Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Lựa chọn kiên đ...

Dã Mã Vô Cương

2025-03-07 04:16:24

Ngẩng đầu lên, đôi mắt mệt mỏi rơi vào đôi mắt xanh biếc của Fred. "Anh về rồi à?" Tuy gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn vương chút mệt mỏi nhưng Thẩm Mộ Khanh vẫn nở nụ cười vui vẻ. Fred đưa tay lên, khẽ vuốt ve gò má cô, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đừng làm nữa, được không?" Đây là lần đầu tiên Fred muốn bỏ dở một việc gì đó giữa chừng, nhất là sau khi nhìn thấy cô gái nhỏ thường ngày luôn hoạt bát năng động lại trở nên mệt mỏi như vậy. Lúc anh bước vào biệt thự, Charlotte đã tỉ mỉ kể lại mọi chuyện xảy ra trong ngày cho anh nghe. Cơ thể vốn đã yếu ớt, lại phải làm việc với cường độ cao như vậy, bảo Fred không xót xa thế nào được. Vừa dứt lời, ánh mắt vốn tràn đầy vui vẻ của Thẩm Mộ Khanh dần lộ ra vẻ không đồng tình với Fred. Cô đưa bàn tay nhỏ bé đặt lên tay anh, phồng má nói: "Không muốn đâu, đây là việc em hằng mong ước mà." Nắm lấy mu bàn tay anh, sau đó buông ra, cô vòng qua bàn làm việc, ôm chầm lấy eo Fred, vùi cả người vào lòng anh. Như chú mèo nhỏ, cô cọ cọ vào ngực anh, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng ánh mắt kiên định: "Đây là việc em mong muốn, chờ đợi bấy lâu nay. Trước kia dù có khó khăn thế nào em vẫn kiên trì, bây giờ anh đã tạo điều kiện tốt như vậy cho em, em không có lý do gì để từ bỏ nó cả." Trong căn phòng làm việc yên tĩnh, dưới ánh đèn sáng rực, Thẩm Mộ Khanh nói từng chữ rõ ràng cho anh nghe. Khi Tiểu Yên rời đi, chẳng còn ai muốn lắng nghe những tâm tư trong lòng cô nữa. Nhưng hiện tại đã khác, cô có Fred, người có thể lắng nghe mọi tâm sự của cô. Fred khẽ sững người, không tiếp lời Thẩm Mộ Khanh, chỉ lặng lẽ đưa tay ôm lấy cô gái trong lòng. Cái ôm dịu dàng như đang nâng niu một bảo vật vô cùng quý giá. Fred cúi đầu nhìn Thẩm Mộ Khanh, đôi mắt xanh biếc ấy phản chiếu trọn vẹn nụ cười rạng rỡ của cô. Vẻ mặt anh ấm áp, đôi mắt xanh sắc bén thường ngày, nay lại giống như mặt hồ nước trong veo đang gợn sóng. Anh đưa tay khẽ chạm lên trán Thẩm Mộ Khanh: "Em có biết anh nổi tiếng nhất trong giới kinh doanh là nhờ vào điều gì không?" Thẩm Mộ Khanh ngẩn người, sau đó nghiêng đầu, đôi mắt hạnh long lanh: "Xuất khẩu? Hay là buôn bán vũ khí?" Fred khẽ nhếch môi, lắc đầu cười nhẹ, tự mình trả lời câu hỏi vừa rồi: "Đầu tư." Nhìn vẻ mặt tò mò của Thẩm Mộ Khanh, anh nhéo nhẹ má cô: "Gia tộc Fred kinh doanh rất nhiều lĩnh vực, anh không chỉ dẫn dắt gia tộc phát triển mà còn đầu tư vào rất nhiều công ty khác." "Như em đã thấy đấy, cả gia tộc Gladster và gia tộc Nicholas đều nhận được sự hỗ trợ từ anh." Thẩm Mộ Khanh vẫn luôn biết anh giàu có, nhưng đến tận bây giờ cô mới nhận ra người đàn ông của mình không chỉ giàu có bình thường, mà là cực kỳ giàu có!!! "Cho nên, trước mặt em, anh không muốn tỏ ra khiêm tốn." Fred khẽ cúi người, ghé sát vào Thẩm Mộ Khanh. "Điều anh muốn nói là, con mắt nhìn người của anh rất tốt, đầu tư vào em ngoài lý do cá nhân, còn bởi vì chính bản thân em rất ưu tú." Lúc này, Thẩm Mộ Khanh không nói nên lời, chỉ có thể ngây người nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, trong mắt dâng lên tia cảm động. "Em yêu, thương nhân không bao giờ làm ăn thua lỗ và em, cũng nằm trong lựa chọn của anh." Đột nhiên, Thẩm Mộ Khanh cảm thấy trái tim mình như được lấp đầy. Năng lực của cô ở đất nước Đức lạnh lùng xa lạ này chưa từng được ai công nhận. Thậm chí còn phải nhận về vô số lời chế giễu và cười nhạo chỉ vì là người nước ngoài. Cô đã quen với việc lắng nghe những phiền não của Tiểu Yên, quen với việc an ủi người khác, nhưng lại chưa từng tự an ủi chính mình. Thế mà hôm nay, lại có người nói với cô rằng, tôi rất hài lòng về tài năng của em. Sự công nhận này còn quý giá hơn bất kỳ niềm vui nào khác. Thẩm Mộ Khanh bỗng nhiên hiểu ra mối liên hệ sâu sắc giữa "Thiên lý mã" và "Bá Lạc". “Fred Keith.” Kìm nén niềm vui sướng trong lòng, Thẩm Mộ Khanh nhìn người đàn ông đã thay đổi tất cả, chậm rãi lên tiếng: "Vậy còn anh? Anh đã thực sự lựa chọn em chưa?" Câu hỏi này, là đang hỏi về tài năng của cô hay là con người cô? Ý tứ trở nên mơ hồ không rõ ràng. Nhưng Fred chỉ hiểu một điều, cho dù là tài năng nấu nướng phi thường hay chính con người cô, tất cả đều được anh yêu thương và trân trọng. Người đàn ông khẽ cười, ánh mắt xanh biếc thoáng chút oán trách: "Câu hỏi này, em còn cần phải hỏi lại sao?" Như muốn xoa dịu trái tim đang bồi hồi lo lắng của cô gái, Fred bất ngờ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên ngực mình. "Thình thịch! Thình thịch!" Là nhịp tim đang đập mạnh mẽ, dồn dập và nóng bỏng hơn bao giờ hết. Ánh mắt cô từ lòng bàn tay dần dịch chuyển lên gương mặt Fred, rồi bất chợt nhón chân, đặt lên môi người đàn ông một nụ hôn. Hơi thở thanh khiết, kiềm chế, cao quý, tao nhã của anh phút chốc như truyền thẳng đến cô qua nụ hôn ấy. Fred không nhắm mắt, anh nhìn thấy hàng mi dài như cánh bướm của cô gái khẽ run rẩy, đôi tay nhỏ bé cũng bám chặt lấy cánh tay anh. Xuân đến, muôn hoa trên núi sau dinh thự đua nở, cả ngọn núi chìm trong sắc hoa rực rỡ, cánh hoa rơi lả tả cũng không sánh bằng dung nhan ửng hồng của cô gái. Chưa kịp đáp lại nụ hôn, cảm giác mềm mại, ngọt ngào ấy đã rời đi. Cô gái nhỏ bé lại ngại ngùng rúc vào lòng anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh, áp má vào ngực anh. "Em biết câu trả lời rồi! Em biết rồi!!! Fred Keith, em rất vui, em đã có được câu trả lời mình mong muốn nhất!!!" Thẩm Mộ Khanh rưng rưng nước mắt, bất chợt nở nụ cười rạng rỡ như đứa trẻ được quà, niềm hạnh phúc trong khoảnh khắc ấy không gì sánh bằng. Sau bao lần thử thách, kiểm chứng, Thẩm Mộ Khanh vẫn nhận được câu trả lời kiên định ấy, trái tim luôn thiếu cảm giác an toàn của cô đã được Fred chữa lành từng chút một. Nhiều năm sau, khi hai người nằm đối diện nhau trên giường, nhớ lại những khoảnh khắc xúc động đã qua và tâm sự với nhau, Thẩm Mộ Khanh chớp đôi mắt long lanh hôn lên cằm anh: "Em đã được anh chữa lành." Còn người đàn ông cúi đầu hôn lên trán cô, giọng nói trầm thấp nhưng in sâu trong tâm trí Thẩm Mộ Khanh cả đời: "Là em đã chữa lành cho anh, Khanh Khanh." "Cho anh một mái ấm giữa cuộc đời cô độc vô tận này." "Giữ cho anh một khoảng lặng yên bình giữa những cuộc tàn sát lạnh lùng." "Cho anh, kẻ từ khi sinh ra trên người đã mang đầy lời nguyền, có được tư cách yêu một người." Đôi môi Fred run rẩy nhưng càng thêm siết chặt, cảm nhận hơi ấm từ điểm giao nhau. Hóa ra, sau vô số lần bị phản bội, anh vẫn có thể được một người lựa chọn kiên định như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Số ký tự: 0