Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Tôi đến là để t...

Dã Mã Vô Cương

2025-03-07 04:16:24

Trong lúc thở dốc, Thẩm Mộ Khanh vẫn nhớ Fred sắp làm phẫu thuật nên khăng khăng không cho người đàn ông đạt được mục đích. Cô nhăn mặt kêu lên: “Không được! Tuyệt đối không được!” “Khanh Khanh, anh đã hỏi thăm rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu, em cũng muốn mà đúng không?” Fred dỗ dành cô, bưng khuôn mặt của cô hôn lên má trái má phải, lại hôn khắp khuôn mặt, chỗ nào cũng hôn một lần, song vẫn không nhận được sự đồng ý của Thẩm Mộ Khanh. Cuối cùng, Fred nhịn dục vọng sôi trào, ra sức ôm chầm thiếu nữ đang khóc thút thít vào lòng, ôm eo cô ấn mạnh lên thân thể của mình. Tư thế này không dễ chịu chút nào, khi Thẩm Mộ Khanh đang định cử động để dịch chuyển ra ngoài một chút, quý ngài Fred cấm dục thoáng chốc hóa thân thành sói xám, hung ác đe dọa bé thỏ trắng: “Em mà còn lộn xộn, anh sẽ ăn em luôn.” Thỏ trắng bị hù dọa đến nỗi hoảng sợ, thoáng chốc ngoan ngoãn nằm yên, mặc cho sói xám lại lần nữa ôm mình vào lòng, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Sáng sớm hôm sau, Thẩm Mộ Khanh thoáng chốc ngồi dậy từ trên giường, xem đồng hồ đã 10 giờ, nhìn vị trí trống không bên cạnh mình, trong lòng cô thầm nghĩ không ổn. Cô không cùng Fred đi làm phẫu thuật. Cô vội vàng lấy điện thoại trên đầu giường gọi cho Bach. Khi cuộc gọi vừa được kết nối, cô lập tức nhảy xuống giường, nhanh chóng chạy về phía phòng tắm. “Bach, Fred Keith đâu?” Đáp lại cô là giọng nói cung kính của Bach: “Ngài Fred đã hoàn thành giải phẫu, bà chủ đừng lo.” Sao Thẩm Mộ Khanh không lo lắng cho được? Cô giục Bach báo địa chỉ cho mình biết, mình muốn đến đó nhưng lại bị Bach can ngăn. “Thưa bà chủ, bất cứ người đàn ông nào cũng không muốn dáng vẻ suy yếu của mình bị người yêu chứng kiến, huống chi còn là sau cuộc phẫu thuật liên quan đến phong độ của đàn ông như thế này.” Khi Thẩm Mộ Khanh còn chưa kịp định thần, Bach đã nói tiếp: “Bà chủ hãy yên tâm, trong vòng một tuần kế tiếp, tôi sẽ chăm sóc ngài ấy chu đáo.” Dứt lời, anh ấy lập tức cúp máy. Thẩm Mộ Khanh vừa đoán đã biết ngay ai đã sai khiến Bach nói lời từ chối kiểu này. Thoáng chốc, cô tức giận đến nỗi bật cười. Cô quay sang nhìn vị trí của Fred trên giường ngủ, cắn răng một cái. Fred Keith, tuần sau anh về nhà, em sẽ không để ý đến anh nữa đâu!!! Giữ vững tư tưởng này, sau khi ăn sáng xong, Thẩm Mộ Khanh lập tức đến phòng làm việc, bắt đầu lựa chọn hoa văn. Cô đã chọn được loại vải phù hợp với Gloria, một tấm vải màu đỏ tươi. Chẳng qua chất liệu lần này không phải là tơ tằm, mà là vải nhung mỏng. Có vẻ như chỉ có người phụ nữ quyến rũ hào phóng như thế mới xứng mặc chất liệu vải và màu sắc này. Trong đầu có ý tưởng, Thẩm Mộ Khanh tùy ý vén tóc dài lên, sau đó bắt đầu công việc một ngày. Đến giờ cơm trưa, Charlotte đến đây gõ cửa nhắc nhở Thẩm Mộ Khanh. Chỉ cần bắt đầu làm việc, cô sẽ quên ăn quên ngủ. Lúc Fred vắng nhà, cô thường xuyên bỏ bữa trưa hoặc bữa tối. Nhưng bây giờ thì khác, chỉ cần Charlotte đến đây nhắc nhở, cô sẽ lập tức bỏ hết đồ vật trong tay xuống rồi theo bà ấy xuống lầu, tiến vào nhà ăn. Không chỉ mình Fred cố gắng vì đứa con của họ, cô cũng thế. Ba ngày trước, cô đã dặn Charlotte nhắc nhở đầu bếp Trung Quốc hầm canh bồi bổ thân thể của mình mỗi ngày. Mặc dù thân thể của cô không có vấn đề gì nhưng lại quá gầy. Để phòng ngừa bất cứ khả năng có thể xảy ra ngoài ý muốn, Thẩm Mộ Khanh vẫn quyết định phải cố gắng nâng cao thể trọng của bản thân hơn một chút. Khi cô vừa tiết lộ với Charlotte rằng mình đang chuẩn bị để