Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Thu xếp
Dã Mã Vô Cương
2025-03-07 04:16:24
Chỉ trong vòng vài chục giây, hai người đó đã đi tới bên hông xe. Thấy Rắn Đuôi Chuông đã mở cửa, Dolores bước vào trong trước. Nhìn thấy Thẩm Mộ Khanh cũng đã ngồi vào trong, Rắn Đuôi Chuông đang định đóng cửa lại thì đột nhiên nhận thấy trên cửa có một lực cản nhẹ. Sau khi nhìn kỹ lại, có một cái đầu nhỏ nhắn từ từ thò ra khỏi cửa xe, là Thẩm Mộ Khanh. "Cám ơn nhé, Rắn Đuôi Chuông. Hôm nay nhiều việc quá, cô vừa phải lái xe lại vừa phải giúp tôi dọn đồ..." Trên mặt Thẩm Mộ Khanh bỗng ửng đỏ lên, sau đó cô nói lớn hơn một chút. "Cô thật tuyệt vời." Nói xong cô chui vào lại bên trong xe và còn ngoan ngoãn kéo cửa xe lại. Mặc dù Rắn Đuôi Chuông là phụ nữ nhưng Thẩm Mộ Khanh lại cảm thấy sự phóng khoáng trên người cô ấy còn mãnh liệt hơn bất kỳ người đàn ông nào, mỗi lần nhìn cô ấy, cô đều cảm thấy rất quyến rũ. Suốt ngày hôm nay dường như cô đã hơi bỏ bê Rắn Đuôi Chuông nên lúc này mới chợt nhớ ra mà an ủi cô ấy vài câu. Thế mà Rắn Đuôi Chuông đang giữ lấy cửa xe lại vô cùng xinh đẹp. Ngay khoảnh khắc mặt trời lặn xuống thung lũng, lưng cô ấy thì quay về phía mặt trời. Ánh sáng vàng óng xuyên qua mái tóc ngắn của cô ấy, làm dịu đi đường nét gương mặt có phần khoa trương vốn có của cô ấy. Khiến Thẩm Mộ Khanh vô tình nhìn đến mức mê mẩn nên khi Rắn Đuôi Chuông nhìn chằm chằm vào cô, cô mới đỏ mặt bày tỏ lời xin lỗi và biết ơn của mình trong suốt cả ngày hôm nay. “Cô bé này…” Rắn Đuôi Chuông bật cười ngơ ngác, đưa tay ra sau đầu xoa nhẹ, sau đó kéo cửa xe bên ghế lái ra rồi lái xe rời khỏi khu vực đó. Đã lâu Thẩm Mộ Khanh không đến trang viên, cô thắc mắc nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, kết quả là những tòa nhà lẽ ra phải biến mất trong chốc lát mà lúc này lại chậm rãi lướt qua trước mắt cô. “Rắn Đuôi Chuông à, sao hôm nay tốc độ của cô lại còn chậm hơn hôm qua nữa vậy?” Đây hoàn toàn không phải là phong cách của Rắn Đuôi Chuông. Thẩm Mộ Khanh không nhìn ngoài cửa sổ nữa mà quay lại nhìn tấm lưng đang ngồi ở ghế lái. Đột nhiên bị nhắc đến, Rắn Đuôi Chuông dường như cảm nhận được ánh mắt đang hướng về phía mình. Cơ thể cô ấy bỗng cứng đờ, sau đó cô ấy lại bắt đầu nói nhảm. "Đó là yêu cầu của ngài Fred. Hôm qua ngài ấy bảo tôi không được lái xe quá ba mươi km/h." Cô ấy đẩy hết cho Fred về việc đã yêu cầu lái xe với tốc độ cực chậm này. Khi nói, Rắn Đuôi Chuông như sắp khóc đến nơi. Cả đời cô ấy chưa bao giờ lái một chiếc xe khó chịu như vậy. Tốc độ hôm nay không thể dùng cụm từ chậm như rùa để hình dung nữa mà có thể nói là đến con ốc sên còn bò nhanh hơn thế này nữa. Rắn Đuôi Chuông chỉ hy vọng tên đồng đội ngu ngốc Hồn Ma đang ở biệt thự sẽ không mắc sai sót gì. "Được thôi." Thẩm Mộ Thanh nhẹ nhàng gật đầu. Fred làm tất cả những điều này đều vì sự an toàn của cô nên cô không có lý do gì để từ chối cả. Chuyến quay về này mất gấp đôi thời gian hơn so với lúc cô đến. Tất cả đều bị Rắn Đuôi Chuông miễn cưỡng kéo dài thời gian ra. Khi họ về đến trang viên thì trời đã tối rồi nhưng hôm nay biệt thự lại vô cùng sáng sủa. Ngay cả đèn đường ở lối vào biệt thự cũng được bật sáng lên hết. Thẩm Mộ Khanh ngồi trong xe từ xa đã nhìn thấy cảnh tượng này. Fred không phải là người thích đèn sáng nên mọi khi những chiếc đèn được lắp trong biệt thự đều chỉ bị coi là vật trang trí, chỉ có một vài chiếc trong số đèn đó được bật. Thẩm Mộ Khanh không lên tiếng hỏi, cô cứ mang theo sự thắc mắc của mình mà xuống xe rồi bước vào trong với Rắn Đuôi Chuông và Dolores. Cánh cửa vừa được mở ra, một mùi thơm nồng nặc ập vào mũi, cô vô thức nhìn về hướng nhà ăn. Người ngồi trong bàn ăn chờ đợi không chỉ có Fred mà còn có Bach, Hồn Ma thì ngồi phía dưới, thậm chí cả Charlotte cũng đang đứng đợi ở phòng khách. “Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?” Thẩm Mộ Khanh thắc mắc nhìn sang hai người bên cạnh. Nét mặt của Dolores cũng như mọi khi, không có biểu cảm gì khác. Mà khi Rắn Đuôi Chuông bắt gặp ánh mắt của Thẩm Mộ Khanh, cô ấy chỉ mỉm cười nói: “Ngay lúc nãy khi hai người đang xem vải, tôi đã gọi điện cho ngài Fred báo với ngài ấy rằng tối nay cô Dolores cũng sẽ đến cùng ăn tối.” Bây giờ thì đến lượt Dolores cảm thấy bất ngờ nhưng cô ấy cũng ngay lập tức cúi đầu mỉm cười với Rắn Đuôi Chuông và Thẩm Mộ Khanh: “Cảm ơn vì đã tiếp đãi nồng hậu.” Sau khi cả ba người cùng ngồi xuống, cuối cùng chiếc bàn ăn rộng lớn này cũng đã bớt cô quạnh đi. Quả nhiên đúng như lời Rắn Đuôi Chuông đã nói, tất cả các món ăn trên bàn ăn hôm nay đều được làm từ cá. Sashimi cá hồi, cá muối, cá nướng, súp cá... Khi ánh mắt vừa liếc qua chiếc bàn đầy cá này, Rắn Đuôi Chuông sửng sốt một lúc, sau đó khóe miệng giật giật, chậm rãi ngước mắt nhìn qua Hồn Ma ngồi đối diện. Hồn Ma luôn chú ý đến Rắn Đuôi Chuông, cuối cùng lúc này mới được cô ấy nhìn ngó tới, thấy vậy anh ta vội vàng nháy mắt với cô ấy, chiếc lông mày ở một bên cũng theo đó mà nhướng lên một cái. Rắn Đuôi Chuông hoàn toàn không muốn để ý tới người này một chút nào nên cô ấy đã nhìn đi chỗ khác. Trước khi Fred động đũa, tất cả mọi người đều ngồi yên lặng ở chỗ của mình. Mãi cho đến khi nhìn thấy đôi bàn tay thon dài của anh từ từ cầm dao nĩa ở hai bên chiếc đĩa sứ, những người còn lại mới lặng lẽ thưởng thức món ngon trước mặt. Chỉ có Dolores lúc này đang gặp rắc rối. Trên tay cô ấy vẫn đang cầm một chiếc túi nhỏ mà trước khi ăn cô ấy đã quên mất bỏ nó lại trong phòng khách. Lúc này, cô ấy chỉ còn cách vẫy tay gọi Charlotte đang đứng ở cửa, dịu dàng nói: "Charlotte, bà có thể giúp tôi mang túi xách ra sảnh chính được không?" Vừa nghe thấy từ “túi”, bàn tay đang cầm dao nĩa của Rắn Đuôi Chuông bỗng khựng lại một chút, cô ấy đặt dao nĩa xuống rồi cầm lấy chiếc ly trên bàn lên. Ánh mắt cô ấy lướt qua bàn ăn rồi nhìn vào Charlotte. Từ khóe mắt cô ấy nhìn thấy Fred đang ngồi ở đầu bàn, lúc này anh dường như không nghe thấy gì cả và cũng không quan tâm mà chỉ đang bận cắt miếng cá nướng trong đĩa rồi đặt vào đĩa sứ của Thẩm Mộ Khanh. Charlotte nghe vậy thì bước nhanh tới, cầm lấy chiếc túi nhỏ từ tay Dolores rồi treo nó lên một chiếc kệ kín đáo trong nhà ăn. Mọi thứ đều đã được sắp xếp từ trước. Fred là một người làm việc không bao giờ để có sai sót. Mọi khả năng đều sẽ bị anh tìm ra rồi ngăn chặn lại một cách chuẩn xác. Nhìn thấy vị trí để chiếc túi vẫn nằm trong khu vực nhà ăn, trong lòng Rắn Đuôi Chuông mới nhẹ nhõm một chút. “Bach, đã thu xếp lộ trình trở về Berlin chưa?” Đột nhiên, trong khung cảnh yên tĩnh này, anh bất ngờ lên tiếng khiến những cặp mắt đang ngồi trên bàn ăn đều đồng loạt nhìn về phía anh. Người đàn ông ngồi trang nghiêm ở chiếc ghế đầu bàn, dao nĩa trong tay đã được đặt ở hai bên đĩa sứ từ trước, đôi bàn tay thon dài đang giơ ly rượu chứa đầy chất lỏng màu đỏ lên. Dưới ánh đèn chiếu xuống, khuôn mặt góc cạnh của anh đã hoàn toàn được soi chiếu xuống, đôi lông mày lạnh lùng cùng chiếc mũi thẳng tắp. Lúc này, đôi môi mỏng lạnh lùng đó còn dính một ít rượu, khiến đôi môi anh trông cứ đo đỏ. Đôi mắt vốn đã nhợt nhạt đó bị ánh sáng chiếu qua khiến chúng trông càng trong suốt hơn, giống như một mặt hồ trong vắt và cực kỳ yên tĩnh vậy. Bên trong không có lấy một con cá tươi sống nào, khắp nơi đều ẩn chứa sát khí. Bach lau khóe miệng rồi gật đầu với Fred: "Đã thu xếp xong rồi, chủ nhật tuần sau là có thể quay lại Berlin."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro