Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Keith từng nói...
Dã Mã Vô Cương
2025-03-07 04:16:24
“Cô Gloria, vị này chính là?” Nhìn Thẩm Mộ Khanh thong thả bước đến gần, có người cất lời, nhỏ giọng dò hỏi. Bọn họ chỉ biết hôm nay cô Gloria vẫn luôn thất thần, trong lúc tụ họp còn cố ý để lại một vị trí trống bên tay phải của mình. Tất cả đều biết hôm nay còn có người mới tới, nhưng không ai có tin tức gì. Nhìn vẻ khó hiểu của mấy người đang ngồi, Gloria không trả lời mà đặt chiếc chén sứ trong tay lên bàn, sau đó chậm rãi đứng dậy, đi đến chỗ Thẩm Mộ Khanh. Nụ cười mỉm trên mặt Gloria càng tươi hơn, cô ấy hơi cúi đầu chào hỏi Thẩm Mộ Khanh: “Cô Fred, tôi rất vui vì cô có thể đến làm khách của gia tộc Ockham.” Thẩm Mộ Khanh hơi mâu thuẫn với hành động gọi cô bằng họ chồng này nhưng không thể hiện ra mặt. Chỉ là sau khi chào hỏi lại, cô khẽ cong môi, chậm rãi nói: “Xin chào cô Gloria, cô có thể gọi tôi là Khanh.” “Sau khi nhìn thấy chiếc sườn xám kia, tôi đã mong đợi rất lâu. Rốt cuộc lần này tôi cũng chờ đến lúc cô về Berlin rồi.” Gloria cười bày tỏ sự yêu thích của mình với Thẩm Mộ Khanh, cuối cùng cũng nở nụ cười thật lòng đầu tiên trong hôm nay. Thấy hai người đang nói chuyện với nhau ở cách đó không xa, tất cả mấy quý cô đang uống trà bỗng căng thẳng trong vô thức. Sau khi nhìn thấy nụ cười thoải mái của Gloria, cảm giác đó đã đạt tới đỉnh. “Người này chính là Khanh, phu nhân của gia tộc Fred.” Mãi đến lúc Gloria dẫn Thẩm Mộ Khanh đến cạnh bàn ăn, ngồi xuống ghế, mọi người mới biết thân phận của cô gái phương Đông này. Thẩm Mộ Khanh và Fred về Berlin từ ngày hôm qua, tuy có tin truyền ra ngoài, nhưng phạm vi lan truyền không rộng rãi, chỉ có một vài gia tộc biết. Nghe vậy, cảm xúc căng thẳng ban nãy của mấy người họ lập tức tan biến, mọi người đều nhìn Thẩm Mộ Khanh bằng ánh mắt tò mò, đánh giá và cả hưng phấn vì nóng lòng muốn làm quen. Mấy quý cô nhà giàu vốn đang bình tĩnh đã hoàn toàn đứng ngồi không yên, tất cả đều ngồi thẳng lưng, bắt đầu giới thiệu bản thân với Thẩm Mộ Khanh. “Tôi là người trong gia tộc Lindbergh…” “Tôi là người trong gia tộc Pikor….” … Rất nhiều cái tên ào ào đập vào tai Thẩm Mộ Khanh, lúc này cô còn chưa bắt đầu chiến đấu mà đã muốn qua đời ngay tại chỗ. Tên của người Đức vốn đã khó nhớ, giờ lại đột ngột gặp phải bảy, tám cái tên cùng lúc, Thẩm Mộ Khanh cười mỉm nhưng trong lòng đã muốn chạy đến nép vào lòng Fred. Mãi đến khi người cuối cùng giới thiệu xong, lúc này Thẩm Mộ Khanh mới cười, gật đầu với mọi người: “Xin chào các quý cô.” “Khanh, cô thích uống trà gì?” Khi Thẩm Mộ Khanh chưa tới, Gloria không bảo người phục vụ dọn trà chiều lên. Giờ thấy trước mặt Thẩm Mộ Khanh chẳng có cái gì, Gloria mới nhớ tới rồi hỏi cô. “Hồng trà đi, làm phiền cô rồi.” Thẩm Mộ Khanh làm lơ mấy ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô, nghiêng người, chỉ nhìn mỗi Gloria đang ngồi trên ghế đầu. “Cô Fred là người Trung Quốc à?” Nhìn sườn xám trên người cô, quý cô ngồi cạnh Thẩm Mộ Khanh lập tức lên tiếng hỏi, thấy Thẩm Mộ Khanh cười gật đầu thì cũng mỉm cười theo. Ngoại trừ Gloria thân mật gọi cô là Khanh ra, những người khác đều không để ý đến lời Thẩm Mộ Khanh nói, vẫn gọi cô là cô Fred. “Thảo nào, năm đó tôi đến Trung Quốc với Fersen, tôi thấy rất nhiều quý cô nhà giàu đều thích mặc loại trang phục này.” Cô ấy nhấp môi, đánh giá bộ sườn xám trên người Thẩm Mộ Khanh, trong mắt đầy vẻ thưởng thức: “Bộ cô đang mặc có thể coi là bộ đẹp nhất mà tôi từng thấy.” Thẩm Mộ Khanh hơi bất ngờ, đối với cô mà nói thì đây là lời đánh giá rất cao. Ngay lúc Thẩm Mộ Khanh định khiêm tốn nói cảm ơn, cuối cùng cũng có người lên tiếng gây sự y như dự đoán của Thẩm Mộ Khanh. “Helena, lời này của cô nghe khoa trương quá rồi đấy.” Một quý cô ngồi phía sau đột ngột lên tiếng, chẳng khác gì tạt chậu nước lạnh vào người vừa khen Thẩm Mộ Khanh là Helena: “Đúng là bộ váy cô Fred đang mặc đẹp thật, nhưng không đến mức đẹp nhất.” Ánh mắt cô ta có vẻ cười nhạo, như đang chế giễu hành động của Helena, coi đó là nịnh hót. Mấy quý cô xung quanh nghe vậy thì đều che miệng cười nhưng không lên tiếng phụ họa. Động tác của họ càng làm lửa giận trong lòng Helena bùng lên, cô ấy tức giận, mặt mũi đỏ bừng. Trong số các quý cô, Helena nổi tiếng vì tính tình ngay thẳng, dễ bị kích động. Vậy nên cô ấy cũng là người dễ bị bắt nạt nhất giữa mấy quý cô thích châm chọc lặng lẽ, nói xỏ nói xiên này. Trước đây cũng thường xảy ra chuyện như thế này, cuối cùng Helena lại mang tiếng là không thục nữ. “Pasha! Cô….” Thẩm Mộ Khanh vẫn luôn giữ nụ cười mỉm, cô nhẹ nhàng vỗ Helena đang hơi chán nản bên cạnh, lắc đầu với cô ấy: “Cảm ơn quý cô Helena vì đã khen tôi.” Sau đó, trước mặt bao người, Thẩm Mộ Khanh quay đầu, đôi mắt hạnh không chút công kích của cô lại có thêm đôi phần sắc bén. Cảm giác bị người ở trên cao nhìn chăm chú làm Pasha nghẹn thở. Cô gái Trung Quốc đẹp đến độ khiến người khác phải ngẩn người kia cong môi cười với cô ta. Đôi môi hồng hào như cánh hoa đào kia chậm rãi hé mở: “Keith từng nói tôi mặc sườn xám trông rất đẹp, vải sa tanh màu xanh lá nhạt này cũng phù hợp với tuổi tác của tôi.” Nhìn sắc mặt càng ngày càng nhợt nhạt của Pasha, Thẩm Mộ Khanh lại tiếp tục đổ dầu vào lửa: “Nếu cô cũng thấy hứng thú với sườn xám, chi bằng đến nơi ở của gia tộc Fred để chúng ta cùng nhau giám định và thưởng thức? Tôi vẫn còn rất nhiều sườn xám kiểu dáng khác.” Thẩm Mộ Khanh quay đầu, cười với Gloria: “Quý cô Gloria cũng là khách của tôi đấy.” Sau khi nói xong, Thẩm Mộ Khanh yên lặng thu lại nụ cười, trong mắt như cất giấu mũi dao. Đúng lúc này, người giúp việc bê hồng trà đã được pha sẵn tới. Thẩm Mộ Khanh nói cảm ơn rồi không nhìn biểu cảm của Pasha nữa. Cô cầm chiếc chén sứ lên, khẽ nhấp một ngụm hồng trà rồi ngạc nhiên, vui vẻ mà nhìn về phía Gloria ở ghế trên: “Cô Gloria, hồng trà của cô đúng là có một phong vị khác, đây là loại hồng trà tốt nhất mà tôi từng uống.” Vẻ khôn lanh hiện lên trong mắt cô. Lúc này, tất cả mấy quý cô nhà giàu đều không dám coi thường gia chủ phu nhân trông còn non trẻ này nữa. Đến Ockham Gloria đang ngồi trên ghế đầu cũng tươi cười, ngoại việc thích sườn xám do Thẩm Mộ Khanh làm, Gloria lại càng hứng thú với Thẩm Mộ Khanh. Phải công nhận rằng trận đánh đầu tiên của Thẩm Mộ Khanh rất đẹp. Sau đó, suốt buổi tiệc trà, tất cả mọi người đều cẩn thận, không dám gây chuyện với Thẩm Mộ Khanh nữa. Khi tiếp lời Thẩm Mộ Khanh, ai cũng uốn lưỡi bảy lần rồi mới lên tiếng nói chuyện. May mà chỉ cần không có ác ý là Thẩm Mộ Khanh sẽ rất dịu dàng mà trả lời từng người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro