Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Bất kỳ ai đều k...
Dã Mã Vô Cương
2025-03-07 04:16:24
Dám giành người với gia tộc Ockham, thật to gan. Charlotte hừng hực tinh thần chiến đấu một cách lạ lùng, bà ấy gật đầu chắc nịch, quay người đi ra ngoài cửa. Còn Thẩm Mộ Khanh đi lên phòng để quần áo ở trên tầng, lấy chiếc sườn xám màu xanh nhạt mà mình cực kỳ yêu thích ra. Hôm nay chẳng những cô phải ăn vận thật đẹp mà còn phải tỏ ra thật cao quý, cô vừa mới bước vào đời, những bà vợ nhà giàu này đều muốn thăm dò cô. Dù Thẩm Mộ Khanh có ngốc thế nào cũng biết ở mảnh đất Berlin người ăn thịt người này, kẻ yếu đuối sẽ bị giẫm bẹp. Nhưng ăn mặc là cả một nghệ thuật, vừa phải lộng lẫy lại không được quá rườm rà, kẻo trở thành trò cười cho người khác. Cô vấn tóc lên, chỉ cài một cây trâm ngọc duy nhất nhưng bộ sườn xám chính là điểm nhất nổi bật nhất trên người cô, thứ đến là sợi dây chuyền trên cổ. Đây là sợi dây chuyền ngọc trai trắng muốt, chỉ với ánh đèn trong phòng để quần áo thôi đã có thể nhìn thấy nó tỏa sáng dìu dịu thế nào rồi. Hơn nữa sợi dây chuyền ngọc trai này là do Fred tặng. Thẩm Mộ Khanh vẫn còn nhớ rõ đêm hôm đó, Fred trở về trang viên, trực tiếp đưa cho cô một chiếc hộp bọc vải nhung màu đỏ, đồng thời chỉ nói mỗi hai chữ “quà tặng”, ngoài ra không nói thêm gì hết. Sau đó, Thẩm Mộ Khanh phải lên mạng tìm kiếm thông tin về sợi dây chuyền này, nó là sợi dây chuyền ngọc trai trắng nước Úc do một nhà thiết kế nổi tiếng vừa mới sáng tạo ra. Giá bán của nó lên tới mấy trăm ngàn đô la Mỹ, tuy không đắt bằng chiếc “Nụ hôn của Chúa cứu thế” của Thẩm Mộ Khanh nhưng ngọc trai trắng của Úc đẹp như thế này quả là hiếm thấy. Ở các sàn đấu giá, rất hiếm khi có dây chuyền ngọc trai được đem ra đấu giá, bởi vì một khi chúng được bày bán sẽ lập tức có người quyền cao chức trọng đặt mua ngay. Thẩm Mộ Khanh cẩn thận từng li từng tí cất sợi dây chuyền này đi, sau đó không dám đem ra dùng. Không ngờ hôm nay cô lại lấy nó ra, nâng niu nó trên tay hết sức cẩn thận. Theo động tác của cô, sợi dây chuyền chầm chậm hiện ra trước mắt. Toàn bộ viên ngọc trai đều rất mượt mà, không có chút tạp chất nào, từng viên ngọc trai trong sợi dây chuyền này đều được chọn lựa tỉ mỉ từng viên một trong số hàng ngàn, hàng chục ngàn viên ngọc trai khác. Hào quang mờ mờ tỏa ra từ viên ngọc trai khiến dáng dấp vốn đã dịu dàng của cô lại càng thêm phần mờ ảo. Đương lúc Thẩm Mộ Khanh còn đang ngắm nghía chiếc vòng cổ này thật chăm chú thì ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ cửa. Là Charlotte. Thẩm Mộ Khanh đáp lại, Charlotte chậm rãi đẩy cửa ra, đi vào. Bà ấy bước từng bước một tới gần Thẩm Mộ Khanh, cuối cùng vuốt vẻ sợi dây chuyền trân châu cô đang cầm, lần đầu tiên Thẩm Mộ Khanh thấy bà ấy mỉm cười: “Bà chủ, để tôi đeo cho cô nhé.” Đây là lần đầu tiên Thẩm Mộ Khanh thấy Charlotte cười, trong ấn tượng của cô, Charlotte vẫn luôn là một người nói năng thận trọng, chủ chú tâm vào công việc. Hôm nay được nhìn thấy nụ cười của bà ấy, Thẩm Mộ Khanh hơi sửng sốt nhưng vẫn vô thức buông tay ra, sợi dây chuyền ngọc trai kia lập tức rơi xuống tay Charlotte. Bà ấy đứng thẳng người lên, chậm rãi đi ra sau lưng Thẩm Mộ Khanh. Mái tóc dài đã được cô vấn lên nên đeo sợi dây chuyền này rất dễ dàng. Thẩm Mộ Khanh ngước nhìn Charlotte trong gương, dáng vẻ của bà ấy chuyên tâm đeo dây chuyền cho cô cứ như thể đây là một chuyện hết sức quan trọng. Tim cô chợt đập hẫng một nhịp, cảm giác bực bội tích tụ trong lòng bấy lâu nay chợt tan biến hết. Thẩm Mộ Khanh biết, đây là sự tán thành và ủng hộ của Charlotte dành cho bà chủ của mình. Trước đây, ở trong mắt Charlotte, cô chỉ là một quý cô yêu kiều, bé bỏng, còn hiện tại, cô đã trở thành bà chủ có thể một mình gánh vác một phần trách nhiệm. Mắt cô bất giác nhòe lệ như thể được người lớn trong nhà tán thành, Thẩm Mộ Khanh lẳng lặng nhìn chăm chú vào Charlotte đứng sau mình trong gương. Cho tới khi trên cổ có thêm một vật nặng, Thẩm Mộ Khanh mới hoàn hồn. Khóe môi Charlotte vẫn mỉm cười như cũ. Trước ánh nhìn chăm chú của Thẩm Mộ Khanh, bà ấy nhìn vào gương, chậm rãi nói: “Thưa cô, cô là vợ của gia chủ gia tộc Fred, cô không cần phải nể mặt bất kỳ ai, hay phải phụ họa cho ai.” Chỉ một câu nói duy nhất thôi nhưng khiến Thẩm Mộ Khanh hết sức xúc động. Cô đưa tay chạm vào bàn tay Charlotte đặt trên vai mình, gật đầu đáp: “Bà yên tâm, hôm nay tôi đi gặp người ta, nhất định tôi sẽ không cho bất kỳ ai có cơ hội chèn ép gia tộc Fred.” Bất kỳ ai đều không được phép. Đôi mắt hạnh xinh đẹp trong veo ấy ánh lên ánh sáng kiên định. Thẩm Mộ Khanh nhìn người đẹp phương Đông trong gương, chợt cong môi, nở nụ cười ấm áp như gió xuân. Cô ngồi lên chiếc xe do Charlotte chuẩn bị, bắt đầu hành trình tới gia tộc Ockham. Tới tận trưa, khi mặt trời đi qua đỉnh đầu, chiếc xe của gia tộc Fred mới tới được nhà chính của gia tộc Ockham. Chắc là Charlotte đã gọi điện báo trước nên vệ sĩ gác cổng của gia tộc Ockham nhìn thấy biển số xe lập tức mở cổng ra, cho Thẩm Mộ Khanh vào. Chỗ hẹn là trong vườn hoa sau nhà của gia tộc Ockham. Khi Thẩm Mộ Khanh được hầu gái dẫn tới đây, đập vào mắt cô chính là bên dưới chiếc dù to, có mấy bà mấy cô đang ăn bánh ngọt, uống trà. Người nào người nấy đều toát lên phong thái hơn người nhưng người nổi bật nhất chính là người phụ nữ ngồi ở ghế chủ nhà. Tuổi tác của người này không cao, là người trẻ tuổi nhất trong số các bà các cô đang ngồi ở đây. Hôm nay cô ấy mặc váy nhung màu xanh ngọc, đeo dây chuyền kim cương cùng màu, mái tóc nâu dài buông xõa trên vai, đôi mắt hẹp dài khá giống mắt hồ ly nhưng lại càng khiến cô ấy thêm phần quyến rũ động lòng người. Lúc này, cô ấy đang đưa một chén hồng trà lên cánh môi đỏ mọng, nhấp khẽ một ngụm, im lặng lắng nghe những người phụ nữ khác nói chuyện. Cho dù ở một khoảng cách xa như vậy, Thẩm Mộ Khanh vẫn có thể cảm nhận được sự cao quý và duyên dáng bẩm sinh của người phụ nữ này. “Thưa bà!” Người hầu đứng bên cạnh khẽ nói với các bà các cô ở đằng kia. Nháy mắt, tất cả phụ nữ đang ngồi ở đó đều quay đầu nhìn Thẩm Mộ Khanh. Ánh mắt bất giác lộ vẻ choáng ngợp vì sắc đẹp của cô. Cô mặc sườn xám màu xanh nhạt, trên vạt sườn xám có thêu một chút hoa văn cùng tone màu nhưng đậm hơn về sắc độ trải rộng khắp chiếc sườn xám. Nước da của cô trắng trẻo lạ lùng, cô đứng ở đó cứ tưởng như trong suốt, màu xanh nhạt thường khiến da người mặc bị xỉn màu trái lại càng tôn lại nước da trắng ngần của cô. Trên chiếc cổ thanh mảnh có đeo một chuỗi ngọc trai trắng lộng lẫy thấp thoáng tỏa ra ánh sáng dìu dịu. Khuôn mặt mỹ lệ, mắt hạnh long lanh, đẹp kiều diễm, má lúm đồng tiền thanh tao. Hàng mày tựa như lá liễu phiêu diêu đầu cành lúc ngày xuân, nhỏ xinh và chiếc mũi cao thẳng tắp. Cánh môi khẽ mím tựa như đóa hoa anh đào hàm tiếu, sau đó cong lên cười với tất cả mọi người, lộ ra một nụ cười cực kỳ xinh đẹp. Tất cả phu nhân đang có mặt đều bất giác nhìn về phía cô Ockham Gloria.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro