Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Tôn trọng tự do

Dã Mã Vô Cương

2025-03-07 04:16:24

Duncan thờ ơ cười khẽ, ném mấy cái túi xuống bên cạnh chân Tiểu Yên, đến gần cô ta mấy bước nói: “Cô sao, cô chỉ xứng với đồ rẻ tiền nhất mà thôi.” Mỗi một câu một chữ Duncan nói ra đều đâm vào lòng Tiểu Yên, khiến cô ta cảm thấy đầu váng mắt hoa. Cô ta thở dốc, hai tay sờ soạng lung tung muốn lấy điện thoại ra bấm số điện thoại của Thẩm Mộ Khanh. Thế nhưng cô ta còn chưa cầm chắc thì điện thoại đã bị một bàn tay to duỗi đến ném mạnh xuống đất ngay trước mặt Tiểu Yên. Điện thoại đập mạnh xuống đất, không chỉ như thế, ngay sau đó nó còn nảy lên nảy xuống mấy lần mới nằm yên trên đất. Màn hình vỡ tung, mảnh vụn kính bắn tung tóe khắp nơi. Tiếng động lớn này khiến tất cả nhân viên tư vấn bán hàng đứng bên cạnh và cả khách hàng đang mua đồ trong cửa hàng đều giật mình, rối rít nhìn sang. Sắc mặt Tiểu Yên lập tức trắng bệch cả đi, cô ta biết bây giờ đến cả một con bài duy nhất cô ta cũng không có, trước mặt người đàn ông này, cô ta chẳng là cái thá gì cả. Cô ta là người thông minh, biết nếu gây chuyện nữa thì người đàn ông trước mặt này sẽ không bỏ qua cho cô ta. Thế là cô ta đành phải chấp nhận số phận nhắm mắt lại, nuốt hết những tức giận, uất ức, không vừa lòng vào trong lòng. Trong ánh nhìn tò mò của nhiều người đang có mặt trong cửa hàng, cô ta ngồi xổm xuống, cầm mấy cái túi nằm vương vãi bên chân mình lên. Khóe miệng Tiểu Yên giật giật, cố gắng nở một nụ cười với Duncan. “Gregory Duncan, tạm biệt.” Nói xong, cô ta quay người rời đi, xách túi dứt khoát đi ra ngoài, hoàn toàn không còn thấy sự lúng túng và khó xử vừa nãy của cô ta. Mặc dù Duncan và Tiểu Yên ở bên nhau cũng khá lâu nhưng nhìn bóng lưng rời đi đầy dứt khoát của người phụ nữ, trong lòng anh ta lại không có chút cảm xúc gì. Lúc này, trong đầu anh ta chỉ có khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Mộ Khanh, dáng vẻ quyến rũ động lòng người của cô lúc mặc sườn xám. Trong lòng anh ta vô cùng phấn khích, hai mắt đỏ lên, vội vã đi ra khỏi cửa hàng. Thế nhưng chưa đi được mấy bước, nhân viên tư vấn bán hàng vẫn đang chờ anh ta tính tiền cuối cùng không đợi được nữa đành phải lên tiếng ngăn cản, giọng nói run run. “Anh… Anh này, mấy cái túi của anh vẫn chưa… Vẫn chưa trả tiền.” Câu nói khó khăn lắm mới nói ra được này cũng khiến Duncan dừng bước, anh ta quay người nở nụ cười đầy lịch sự với cô nhân viên: “Tất nhiên.” Anh ta giơ tay lấy ví tiền trong người ra, sau đó lại lấy một cái thẻ trong ví tiền ra đưa cho cô nhân viên. Tất cả nhân viên tư vấn bán hàng nhìn thấy hành động này của anh ta đều trợn tròn mắt, dáng vẻ lịch sự của anh ta lúc này không khác gì người bình thường, hoàn toàn không có vẻ như thể bị điên vừa nãy. Cô nhân viên run rẩy đưa trả thẻ ngân hàng đã thanh toán cho Duncan, sau đó nhân viên đó vội vàng rời đi với tốc độ nhanh như tốc độ ánh sáng. Duncan cũng không lập tức rời đi mà cất bước đi đến trước một cái gương toàn thân được đặt trong cửa hàng. Nhìn mình trong gương, anh ta chỉnh trang lại cổ áo có chút xốc xếch và đầu tóc hơi rối của mình. Sau khi cảm thấy chỉnh trang cũng khá được rồi, anh ta mới nở nụ cười hài lòng, đi ra khỏi cửa hàng. Lầu ba chỉ có một quán cà phê, Duncan không lo Thẩm Mộ Khanh sẽ chạy nên đứng ở chỗ lối đi lầu hai, lấy điện thoại ra gọi điện. “Đặt trước một khách sạn gần quảng trường Maria cho tôi.” Không biết đối phương nói gì, Duncan chỉ khẽ gật đầu, sau đó lập tức cúp máy, trong lúc nói chuyện anh ta không ngừng liếc mắt theo dõi không gian lầu ba. Thấy đã gần đến giờ hẹn, cuối cùng Duncan cũng có hành động, anh ta đứng thẳng người đi vào thang máy lên lầu ba. “Đinh!” Đã đến lầu ba, tiếng chuông thông báo này giống như một viên đá rơi vào mặt hồ, một viên đá gây nên ngàn cơn sóng. Trong lòng anh ta bắt đầu nảy sinh niềm vui bất tận. Những suy nghĩ đang nảy sinh trong đầu anh ta cũng ngày càng điên cuồng hơn, tiếng khóc lóc của Thẩm Mộ Khanh như vang vọng bên tai, khuôn mặt lạnh lùng của Fred Keith có sự điên rồ vốn không nên xuất hiện. Tất cả những điều này như một khúc dương cầm êm tai, khiến Duncan chìm đắm không thôi, thậm chí còn muốn nhẹ nhàng đu đưa theo nhịp nhạc. Anh ta cất bước bước ra khỏi thang máy, nhìn chằm chằm vào quán cà phê duy nhất ở lầu ba. Advocate freedom. Tôn trọng tự do, chính là tên của quán cà phê này. Duncan đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn hai chữ tiếng anh rất to này, khẽ nhẩm lại tên của nó. Sau đó anh ta cong khóe môi nở nụ cười chế nhạo. “Hôm nay nên gọi là take away freedom.” Thẩm Mộ Khanh, tôi muốn cướp đi sự tự do của cô. Toàn bộ quán cà phê được trang trí với gam màu đậm, đứng ở cửa không thể nhìn thấy rõ không gian sắp xếp trong quán, chỉ có thể nhìn thấy mấy cái bàn ở chỗ cửa. Trong quán không có một ai, Duncan cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ về điều này, có rất ít người sẽ đến quán cà phê. Anh ta sải những bước dài đi vào trong, đôi mắt thoải mái nhắm lại, theo mỗi bước chân dần đi vào trong quán hơn, anh ta không ngừng liếc mắt quan sát xung quanh, tìm kiếm bóng hình xinh đẹp trong tâm trí mình. “Ầm!!!” Đột nhiên, cánh cửa lớn sau lưng anh ta đóng sầm lại, tiếng đóng cửa nặng nề giống như tiếng sấm bị chôn trong tầng mây đen. Duncan lập tức dừng bước, không khỏi từ từ quay đầu lại, lại phát hiện cửa ra vào của quán cà phê này đã đóng chặt lại, có hai người đàn ông thân hình to cao mặc đồng phục đứng chắn ở cửa. Trái tim Duncan như ngừng đập, hai chân sợ hãi run lên, nơi này bỗng trở nên yên tĩnh tới nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều dần biến thành thở dốc của anh ta. Anh ta quay đầu lại lần nữa, phát hiện quán cà phê vốn dĩ không có một ai đã có rất nhiều người đang đứng trong quán. Mà người đang đứng đầu nhóm người này chính là người đàn ông kiêu ngạo khiến anh ta hận thấu xương nhưng lại không thể làm gì được. Fred Keith cao hơn Duncan rất nhiều, lúc nhìn anh ta, mi mắt anh hơi cụp xuống, thái độ khinh thường giống như một bậc bề trên đối với hạng sâu mọt dưới chân mình. Hai mắt màu xanh của anh giống như một đầm nước đọng, khiến Duncan run rẩy cả người, không dám động đậy gì. Anh ta lại nhìn xuống dưới một chút, mục tiêu tối nay của anh ta, nhân vật chính thường hay xuất hiện trong giấc mơ của anh ta giờ đây lại đang nằm trong lòng Fred Keith, lạnh lùng nhìn anh ta. Ánh mắt này chứa đựng sự lạnh lùng anh ta chưa từng nhìn thấy bao giờ, anh ta đã nghĩ rằng ánh mắt như này sẽ không bao giờ xuất hiện ở một cô gái tràn trề sức sống như hoa xuân rực rỡ như cô. Lý trí của anh ta lập tức sụp đổ, Duncan run rẩy, nghiến răng lắp bắp nói ra được vài chữ: “Fred Keith… Fred Keith, sao anh lại ở đây?” Người đàn ông kiêu ngạo tàn nhẫn này còn chưa kịp mở miệng trả lời, cô gái trong lòng anh đã lên tiếng trả lời câu hỏi của anh ta trước: “Là tôi.” Giọng nói trong trẻo êm tai, Duncan chưa từng gặp ai có thể nói tiếng Đức máy móc chói tai trở nên êm tai như vậy. “Anh thật sự cho rằng tôi là kẻ ngu sao? Lời nói trong điện thoại đầy sơ hở, muốn khiến người khác tin tưởng e rằng không dễ đâu.” Giờ phút này, Thẩm Mộ Khanh cũng vô cùng tức giận, cô biết Tiểu Yên không thật lòng nhưng lại không ngờ cô ta sẽ nhẫn tâm như vậy, thế mà lại giúp một người đàn ông lừa mình. Sau khi cúp máy, cô lập tức gọi điện thoại cho Fred Keith. Quảng trường Maria cách trang viên không xa, Thẩm Mộ Khanh tin tưởng tốc độ của Bach, chỉ trong khoảng thời gian ngắn là có thể đến nơi. Trong đầu Thẩm Mộ Khanh nghĩ đến Tiểu Yên, bất đắc dĩ nhắm chặt hai mắt đang cay cay. Cô không dám tưởng tượng nếu như vừa nãy mình tin Tiểu Yên, không gọi điện thoại cho Fred Keith thì trong quán cà phê không có một ai này, cô sẽ gặp phải hậu quả gì. Duncan nắm chặt vạt áo mình, đầu tóc và cổ áo vốn dĩ đã được bản thân anh ta chỉnh trang lại cho ngay ngắn cũng trở nên xộc xệch lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Số ký tự: 0