợi cô ở quán cà phê lầu ba, cô đến đi.” Nghe được câu này, Tiểu Yên như trút được gánh nặng, vội vàng trả lời “Được!” một tiếng, sau đó nhanh chóng cúp máy. Nhịp thở dồn dập vì cáu kỉnh của Duncan cũng dần đều đều hơn theo sự im lặng của Thẩm Mộ Khanh. Tiểu Yên kéo áo choàng của mình ra, nhìn vào hai tay trông vô cùng thê thảm của mình. Hai tay đã bị tên ác ma Duncan này nắm đến nỗi xanh xanh tím tím, thậm chí trên mấy vết bầm tím này còn có thể nhìn thấy cả tơ máu. “Anh làm cái gì đấy?!” Tiểu Yên hoàn toàn không thể chịu nổi nữa, hai mắt cô ta đỏ hoa, lập tức gào lên với Duncan. Mà lúc này mặc dù Duncan đã nhận ra hành động của mìn vừa nãy nhưng muốn anh ta nói xin lỗi với người phụ nữ trước mặt này thì còn khó hơn lên trời. Anh ta cười mỉa một tiếng, dứt khoát đi qua Tiểu Yên đang nổi khùng lên kia mà đi đến chỗ một nhân viên tư vấn bán hàng trong cửa hàng, lớn giọng nói: “Lấy tất cả túi xách rẻ nhất trong cửa hàng các cô ra đây.” Nghe vậy, Tiểu Yên lập tức ngây người, cô ta bỗng nhiên quay người lại, giận run cả người, chỉ tay vào Duncan: “Anh… Anh…” Dù thế nào cô ta cũng không ngờ Duncan sẽ qua cầu rút ván như vậy. Lúc này, nhân viên tư vấn bán hàng đã lúng túng đưa túi đến tận tay Duncan, xong việc cô ấy đứng ở đằng xa lặng lẽ quan sát tình hình bên này.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Số ký tự: 0