Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Chuyện xấu
Dã Mã Vô Cương
2025-03-07 04:16:24
Câu nói này tuy là cố ý nói ra, nhưng ý tứ trong đó lại không hề giả. "Gửi lời hỏi thăm của tôi đến Hoắc Kiêu và vợ của anh ấy." Fred gật đầu, nói ra câu nói cuối cùng trong bữa tối. Sau đó là khoảng thời gian dùng bữa vô cùng bình thường, bầu không khí không hề gượng gạo, trái lại còn có thêm vài phần thú vị nhờ sự tinh quái của Hồn Ma. Kết thúc bữa tối, Thẩm Mộ Khanh đứng trước cổng chính tiễn Dolores và chân thành mời cô ấy lần sau ghé chơi. Đợi đến khi chiếc xe chở Dolores rời khỏi trang viên, Thẩm Mộ Khanh mới thôi không nhìn nữa. Cô xoay người lại, đại sảnh vốn dĩ còn có người hiện tại chỉ còn lại mỗi Fred. Anh đang dựa vào sô pha, hàng mi khẽ rủ xuống, đôi mắt xanh biếc nhìn cô. Còn Rắn Đuôi Chuông, Hồn Ma, Bach, Charlotte đều biến mất không thấy đâu, cả căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại hai người bọn họ. Thẩm Mộ Khanh bước vào trong, cánh cửa lớn phía sau lập tức bị người ta đóng sầm lại, giống như cô vừa bước vào hang sói, không còn đường lui. "Bọn họ đâu rồi?" Thẩm Mộ Khanh ngơ ngác hỏi một câu, vừa bước về phía anh, vừa đưa mắt quan sát xung quanh. "Em muốn tìm Rắn Đuôi Chuông, hôm nay em nhìn thấy một tấm vải rất hợp với cô ấy, nên muốn lấy số đo cho cô ấy." Nói xong, cô đã đứng trước mặt Fred. Bất ngờ, bàn tay to lớn vốn đang ngoan ngoãn bỗng nhiên vươn ra, kéo cả người cô vào lòng. "Em còn chưa phê bình anh đấy? Sao lúc ăn cơm còn nghĩ đến..." Người đàn ông trước mắt quả thực là sói đội lốt cừu, tâm tư xao động trong lòng đều bị cô gái nhìn thấu. Fred không phủ nhận cũng chẳng đồng ý, chỉ cúi xuống hôn lên môi Thẩm Mộ Khanh đang ngã vào lòng mình: "Nhìn thấy em trước mắt, anh không thể kiềm chế được ham muốn của mình, bản năng sinh lý tự nhiên sẽ có phản ứng thôi." Càng nghe, mặt Thẩm Mộ Khanh càng đỏ. Sao có thể có người mặt dày vô sỉ như vậy chứ, nói ra những lời này mà mặt không hề biến sắc!!! Thẩm Mộ Khanh tức giận, trong đầu lại hiện lên câu nói nổi tiếng của Lỗ Tấn: Không nổ tung trong im lặng, thì sẽ...!!!! Bị ăn mất!!! Trong nháy mắt, đôi môi nhỏ nhắn đã bị người ta ngậm lấy, Fred hưng phấn mổ nhẹ lên môi cô, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô. Hơi thở mang theo hương rượu vang thoang thoảng khiến Thẩm Mộ Khanh có chút mê muội, tựa như đã uống say, hai má đỏ ửng, đáng yêu như một quả táo chín mọng. Đến khi đôi môi hé mở một khe hở nhỏ, Thẩm Mộ Khanh mới mơ màng giãy dụa, muốn thoát khỏi sự giam cầm của Fred. "Làm sao vậy?" Vừa rồi cô gái nhỏ còn ngoan ngoãn để anh hôn, giờ lại đột nhiên giãy giụa, khiến Fred đứng ngồi không yên. Hai mắt Thẩm Mộ Khanh mơ màng, mày nhíu lại, giọng nói đứt quãng: "Em... Em còn phải tìm Rắn Đuôi Chuông... Lấy số đo..." Lúc này, Fred chỉ muốn giết người, anh chỉ đành dỗ dành cô gái nhỏ trong lòng, dịu dàng hôn lên khóe môi cô: "Ngoan nào Khanh Khanh, bây giờ Rắn Đuôi Chuông đang có việc bận, không thể tới được." "? Việc gì? Sao em không biết?" Cô gái ngốc nghếch này lại giở chứng lên rồi, men rượu quyện lẫn dục vọng khiến cô mê man bất tỉnh nhân sự, chỉ còn lại chút lý trí le lói cố gắng níu giữ. "Cũng giống như chúng ta, Rắn Đuôi Chuông và Hồn Ma cũng muốn làm chuyện xấu." Fred kiên nhẫn dỗ dành cô gái nhỏ trong lòng. Trán anh nổi đầy gân xanh, cố gắng dụ dỗ Thẩm Mộ Khanh thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man và cùng mình mây mưa hoan ái. "Chuyện xấu?" Thẩm Mộ Khanh khẽ cắn môi dưới, vẻ mặt khó hiểu, sau đó như chợt nghĩ ra điều gì, lập tức bừng tỉnh. Tiếng cười khe khẽ thoát ra từ đôi môi anh đào của cô: "Em hiểu rồi, trưởng quan Rắn Đuôi Chuông và Hồn Ma là một đôi!" "Đúng vậy." Cô gái nhỏ rốt cuộc cũng không còn đòi đi tìm Rắn Đuôi Chuông nữa, ngay khi Fred nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể bắt đầu "bữa chính", thì cô nàng mê man này lại đột nhiên dời môi đi: "Vậy em đi tìm Dolores!" "Không được phép!" Fred không dỗ dành nữa, lập tức giữ chặt đầu cô gái nhỏ, ép môi mình xuống, chặn đứng những lời chưa kịp nói ra của Thẩm Mộ Khanh. Chỉ còn lại những tiếng rên rỉ đứt quãng thoát ra từ khóe môi. "Hắt xì!" Hồn Ma vốn định ôm Rắn Đuôi Chuông ngủ một giấc ngon lành, lại không biết mình chọc giận cô nàng ở điểm nào. Chỉ có thể ngây ngốc ngồi trước cửa phòng Rắn Đuôi Chuông, mong chờ một chút thương xót từ người phụ nữ bên trong. Cái hắt hơi bất chợt khiến cơn buồn ngủ của anh ta tan biến. "Tôi vào được không?" Đây là lần thứ năm mươi tư anh ta lên tiếng. Căn phòng vẫn truyền ra tiếng "Cút" bất mãn. "Vậy lát nữa tôi hỏi lại vậy." Hồn Ma không giận, lại tựa đầu vào cửa. * Ngày hôm sau, Thẩm Mộ Khanh tỉnh dậy, uể oải xuống giường. Fred đã rời đi, chắc là chuẩn bị trở về Berlin. Suy cho cùng, họ đã ở Munich khá lâu rồi. Hôm nay, Thẩm Mộ Khanh cũng phải bắt tay vào việc, cô nhờ Charlotte và những người khác chuyển toàn bộ số vải được gửi đến từ hôm qua vào phòng làm việc. Cô phải tranh thủ hoàn thành một chiếc sườn xám trước khi trở về Berlin. Khách hàng là một quý bà thuộc gia tộc danh giá ở Munich, sáng nay bà ấy đã chủ động liên lạc với Thẩm Mộ Khanh thông qua Dolores. Bà ấy không ngừng bày tỏ sự yêu thích với những chiếc sườn xám của cô. Tình cờ là quý bà này sẽ cùng chồng đến dự một buổi tiệc tối ở Trung Quốc vào chủ nhật tuần sau. Nghe nói, trong buổi tiệc đó có rất nhiều đối tác tiềm năng của chồng bà ấy. Mặc sườn xám tham dự có lẽ sẽ tạo được ấn tượng tốt. Nghe vậy, Thẩm Mộ Khanh lập tức đồng ý nhận lời. Sau khi ghi lại số đo của quý bà này, cô toàn tâm toàn ý tập trung vào việc may vá. Dù thời gian gấp rút, nhưng cô không dám lơ là chút nào. Cả ngày ở lì trong phòng làm việc, cô thậm chí còn chưa ăn trưa, chỉ kịp nuốt vội vài miếng bánh mì vào bữa sáng. Vải đã được chọn xong, vì bà ấy đã lớn tuổi, nên Thẩm Mộ Khanh đã loại bỏ những màu sắc quá trẻ trung. Cuối cùng, giữa màu xanh lục bảo và trắng tinh khôi, cô quyết định chọn màu xanh lục bảo, một màu sắc đầy quyến rũ. Hình ảnh một người phụ nữ ngoại quốc kiêu sa diện trên mình chiếc sườn xám màu xanh lục bảo đầy quyến rũ xuất hiện trong buổi tiệc tối, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy thật tuyệt vời. Mái tóc dài của cô được búi gọn sau gáy, cố định bằng một chiếc bút chì, chỉ còn vài sợi tóc con tinh nghịch rơi xuống. Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tiến độ công việc của Thẩm Mộ Khanh, một khi đã tập trung, cô sẽ quên cả ăn ngủ, thậm chí quên cả thời gian. Đến nỗi cô chẳng hay biết Fred đã đứng trước mặt mình từ lúc nào, cũng chẳng biết cửa phòng làm việc được mở ra từ bao giờ. Mãi cho đến khi một bóng đen khổng lồ bao phủ xuống, cô mới khẽ nhíu mày khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro