Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Em là người dễ...

Dã Mã Vô Cương

2025-03-07 04:16:24

Anh ấy cúi đầu, hàng lông mi nổi bật trên đôi mắt, thái độ cực kỳ cung kính. “Thông báo cho những người trong nhà chính thu xếp đi.” Fred nghe xong thì thong thả gật đầu. Vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng như mọi khi nhưng giọng nói của anh lại lớn tiếng hơn so với bình thường một chút. Thẩm Mộ Khanh nhìn xung quanh, cô cứ cảm thấy bữa ăn hôm nay không giống như một bữa tối bình thường. Tất cả mọi người có mặt ở đây đều cực kỳ nghiêm túc, không hiểu sao lại khiến cô liên tưởng đến một bức tranh. [Bữa tối cuối cùng]. Chúa Giê-su đã dùng bữa tối cuối cùng với mười hai môn đệ. Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, nét mặt của họ, có người thì sợ hãi, có người thì tức giận, có người thì nghi ngờ... Còn tất cả mọi người có mặt ở đây, biểu cảm trên khuôn mặt của họ cũng đều khó đoán, điều này thực sự còn đáng sợ hơn nét mặt của tất cả các môn đệ trong [Bữa tối cuối cùng] nữa. Thẩm Mộ Khanh chậm rãi nuốt miếng thịt cá trong miệng, cô cắn nhẹ môi dưới từ từ ngẩng đầu lên. Cô nhìn Fred bằng đôi mắt tròn xoe và đột nhiên nói: "Fred, hôm nay trông anh có chút kỳ lạ." Khi cô vừa dứt lời, trong mắt mọi người chợt hiện lên vẻ sợ hãi, đôi tay đang cầm lấy dao nĩa khẽ siết chặt. Nhưng vẫn như lúc nãy, họ chẳng nhìn ra điều gì cả. “Huh?” Fred mỉm cười, sau đó cắt miếng cá trong đĩa, sau khi thấy xương cá đã được tách ra, anh lại dùng nĩa đặt nó lên đĩa của Thẩm Mộ Khanh. Thẩm Mộ Khanh cười khúc khích, đôi mắt hình quả hạnh nhân cong vút lên, hàm răng đang cắn đôi môi hồng hào đó cũng buông ra, đôi môi cong lên trông vô cùng đáng yêu. "Dễ thương kỳ lạ." Sự căng thẳng trong lòng Rắn Đuôi Chuông, Bach và Hồn Ma lúc này mới thả lỏng bớt, tâm trạng nặng nề cũng nhẹ nhõm đi nhiều. Mọi người đều nở nụ cười nhẹ, bầu không khí trong toàn bộ nhà ăn đã lập tức thay đổi. Có vẻ như người duy nhất có thể trêu chọc Fred chỉ có Thẩm Mộ Khanh thôi. Fred không hề tức giận mà thay vào đó véo nhẹ gương mặt nhỏ nhắn ở trước mắt mình, nhìn nụ cười ngốc nghếch của cô khiến anh cũng nhếch khóe miệng lên. "Em là người dễ thương nhất." Miếng cá mà Fred vừa đặt lên đĩa sứ của Thẩm Mộ Khanh lại bị cô xỉa lên lần nữa. Thẩm Mộ Khanh tinh mắt nhanh tay, phồng má rồi đưa miếng cá tội nghiệp đó vào miệng Fred. Khuôn mặt nhỏ nhắn sáng như quả đào, đôi má hồng hào, đôi mắt hình quả hạnh nhân tràn đầy sức sống, nhìn vào cũng khiến người khác phải rung động. "Bịt miệng anh lại." Thấy bầu không khí đã thoải mái đi nhiều, Thẩm Mộ Khanh cũng rất vui vẻ, cô không muốn làm cho Dolores lần đầu đến làm nhà khách lại cảm thấy khó chịu. Thấy cảnh này, Hồn Ma xoa xoa bàn tay rồi nghiêng người sáp lại gần Rắn Đuôi Chuông, sau đó cố gắng hạ giọng nói nhỏ: “Trong lòng tôi, cô cũng là người dễ thương nhất.” Anh ta ngước mắt lên rồi nhướng mày nhìn người phụ nữ. Rắn Đuôi Chuông: "Cút đi." Hồn Ma: "Hi hi, được thôi." Hồn ma hoàn toàn không để tâm đến việc vừa bị cô ấy bơ, anh ta vẫn vui vẻ ngồi ngay ngắn lại, học theo bộ dạng của Fred, lựa xương cá ra cho Rắn Đuôi Chuông. Rắn Đuôi Chuông đã từ chối một lần nhưng thấy Hồn Ma không hề nghe lời mà vẫn làm tiếp công việc trong tay, cô ấy cũng không nói gì nữa mà bình thản hưởng thụ sự phục vụ của anh ta. "Thưa ngài, tôi đã lên kế hoạch cho lộ trình vào ngày hôm qua. Đường xá xa xôi, chúng ta có thể dừng lại ở Frankfurt một ngày rồi hãy đi tiếp." Bach nói rất hợp lý rồi cẩn thận liệt kê từng điểm dừng và các thành phố sẽ đi qua. Lộ trình chi tiết đến mức khiến Thẩm Mộ Khanh không khỏi tặc lưỡi, khâm phục trước khả năng làm việc xuất chúng và thái độ làm việc tỉ mỉ của Bach. Mọi chuyện đã báo cáo xong, Bach lại đổi chủ đề, nhìn sang Rắn Đuôi Chuông và Hồn Ma đang ngồi ở bên khác: “Hai vị trưởng quan, mấy ngày nay hai người đã rất vất vả giúp đỡ rồi. Ngày mai hai người có thể rời đi và tiếp tục kỳ nghỉ của mình. Tiền thù lao ngài Fred đã chuyển vào tài khoản của hai người. Lời cuối cùng chúc hai người có một kỳ nghỉ vui vẻ." Khi Bach nói xong từ cuối cùng, Fred cầm ly rượu giơ lên cao nhìn hai người ngồi đối diện. Thấy vậy, Rắn Đuôi Chuông và Hồn Ma ngay lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, họ cũng cầm ly rượu giơ lên cao, cúi chào người đàn ông cao quý nhất trên bàn ăn. Dolores đương nhiên cũng là người biết điều, không giống như Rắn Đuôi Chuông và Hồn Ma có mối quan hệ làm thuê với Fred, cô ấy là khách nên thong thả nâng ly lên. "Vậy thì tôi cũng cảm ơn vì sự tiếp đãi của tối nay." Nói xong, mọi người đều cùng nâng ly rượu lên, vui vẻ uống hết. Thẩm Mộ Khanh nhìn thấy cảnh tượng này ngay lập tức trở nên phấn khích. Cô muốn nâng ly rượu lên rồi thoải mái uống sạch trong một ngụm giống như trong TV vậy. Nhưng cô còn chưa kịp đưa ly đến bên miệng thì bỗng ly rượu gặp phải một lực cản. Thẩm Mộ Khanh cau lại đôi mày xinh đẹp, nhìn dọc theo bàn tay to lớn đó để xem thủ phạm là ai. Fred nhẹ nhàng cầm lấy ly rượu từ tay cô, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Thẩm Mộ Khanh, anh chậm rãi nói: "Charlotte, rót cho cô Thẩm một ly sữa." "Vâng, thưa ngài." Charlotte trả lời rất nhanh, trước khi Thẩm Mộ Khanh kịp ngăn bà ấy lại thì bà ấy đã biến mất khỏi nhà ăn, thoáng chốc đã đi vào bếp rồi. Thẩm Mộ Khanh nhìn chằm chằm vào nơi Charlotte vừa rời đi, cô sửng sốt một lúc mới quay đầu lại. Ly rượu vang đỏ ban đầu được đặt bên cạnh tay cô giờ đây đã bị Fred đặt ở chỗ khác rất xa, hoàn toàn nằm ngoài tầm với của cô. “Tại sao anh không cho em uống?” Fred khẽ mỉm cười, đôi mắt xanh lục cuối cùng cũng có chút gợn sóng. Anh biết nếu nói ra, cô bé trước mặt sẽ tức giận, lần này Fred rất có chừng mực tiến lại gần cô và thốt ra vài chữ. "Em còn có thể phát triển thêm nữa." Bất ngờ khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của Thẩm Mộ Khanh đỏ bừng lên, cô nghiến răng, thực sự không hiểu tại sao đột nhiên người đàn ông này lại nổi cơn điên gì thế này. Cô đấm một cú vào ngực anh, Thẩm Mộ Khanh giống như một con thú nhỏ vậy, nhe răng gầm gừ nhìn Fred: "Anh dám chê của em nhỏ sao?!" Thay vì sẽ nghe được Fred dỗ dành nhưng người đàn ông lại nhìn cô với ánh mắt cười như không cười: “Anh đang nói về chiều cao, em còn có thể cao hơn nữa.” "... À." Cô gái nghẹn ngào, sắc mặt cô lúc thì tái lúc thì đỏ, cuối cùng cô chỉ có thể nuốt lấy cơn tức giận sắp bùng nổ của mình rồi cúi đầu ăn miếng cá trong đĩa. Cứ tưởng sự việc sẽ kết thúc tại đây nhưng khi cô định lặng lẽ ăn cơm thì người đàn ông lại chán sống, cúi xuống áp sát cô, giọng nói trầm thấp đầy dục vọng. "Anh rất hài lòng, rất thích kích cỡ của Khanh Khanh." Tối nay anh chắc chắn phải chết, cô nói đó. Thẩm Mộ Khanh cạn lời, chỉ liếc anh bằng một cái ánh mắt "Đừng chọc em" rồi tiếp tục ăn cơm. Anh không cho cô uống rượu thì cô ăn cơm! Thẩm Mộ Khanh, người giỏi nhất trong việc ăn uống, ắt sẽ trở thành một con sâu gạo như cô đột nhiên lại có thêm một tham vọng lớn lao hơn, đó là phải ăn sạch gia tộc Fred! Đây sẽ là một nhiệm vụ khó nhằn đấy! "Ngài Fred, với tư cách là đối tác đáng tin cậy nhất của HX, cảm ơn ngài vì mối quan hệ hợp tác trong những năm qua. Tôi hy vọng trong nhiệm vụ tiếp theo, ngài vẫn sẽ tiếp tục tin tưởng HX." Lời nói của Rắn Đuôi Chuông hoàn toàn không phải là câu nói khách sáo. Từ đó đến giờ, gia tộc Fred quả thực là khách hàng cao quý nhất của HX.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Số ký tự: 0