mang thai, gò má của người phụ nữ trung niên này bỗng hiện lên màu đỏ, vui vẻ đến nỗi nói mấy tiếng “Tốt”, sau đó bắt đầu chấp hành nhiệm vụ với hiệu suất cao. Ăn cơm xong, Thẩm Mộ Khanh đang định nghỉ ngơi một lát rồi làm việc tiếp, bỗng nhiên lại bị Charlotte gọi lại: “Bà chủ, cô chủ nhà Finn đến thăm.” Câu nói của Charlotte khiến Thẩm Mộ Khanh sửng sốt. Cô không ngờ mình vẫn có dịp được gặp lại Finn Eve. Nhưng ngẫm lại, hiện giờ doanh nghiệp của gia tộc Finn dựa dẫm vào gia tộc Fred, tất nhiên là không thể ngăn cản cuộc gặp mặt này. Mặc dù trong lòng thắc mắc nhưng Thẩm Mộ Khanh vẫn lễ phép gọi Charlotte mời cô ấy vào nhà. Cô ngồi chờ trên sofa chưa được bao lâu thì người phụ nữ xinh đẹp đã lâu không gặp tiến vào, tay cầm một bó hoa tươi kiều diễm tươi đẹp. Khi thấy Thẩm Mộ Khanh, cô ấy thân mật gọi tên: “Khanh, rất vui vì chúng ta lại gặp mặt. Chào mừng cô trở về Berlin.” Nói đoạn, cô ấy lập tức đưa bó hoa vào tay Thẩm Mộ Khanh. Bỗng nhiên bị nhét một bó hoa lớn, Thẩm Mộ Khanh thoáng chốc hít vào mùi thơm êm dịu của hoa tươi, đầu óc mệt mỏi trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn. Cô ngước mắt nhìn người phụ nữ mặc đồ bộ màu đen trông rất ngầu, nhoẻn miệng cười: “Cô Eve, cảm ơn hoa của cô, mau ngồi đi.” Thẩm Mộ Khanh đặt bó hoa lên bàn rồi giơ tay chỉ vào sofa bên cạnh mình, ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống. “Trụ sở chính của công ty nhà tôi ở Berlin, lần trước tôi tham gia buổi đấu giá, cũng vừa lúc thị sát công ty con ở Munich.” Dường như đoán được thắc mắc trong lòng Thẩm Mộ Khanh, Finn Eve mỉm cười giải thích với cô. Nụ cười của cô ấy rất có sức cuốn hút, không phải kiểu dịu dàng thấm vào ruột gan như Dolores. Chắc hẳn là vì chưa từng trải qua tranh đấu gia tộc nên mới có thể cười thoải mái đến thế. Nhưng trong lòng Thẩm Mộ Khanh vẫn hơi đề phòng cô ấy. Chuyện xảy ra tại sân đua ngựa lần trước vẫn còn rõ mồn một trước mắt cô. Thẩm Mộ Khanh gật đầu, nhìn ly trà mà charlotte bưng đến, đưa một ly cho Finn Eve. “Cô Eve, hôm nay cô đến đây là để tìm Fred à? Nếu vậy thì mấy ngày nữa cô hẵng đến, dạo này Fred không có nhà.” Cô không thể đoán được mục đích của Finn Eve đến đây là gì nhưng tóm lại chắc là vì Fred Keith. Cô vừa dứt lời, Finn Eve đối diện lại mỉm cười lắc đầu, mắt nhìn thẳng vào Thẩm Mộ Khanh: “Tôi đến đây không phải để tìm anh Fred, ngược lại, tôi đến là để tìm cô.” Ánh mắt Thẩm Mộ Khanh lóe lên, khóe môi vẫn cong lên mỉm cười: “Vậy à? Cô tìm tôi có việc gì à?” Finn Eve lắc đầu, giọng nói hơi cay đắng: “Xin lỗi Khanh, tôi xin được bày tỏ lòng xin lỗi với cô vì hành vi của tôi ở Munich. Nhưng tôi chỉ có thể làm như vậy thì mới cứu được công ty do ba tôi vất vả gây dựng. Tôi biết cô có khúc mắc trong lòng nhưng tôi vẫn mong rằng chúng ta có thể trở thành bạn bè.” Đương nhiên Finn Eve cũng nhận ra thái độ xa cách của Thẩm Mộ Khanh. Trong thời gian ngắn, cô ấy không có cách nào chứng minh được điều gì, đành phải dùng ngôn ngữ để bày tỏ lòng xin lỗi với Thẩm Mộ Khanh. Thẩm Mộ Khanh lắc đầu, nhìn thẳng vào vẻ mặt chân thành của cô ấy, nói: “Tất nhiên rồi Eve, cô không gây ra bất cứ sự tổn thương nào đối với tôi, tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến cô, chỉ có điều quan hệ giữa chúng ta, có lẽ còn cần chờ thời gian để thăm dò.” Thẩm Mộ Khanh không nghi ngờ mục đích mà Finn Eve tiếp cận mình vào lúc này. Mục tiêu của cô ấy đã đạt được từ hồi còn ở Munich, lúc này doanh nghiệp của gia tộc Finn và gia tộc Fred, nói theo cách dễ hiểu thì đã trở thành người một nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Số ký tự: 0