Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Bạn cũ

Dã Mã Vô Cương

2025-03-07 04:16:24

Anh không tin một kẻ lòng tham vô đáy như Fred Nick lại nhắm mắt làm ngơ trước một cơ hội tốt như vậy. Thời gian nhanh chóng trôi qua, hai người đàn ông đàng hoàng ngồi ở hàng ghế đầu tiên thuộc khu VIP ngay trước sàn diễn nói chuyện, còn công tác chuẩn bị cho buổi triển lãm ngày hôm nay thì giao hết cho hai quý cô. Màn đêm buông xuống, ánh đèn trong phòng đấu giá Lei sáng trưng như ban ngày, từ trong ra ngoài chỗ nào cũng được thắp sáng, trông như một viên dạ minh châu phát sáng trong màn đêm vậy. Lúc này các vị khách mời cũng lần lượt xuất hiện tham gia triển lãm lần này. Hai cặp vợ chồng Fred và Thẩm Mộ Khanh, Gladster và Finn Eve đều không hẹn mà cùng đi ra cửa lớn phòng đấu giá để chào đón bọn họ. Thấy Thẩm Mộ Khanh bận như con quay, Fred muốn kéo cô vào trong nghỉ ngơi chốc lát nhưng lại không thể làm gì được một Thẩm Mộ Khanh đang trong tình trạng hưng phấn. Cô đắc chí nói mình nhất định phải đứng ra nghênh đón các vị khách mời mới được. Fred đã sống hai mươi sáu năm rồi nhưng vẫn không hiểu tại sao phải tự ra đón làm gì, có điều anh vẫn nghiêm túc đứng ngoài cửa cùng Thẩm Mộ Khanh. Vị khách xuất hiện đầu tiên là vợ chồng Ockham Charles và Ockham Gloria. Thấy Thẩm Mộ Khanh tiến lên đón mình, Gloria nở một nụ cười hiền hoà, có điều nụ cười đó nhanh chóng trở nên cứng đờ sau khi liếc thấy Fred Keith đi theo sau lưng cô, dáng vẻ cứ như gặp ma vậy, rồi cô ấy hoảng sợ quay phắt lại nhìn chồng mình. Đã là người Đức thì chắc chắn ai cũng biết thân phận của Fred Keith. Từ trước đến giờ chưa từng thấy anh đứng tiếp đón ai như vậy cả. Kiểu phục vụ này chẳng khác gì món quà từ trên trời rớt xuống. Thân là vợ của một gia chủ, Gloria đã từng đối mặt với rất nhiều cảnh tượng tầm cỡ, vậy mà giờ phút này cô ấy vẫn không khỏi nuốt nước miếng một cái theo bản năng. Sau khi nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, Gloria thả lỏng bàn tay đang khoác tay Ockham Charles rồi tiến lên cười nói với Thẩm Mộ Khanh và Fred Keith: "Rất vui khi nhận được thiệp mời của cô, Khanh à." Thẩm Mộ Khanh vừa mừng vừa lo lắc đầu một cái, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn: "Người vui mừng phải là tôi mới đúng. Cô và chồng cô nể mặt đến dự buổi triển lãm nho nhỏ này thật sự là niềm vinh hạnh lớn lao của tôi." Gloria ngẩng đầu quan sát một vòng xung quanh, tất nhiên cũng nhìn thấy mấy món đồ trang sức nổi bật. Cô ấy không khỏi bật cười: "Đây mà là buổi triển lãm nho nhỏ ư? Khanh à, cô khiêm tốn quá rồi." Còn Charles thì cẩn thận quan sát trang phục của Fred Keith hôm nay rồi cười khen: "Hôm nay cậu Fred rất đẹp trai." "Anh Charles quá khen rồi." Bốn người đang nói chuyện thì liên tục có khách mời tới. Thẩm Mộ Khanh không dừng lại trò chuyện nữa mà dặn dò phục vụ dẫn vợ chồng nhà Ockham vào trong phòng đấu giá Lei. Những gia tộc này rất nể mặt Thẩm Mộ Khanh. Cuối cùng thì thiệp mời cô gửi ra ngoài cũng không mất tác dụng, tất cả các gia tộc được mời đều cử người tới. Không chỉ vậy, sau khi Thẩm Mộ Khanh gửi thiệp đi, rất nhiều gia tộc nhỏ không nhận được lời mời không khỏi ghen tị. Bọn họ bắt đầu lén lút đi nhờ cậy các gia tộc lớn nhận được thiệp, hy vọng những nhà này có thể cho phép người nhà mình đi theo với tư cách là bạn gái hoặc bạn trai. Tấm thiệp mời này không chỉ là mời mọi người tới dự triển lãm của Thẩm Mộ Khanh mà còn là tấm vé vào cửa giới thượng lưu ở Đức, thậm chí cả thế giới nữa. Tất cả các gia tộc được mời đều có mặt. Các phóng viên và nhiếp ảnh gia cũng nhanh chóng đi vào phòng đấu giá. Thấy thảm đỏ chỉ còn mấy người lẻ tẻ, cuối cùng thì cơ thể mệt mỏi của Thẩm Mộ Khanh cũng thả lỏng như trút được gánh nặng. Fred thấy vợ mình mệt mà tim tê tái. Anh kéo cô vào lòng, lại hôn lên trán cô một cái rồi rủ rỉ bên tai cô: "Những chuyện còn lại giao hết cho Finn Eve đi, chúng ta về nghỉ cái đã." Anh vừa dứt lời đã bị Thẩm Mộ Khanh đấm cho một đấm. Fred cúi đầu xuống thì thấy cô gái trong lòng đang trợn tròn đôi mắt hạnh, trong mắt chứa đầy vẻ bất mãn: "Không cho anh mới đi được nửa đường đã bỏ cuộc như thế. Hôm nay là lần đầu tiên em tham gia triển lãm với tư cách là nhà thiết kế đấy! Hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên em chính thức lộ diện trong vai trò vợ của gia chủ gia tộc Fred, anh không được tầm bậy tầm bạ như thế!" Thẩm Mộ Khanh giơ ngón tay chọc chọc ngực Fred rồi chun mũi, chẳng còn chút dáng vẻ đoan trang thục nữ nào như ở trước mặt người ngoài. Ở trước mặt Fred, lúc nào cũng cô yếu đuối không chịu nổi. Một ánh sáng kỳ lạ chợt lóe lên trong đôi mắt lạnh lùng của Fred. Anh vừa định cúi đầu trao cho cô gái trong lòng một nụ hôn sâu ngọt ngào thì đột nhiên có tiếng động cơ xe hơi vang dội truyền đến. Đèn xe từ từ xóa tan bóng đêm xung quanh rồi hòa vào làm một với ánh đèn trong phòng đấu giá Lei. Thẩm Mộ Khanh nheo mắt nghi ngờ đẩy Fred Keith ra rồi quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Mấy chiếc Mercedes-Benz G-Class đen bóng xuất hiện trên con đường rộng thênh thang, trông vừa oai phong vừa tanh mùi máu. Dưới ánh nhìn chăm chú của Thẩm Mộ Khanh, chúng từ từ dừng lại sát bên rìa thảm đỏ. Nhưng Thẩm Mộ Khanh lại không khỏi nhíu mày. Tất cả các gia tộc mà cô mời đều đã có mặt, đâu còn ai nữa đâu? Thế là cô ngẩng đầu nhìn Fred rồi hỏi khẽ: "Đây là khách của anh hả?" Không ngờ Fred lại chậm rãi gật đầu một cái, mắt kính phản xạ ánh sáng khiến người ta không thể thấy rõ cảm xúc trong mắt anh, chỉ có thể nghe được giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Bạn cũ của anh." Fred vừa dứt lời, một người đàn ông ngoại quốc cao lớn đã nhảy xuống khỏi vị trí ghế lái của chiếc xe đầu tiên. Người này mặc một bộ đồng phục màu đen, khuôn mặt ưa nhìn, đôi mắt cũng là màu xanh biếc. Thẩm Mộ Khanh nhanh chóng phát hiện ra bộ đồng phục trên người người đàn ông này giống y hệt bộ đồng phục mà Rắn Đuôi Chuông mặc. Chỉ thấy anh ta cất bước chậm rãi đi về phía hàng ghế sau, đôi giày lính đạp trên mặt đất phát ra từng tiếng bước chân rõ ràng trong màn đêm. Sau khi cửa xe phía sau bật mở, Thẩm Mộ Khanh thấy một bóng người cực kỳ cường tráng bước xuống khỏi xe. Chiều cao của người này không thua gì Fred, chừng một mét chín lận. Chẳng qua điều khiến Thẩm Mộ Khanh ngạc nhiên chính là người đàn ông này có một khuôn mặt của người châu Á. Khuôn mặt anh tuấn của anh ta có những đường nét giống người châu Âu nhưng đôi mắt lại là màu đen sâu thẳm, trông như một đầm nước sâu không thấy đáy vậy, bên trong ẩn chứa vẻ hung tàn ác liệt, vô cùng lạnh lùng, tưởng chừng như màu mắt của anh ta có thể hoà làm một với bóng đêm sau lưng vậy. Mặc dù bọn họ đang cách nhau khá xa nhưng cảm giác vô dùng áp lực trên người người đàn ông này vẫn đập thẳng vào mặt Thẩm Mộ Khanh . Bỗng dưng cả người Thẩm Mộ Khanh cứng ngắc. Cảm giác không thể thở nổi này mà người này mang lại cho cô rất giống cảm giác cô phải đối mặt trong lần thứ hai gặp Fred ở Thâm Hải Di Châu. Nhưng rõ ràng là trên người anh ta nồng mùi máu hơn Fred. Có vẻ như là vì buổi triển lãm tối nay nên người đàn ông này mới cố ý mặc một bộ vest màu đen đắt tiền. Sau khi xuống xe, anh ta lạnh nhạt liếc nhìn Fred Keith và Thẩm Mộ Khanh đứng đằng xa một cái, trong đôi mắt sâu thẳm ác liệt kia là vẻ điềm tĩnh không ai bì nổi. "Sao anh chậm chạp quá vậy?" Bỗng dưng có một giọng nữ mềm mại vang lên trong xe. Là tiếng Trung! Thẩm Mộ Khanh nghe rõ câu tiếng Trung của một cô gái. Người đàn ông lạnh lùng kia không nhìn vợ chồng Thẩm Mộ Khanh nữa mà xoay người lại. Đúng lúc này, Thẩm Mộ Khanh tinh mắt bắt được vẻ dịu dàng chợt lóe lên trong mắt anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Số ký tự: 0